Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki°°
Chờ xe dừng lại trước 1999, thật ra thì Trì Hoan cũng không biết cô tới đây làm gì.
Đại khái chỉ là không có chỗ để đi.
Trì gia đã không còn.
Nhà trọ của chính mình… Không, đã không ở nữa.
Biệt thự của Mặc Thời Khiêm, để cho cô không có cảm giác đó là nhà cô, giống như nơi ở nhờ.
An Kha hỏi: “Trì tiểu thư, cần tôi theo cô đi vào sao?”
Trì Hoan cúi đầu mở ra dây đai an toàn: “Không cần.”
An Kha cũng không có cưỡng cầu: “Bảo an của 1999 cơ bản đều là người của Mặc tiên sinh cùng Phong tiên sinh, nếu như xảy ra chuyện gì, cô có thể tìm bọn họ, hoặc là gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi biết rồi.”
An ninh trật tự ở 1999 cũng không tệ lắm, mấy năm nay chưa thấy xảy ra chuyện gì, ngoại trừ lần trước gặp Sở Tích bị mấy cái tên nhà giàu trêu đùa tạt một thân rượu.
Tìm một góc yên tĩnh.
Người phục vụ đi tới, cung kính hỏi: “Tiểu thư, ngài muốn uống chút gì không?”
Trì Hoan chán đến chết, thuận miệng nói tên loại rượu ấn tượng tốt trong trí nhớ.
Người phục vụ tĩnh lặng, cung kính cười cười, thành khẩn nói: “Tiểu thư, thật ra thì chỗ chúng tôi cũng có bán nước trái cây, cà phê, đủ loại thức uống đều có, cô có muốn uống trà hay không?”
Trì Hoan: “…”
“Tôi tới quầy rượu là để uống nước trái cây?”
“Thật ra thì… Nơi này của chúng tôi cũng không thể coi như quầy rượu.”
Trì Hoan không có lên tiếng, không nói một lời nhìn người phục vụ.
Người phục vụ bị cô nhìn chăm chú thì sợ hãi trong lòng, lúng túng gãi đầu một cái: “Trì tiểu thư… Phía trên phân phó không thể bán rượu cho ngài.”
Trì Hoan: “…”
Không thể bán rượu cho cô?
Trì Hoan tự nhiên cười cười, ngược lại thì lộ ra tươi đẹp động lòng người: “Thế nào, quản lí của các anh cảm thấy tôi bây giờ ngay cả rượu đều uống không nổi?”
Người phục vụ đầu lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, Trì tiểu thư… Quản lí nói không thể để cho ngài uống rượu, uống chút nước trái cây hay sữa bò là tốt nhất, nếu ngài quả thực muốn uống, có thể xem xét rượu vang có độ hơi thấp hoặc là rượu bồ đào…”
Trì Hoan mím môi, một lúc lâu không lên tiếng.
Người phục vụ cẩn thận từng li từng tí: “Trì tiểu thư…”
Cô rũ mắt: “Anh đi lấy cho tôi bình rượu bồ đào đi.”
“Ngài muốn uống sao?”
“Tùy anh.”
“Ai, tốt quá.”
Không tới một phút, người phục vụ liền đem rượu bồ đào cho bưng lên cho cô.
Trì Hoan cầm lên liếc mắt nhìn, tà nghễ hắn: “Anh đem loại đắt tiền nhất mang lên cho tôi rồi hả? Anh cũng không nhìn tin tức bát quái, không biết tôi gần đây rất nghèo sao?”
Một chai rượu này, không có hai trăm ngàn cũng phải hơn trăm ngàn.
“Cái này nào dám để cho ngài bỏ tiền… Ngài cần gì trực tiếp nói với tôi là được.”
Ngón tay của Trì Hoan sờ chai rượu, tròng mắt nhàn nhạt lượn lờ mà hỏi: “Mặc Thời Khiêm nói với các người không thể bán rượu cho tôi, tôi tới rồi cũng là đãi ngộ bà chủ?”
Người phục vụ cười hắc hắc một tiếng: “Đó là tự nhiên.”
“Như vậy…”
Hắn thật đúng là, chu đáo quá.
Loại chuyện nhỏ này đều chu đáo như vậy, tại sao nhìn những scandal kia chính là thờ ơ không quan tâm.
Hắn thậm chí, cũng không có mở miệng an ủi cô một câu.
Người phục vụ xoay người chuẩn bị rời đi.
Trì Hoan ở sau lưng anh ta mở miệng: “Thịnh Đường có ở đây không?”
“Có… Nhưng hình như anh ấy đang ở trong phòng cùng người nói chuyện.”
Cô mím môi: “Chờ anh ta nói xong rồi, anh nói với anh ta tôi ở nơi này chờ.”
… …
Cô vừa uống rượu, vừa chống cằm ngẩn người.
Ước chừng uống nửa chai, cô lại không nhanh không chậm hướng ly thủy tinh trong suốt rót một ly nữa, đang chuẩn bị đem bình rượu buông xuống, một cái tay đưa đến trước mặt cô, đè lại cái ly.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện là một khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo mấy phần yêu nghiệt của nam nhân.
Thịnh Đường ngồi xuống đối diện với cô.
