Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 133: Chú lại bị phụ nữ đá?

Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki^^
Sau khi cô nói xong, không khí trong phòng làm việc liền hoàn toàn yên tĩnh lại.
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm tỉnh táo cứ như vậy nhìn cô chăm chú, giống như là muốn in cô vào thật sâu trong linh hồn.


Trì Hoan bỗng nhiên thu tầm mắt lại, âm thầm cười một cái, sau đó xoay người, đi về phía cửa.
Nguyên bản âm thanh tiếng giày cao gót chạm vào mặt sàn không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh liền lộ ra phá lệ rõ ràng.
Cô ở cửa dừng lại, tay kéo chốt cửa.


Người đàn ông phía sau từ đầu đến cuối không có lên tiếng, càng không có đuổi theo bước chân của cô.
Trì Hoan cắn môi, nhắm hai mắt, trong lòng vẫn là phủ lên tầng tầng thất vọng, cô kéo cửa ra, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng làm việc.


Lúc đi ra, phòng trợ lý bốn người đều không hẹn mà cùng nhìn cô, vẻ mặt cùng ánh mắt đều khác nhau, nhưng không một người nói chuyện.
Trì Hoan đứng chờ thang máy.
Đợi nửa phút, cửa thang máy mở một cái, cô đang chuẩn bị nhấc chân đi vào, lại bỗng nhìn thấy cô gái đang đứng trong thang máy.


Bốn mắt nhìn nhau, chợt ngẩn ra.
So sánh trên người Trì Hoan mặc chiếc áo khoác ngoài không tới một trăm ngàn cũng phải hết mấy chục ngàn, dưới chân đi giày ống thấp có giá trị không nhỏ, cùng với túi xách nhãn hiệu nổi tiếng trên tay. Khuôn mặt bởi vì đi gặp mặt Diêu tỷ mà trang điểm tinh xảo.


Mà Quý Vũ trên cổ đeo thẻ bài công tác, một thân đơn giản khiêm tốn giống như sinh viên đại học... Dĩ nhiên, các cô đều vẫn là sinh viên, thậm chí Trì Hoan thật ra thì còn nhỏ hơn cô ta một hai tuổi.


Mặc dù là chính cô nói chia tay, cô cũng nghĩ tới Mặc Thời Khiêm nếu quả như thật cùng với Quý Vũ ở chung một chỗ, như thế cũng không phải là chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng lúc này thấy cô gái trước mắt… Cô trong lòng vẫn là nặng nề khó chịu.
Hắn cứ như vậy không kịp chờ đợi?


Chân trước cùng Lương Mãn Nguyệt chia tay, chân sau liền leo lên giường của cô.
Cô còn không có rời đi cửa chính công ty, hắn liền kêu niềm vui mới?
Hỗn đản!
Quý Vũ thấy cô, ánh mắt đều kinh ngạc đến mở to, ngẩn người, há miệng nói: “Trì tiểu thư…? “


Trì Hoan mặt không biểu tình, đi lên giày cao gót trực tiếp đi vào thang máy.
Quý Vũ xoay người nhìn cô, đang muốn nói chuyện, Trì Hoan đã mở miệng: “Nếu như cô muốn đi ra ngoài, vậy thì ra đi, nếu như cô không đi ra, vậy thì làm phiền ấn vào, tôi muốn đi xuống.”


Trì Hoan không có lấy mắt nhìn thẳng Quý Vũ, gò má đẹp lạnh lùng, xa cách không thể đến gần.
Quý Vũ lòng lộp bộp, cuối cùng vẫn là đi ra thang máy.
Trì Hoan đưa tay ấn, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
… … … … …
Trước cửa phòng làm việc, Quý Vũ rụt rè gõ cửa.
“Đi vào!”


Giọng nói trầm trầm, rất êm tai, Quý Vũ trong lòng chập chờn lên xuống, trong lúc nhất thời khẩn trương hơn.
Cô ta đẩy cửa ra đi vào.


Người đàn ông thân hình thon dài cao ngất đứng ở bên bàn đọc sách, cúi thấp đầu, gương mặt đẹp trai âm trầm như nước, trên tay đang ở sửa sang lại văn kiện trên bàn —— thức ăn đã bị lấy ra, từng cái từng cái ném vào giỏ rác.


Quý Vũ thấy như vậy, nguyên bản khẩn trương mà mang theo tâm tình vui vẻ nhất thời khó chịu tới cực điểm, sắc mặt cũng tái nhợt hẳn đi: “Mặc… Mặc tổng…”


Mặc Thời Khiêm hơi hơi nhấc lên mí mắt, quét cô ta một cái, giọng nói lãnh đạm thờ ơ: “Giờ làm việc, cô tới phòng làm việc của tôi làm gì?”


Quý Vũ vặn vặn ngón tay, xoắn xuýt: “Tôi… Tôi là tới thay trợ lý Trần cầu tha thứ… Đều là lỗi của tôi, là tôi nhờ cậy anh ấy làm… anh ấy cũng là nhìn thấy tôi đáng thương, mới đáp ứng tôi…”


Người đàn ông đem bàn đọc sách dọn dẹp xong, liền cầm lên điện thoại di động bấm số, gọi: “An Kha!.”
“Mặc tiên sinh?”
Hắn hơi hơi híp lại mắt, thản nhiên nói: “Đem Trì Hoan đưa về biệt thự, ở đó chờ tôi trở về, không cho phép cô ấy đi bất kì nơi nào.”