Trì Hoan rót một ly rượu cho anh: “Không nghĩ tới anh thật vẫn ở đây, mặc dù anh chính là ông chủ sau màn, chắc không cần phải cả ngày đều đợi ở chỗ này chứ?”
Nam nhân khóe mắt quét qua cô, biếng nhác cười: “Vừa vặn cùng người ở chỗ này nói chuyện! ” Hắn nâng ly rượu lên đưa đến bên mép nếm thử một miếng, môi mỏng hấp dẫn cong môi cười như có như không: “Làm nữ nhân vẫn là rất tốt số.”
Trì Hoan bĩu môi: “Nơi này đều là của anh, huống chi chính là mấy chai rượu.”
Thịnh Đường buông tay, cười tùy ý mà lẳng lơ: “Đều là của tôi, cho nên đều là tôi mời người khác.”
Trì Hoan thổi phù một tiếng bật cười, lành lạnh nói: “Anh nghĩ ăn uống chùa còn không dễ dàng, chỉ cần anh gật đầu, tôi bảo đảm phú bà bỏ tiền bao anh còn vừa ý hơn nhiều so với nam nhân của tôi.”
Thịnh Đường: “…”
Anh giơ ly rượu lên, không đếm xỉa tới quơ quơ, không nóng không lạnh cười: “Cố ý tới tìm tôi, cô là muốn đuổi theo chú ấy, hay muốn đá chú ấy?”
Trì Hoan: “…”
Thịnh Đường môi mỏng đụng ly, ngước mắt nhìn gương mặt rũ xuống của nữ nhân phía đối diện, nhíu mày lại: “Chẳng lẽ chú ấy sẽ bị đá.”
Giọng điệu này, ngoại trừ cười trên nổi đau của người khác, tuyệt đối không có một chút ý tứ thay huynh đệ khổ sở.
Trì Hoan uống một hớp rượu: “Có bị đá thì anh ấy cũng sẽ không khổ sở gì, ngược lại thời điểm anh ấy chia tay với Lương Mãn Nguyệt, một điểm khổ sở tâm tình cũng không có, đó còn là thanh mai trúc mã đấy, huống chi là tôi.”
” Ừ, cái này ngược lại không có lỗi.”
Lời anh nói ra được, nhưng là Thịnh Đường không chút nghĩ ngợi mà tiếp lời cô, Trì Hoan trái tim vẫn vô hình trầm một cái, không nói ra được cảm giác gì.
Thịnh Đường sờ lên cằm, nhàn nhạt lành lạnh tiếp tục nói: “Mặc dù không thương tâm, nhưng là tổn thương tự ái, cô muốn đá chú ấy, không quá dễ dàng!” Anh cúi đầu cười liếc cô: “Chẳng lẽ, cô muốn thỉnh giáo tôi thế nào đá chú ấy?”
“Không phải.”
“Ồ?”
Trì Hoan không lên tiếng, tiếp tục uống rượu, hơn nữa cô uống gấp, thiếu chút nữa bị sặc.
Thịnh Đường thật thấp cười ra tiếng, hời hợt lại cực kỳ chắc chắc: “Nguyên lai, cô yêu chú ấy.”
Trì Hoan lần này thật lại bị sặc, ho sặc sụa, ho đến gương mặt đỏ lên.
Cô cảm thấy Thịnh Đường người đàn ông này thật sự là…
Mặc Thời Khiêm nhìn qua sâu không lường được, hắn thật giống như phiêu hốt bất định, nhưng là giống như một con báo săn, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm của ngươi, âm thầm liền đem người nhìn thấu.
Chờ Trì Hoan ngừng ho khan, hô hấp bình phục, lại muốn phản bác, Thịnh Đường vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười, phản bác nữa lại rất giống là giấu đầu hở đuôi, trong lúc nhất thời có vài phần không nói được thẹn quá thành giận.
Cô cắn môi, cứng ngắc nói: “Tôi không có.”
Thịnh Đường giống như là không nghĩ tự thông, không đếm xỉa tới tự mình nói: “Xem ra tôi đoán sai rồi, cô tìm đến tôi, không phải là muốn hỏi tôi làm thế nào đá cậu ta, là muốn hỏi tôi, làm thế nào theo đuổi sao?”
Trì Hoan cắn răng nói: “Tôi không có!”
Cô là thật không có.
Lúc tới đây thật ra thì cô không có bất kỳ ý tưởng nào.
Hoặc là theo bản năng cảm thấy, cô đến tìm Thịnh Đường, ít nhiều gì có thể biết chút gì.
Liên quan tới hắn, hoặc là… Liên quan tới chính cô.
Cũng có thể chỉ là không chỗ có thể đi, nghĩ muốn tìm một chỗ giết thời gian.
Thịnh Đường đứng lên, giơ tay lên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Tôi muốn trở về công ty, có thể mang cô cùng đi… Thuận tiện tìm chú ấy ăn cơm chung.”
Cô quay mặt đi: “Tôi không đi.”
Thịnh Đường lười phải khuyên cô, chân đã bước ra ngoài, ngữ điệu lười biếng cười nhẹ: “Tôi đề nghị cô cùng đi qua xem một chút, trong mắt chú ấy ngoài nữ nhân của mình thì mọi cô gái khác đều không phải phụ nữ, nhưng mà các cô gái khác chưa chắc đã nghĩ như vậy.”