An Kha sững sờ một chút, không biết phát sinh cái gì, nhưng vẫn là rất nhanh trả lời: “Được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, thả điện thoại di động, hắn mới một lần nữa ngước mắt lên: “Là ai cho cô tiến vào?”


Quý Vũ cắn môi, có chút luống cuống: “Là chính tôi… Nhất định phải xông vào… Mặc tổng, nếu như chuyện này làm cho anh tức giận như vậy mà nói… Tôi có thể rời khỏi công ty, anh giữ trợ lý Trần lại đi, cái này không phải lỗi của anh ấy.”


Mặc Thời Khiêm lạnh nhạt nhìn Quý Vũ, lạnh nhạt nói: “Người của công ty có biến động, một thực tập sinh như cô đủ tư cách nhúng tay sao?”


Quý Vũ nước mắt liền rớt xuống: “Anh ấy chẳng qua là thay tôi đưa cơm cho anh mà thôi… Chỉ cần phù hợp khẩu vị của anh, là phòng ăn làm, hay là tôi làm… Có khác nhau rất lớn sao? Tôi cũng không có yêu cầu cái gì, hoặc là nghĩ muốn được cái gì, anh coi như là tôi đi làm thêm công việc nữ đầu bếp… Chẳng lẽ không thể được sao?”


Anh đuổi trợ lý Trần, so với để cho chính cô ta rời đi, thì còn khổ sở cùng áy náy hơn.


Người đàn ông giọng trầm thấp mang một tầng bạc bẽo lạnh lùng chế giễu: “Hôm nay là cô yêu thích tôi, cho nên nấu cơm cho tôi ăn, vạn nhất ngày nào đó muốn tôi chết, cũng dung lý do như vậy, cậu ta đồng dạng có thể đưa cơm mang độc cho tôi ăn, tôi không cần một trợ lý tự tiện quyết định thay ông chủ.”


Quý Vũ ngây ngốc nhìn Mặc Thời Khiêm. Anh ấy thật giống như không có trách ý của cô ta, cũng không nói để cho cô ta rời đi công ty.
Cô ta cảm thấy, anh ấy thật lạnh lùng, lạnh lùng tận trong xương.
Há miệng, muốn phản bác, lại phát hiện không lời nào để nói.


Cô ta cuối cùng chỉ có thể cầu khẩn nói: “Coi như tôi van cầu anh… Có được hay không?”
Người đàn ông chỉ thốt ra một câu nhàn nhạt: “Cô nếu không đi ra, tôi sẽ để cho bảo an mang cô đi ra ngoài.
Quý Vũ không có biện pháp, chỉ có thể rời đi.


Cô ta cho tới bây giờ không có thấy một người đàn ông có thể một câu nặng lời đều không nói, nhưng nhưng lời nói ra đều đè nặng lên tâm mọi người. Cứ như vậy tim cứng như sắt, giống như là cái gì đều không cách nào đả động tới.


Thời điểm cô ta xoay người, Mặc Thời Khiêm trong lúc vô tình liếc về vết thương trên ngón tay của cô ta.
Không giống Trì Hoan bị bỏng nghiêm trọng, chẳng qua là hai ba ngón tay bị băng dán cá nhân bọc lại, hắn đột nhiên liền nhớ lại mấy câu nói kia của trợ lý Trần.


Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào bầu trời âm u ngoài của sổ, không nhanh không chậm cầm điếu thuốc, đi lại gần, đốt, khói thuốc trắng bay lan tỏa khuôn mặt anh, ánh mắt mờ sương.


Hắn không giống Thịnh Đường, lúc trước rất ít hút thuốc, sau lại cùng với Trì Hoan ở chung một chỗ, cô không thích, hắn liền ít khi hút.
Hút một hồi, hắn lần nữa cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại.


Điện thoại một lúc lâu mới kết nối, bên kia quả thực là âm thanh lười biếng của Thịnh Đường: “Chú không cùng phụ nữ của chú ăn cơm, tìm tôi làm gì?”
Mặc Thời Khiêm tròng mắt hơi híp, nhàn nhạt hỏi: “Cậu cố ý mang cô ấy tới?”
Thịnh Đường mỉm cười: “Cố ý cái gì?”


Hắn nhả ra một hơi khói: “Chuyện Quý Vũ.”
“Cái này cô ấy đã biết? ” Thịnh Đường ở đầu kia cười xấu xa: “Nghe giọng điệu này của chú, chú đây là lại bị phụ nữ đá rồi sao?”


Mặc Thời Khiêm giữa ngón tay cầm điếu thuốc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tàn thuốc đỏ tươi, không nóng không lạnh nói: “Cậu là rảnh rỗi đến phát chán rồi hả? Có tin tôi đem phụ nữ của cậu tới chơi với cậu không?”


“Con mẹ nó chú hướng về phía tôi nổi giận làm gì? Chú bị hai người phụ nữ vây, lại bị một phụ nữ vây hai lần… Là lão tử xúi giục sao?” Thịnh Đường không chút lưu tình giễu cợt, tựa như cười mà không phải cười: “Tiền xài nhiều như vậy, cố hết sức còn không có kết quả tốt! Chú không bằng đi theo Bạch Vân hoặc là Quý Vũ đi, ngược lại bọn họ khăng khăng một mực yêu chú đó.”