Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 119: Cô cùng với Mặc Thời Khiêm ở chung một chỗ, cô thích hắn sao?

Beta: Stuki^^
Bên kia tĩnh yên tĩnh lại, Mạc Tây Cố mới cười nhạt một cái: “Tôi bây giờ theo đuổi cô, cô chỉ có thể xem thường tôi, một điểm này, tôi còn rất rõ ràng.”
Trì Hoan cũng rất bình thản: “Vậy thì sao chứ?”
“Cô quả thật là ở cùng với hắn rồi.”


Một câu nói này, Mạc Tây Cố ngữ điệu xác định, tựa hồ chỉ là đang trần thuật, cũng không tiết lộ bất cứ cảm xúc gì.
Tối hôm qua anh ta cũng đã xác định, chỉ là không có nghe được cô chính miệng thừa nhận mà thôi.


“Anh cứ muốn nhắc lại vấn đề này, nếu như không phải là muốn quay lại với tôi, tôi sẽ cho rằng anh đang lặp lại lời nói của tôi, sau đó thu âm gửi đến truyền thông.”


Mạc Tây Cố đứng ở biệt thự lầu hai Mạc gia, trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống hoa viên, kéo khóe môi, có chút tự giễu nói:”Tôi ở trong lòng cô bỉ ổi như vậy?”


Trì Hoan trả lời nhàn nhạt: “Tôi chỉ biết Mạc gia các người gần đây đã làm nhiều chuyện xấu xa, về phần là anh hay vẫn là mẹ anh, hoặc là Tô Nhã Băng, tôi không quan tâm.”
Cô trong lòng ít nhiều biết rõ một điểm, những chuyện xấu kia dính vào người cô, hơn phân nửa là do Mạc phu nhân làm.


Mạc Tây Cố trong xương là một quý công tử, anh ta có niềm kiêu ngạo của anh ta.


Cho dù là muốn rửa sạch danh tiếng của mình, cũng như trước đó Mạc Tây Cố đã từng nói, chỉ có thể nói ngày từ đầu quan hệ của bọn họ nguyên bản chính là giả. Đổ hết mọi lỗi lên người cô, anh ta còn không làm được.
Nhưng đối với cô mà nói là giống nhau.


Mạc Tây Cố dĩ nhiên là biết ý tứ của cô. Anh ta nhắm mắt lại, yết hầu ở cổ họng lăn một vòng: “Trì Hoan, thật xin lỗi.”
Câu thật xin lỗi này ý tứ ra sao, không cần nhiều lời Trì Hoan trong lòng cũng biết.
Cô một lúc lâu không lên tiếng.


Mặc Thời Khiêm rũ mắt nhìn cô gái híp mắt yên lặng không nói, ánh mắt từ từ nheo lại, ngón tay động một cái liền muốn bóp nát điện thoại.


Trì Hoan nhàn nhạt lẳng lặng lên tiếng: “Bất kể là anh với tôi, hay là Tô Nhã Băng với anh, đều không có gì phải hối hận. Chẳng qua chỉ là lựa chọn của mỗi người, muốn yêu thì yêu, muốn chọn ai thì chọn.”
Muốn yêu thì yêu, muốn chọn ai thì chọn.


Mạc Tây Cố chậm rãi hỏi: “Vậy cô cùng với Mặc Thời Khiêm ở chung một chỗ, là cô lựa chọn hắn, hay là cô thích hắn?”
Trì Hoan vẫn rũ mắt, lông mi dài tinh tế rũ xuống như hai cái quạt nhỏ.
Thích hắn?
Cô không có nghĩ qua cái vấn đề này.


Những ngón tay bị bao bọc một tầng thật giày băng vải không nhịn được giật giật, trong đầu đột nhiên tràn ra hình ảnh kịch liệt triền miên ở phòng quần áo….
Trên tay bị bỏng dường như càng nóng bỏng không biết bao nhiêu lần.


Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm cô, mím môi, ngón tay trượt nút cắt đứt cuộc gọi, sau đó ném điện thoại di động trên ghế sa lon, dẫn đầu đi trước, ném xuống ba chữ: “Đi ăn cơm.”
Trì Hoan nhìn bóng lưng của hắn, thấy nét mặt hắn lãnh đạm như thường, nhưng cô cảm giác hắn đang… Không vui?


Cô gọi lại cho Mạc Tây Cố, hắn có cái gì mất hứng.
Số điện thoại của Mạc Tây Cố cô xóa bỏ hết rồi, hắn trong điện thoại vẫn còn lưu số của Lương Mãn Nguyệt đấy, hừ.
… …
Biệt thự Mạc gia.
Mạc Tây Cố ngồi trên ghế trong thư phòng.


Trời chưa tối hẳn, trong phòng không có mở đèn, ánh sáng mờ mờ.
Người giúp việc gõ cửa đi vào, có chút khó khăn nói: “Thiếu gia, Tô tiểu thư đứng bên ngoài một giờ rồi, tôi xem… Nếu như ngài không ra gặp cô ấy, cô ấy có thể sẽ đứng đó mãi.”


Nam nhân thả lại điện thoại di động lên bàn, nói thản nhiên: “Để cho cô ấy đi vào.”
” Dạ, thiếu gia.”
Qua năm phút, Tô Nhã Băng đẩy cửa đi vào.


Cô ta mặc trên người còn là bộ quần áo ngày hôm qua, thần sắc tiều tụy, tóc tai xốc xếch. Nhìn ra được ra tối hôm qua cô ta không được nghỉ ngơi tốt, thậm chí cũng không tắm rửa.


Mạc Tây Cố vuốt vuốt điện thoại di động, ngẩng đầu lên, thần sắc cùng ánh mắt đều bình tĩnh lạ thường, nhàn nhạt nhìn Tô Nhã Băng:”Những lời nên nói, tôi nghĩ ngày hôm qua đều đã nói rõ.”


Đôi mắt Tô Nhã Băng phủ một lớp sương mù, nước mắt giống như là muốn rớt xuống, nhưng từ đầu đến cuối không tràn ra giọt nào, trông đáng thương, uất ức đến vô tội: “Anh vẫn không tin em?”
“Tín nhiệm của tôi, chỉ có thể đến trước tối hôm qua mà thôi. “


Mạc Tây Cô vốn trong lòng tràn đầy phức tạp, tâm tình bị đè nén tích lũy đã lâu. Có lẽ từ khi nghe Trì Hoan nói ra những lời kia, dường như đã xua tan sự khó chịu cùng không cam lòng bấy lâu.


Tất cả lựa chọn đều là mình quyết đinh. Ít nhất lần này, không có bởi vì không có năng lực thực hiện mà lại bỏ qua cái gì.


Bây giờ nhìn lại Tô Nhã Băng, cũng chỉ còn lại có bình tĩnh và lạnh nhạt: “Nhã Băng, tôi tin tưởng em năm đó là thật tâm yêu tôi. Tôi cũng tin tưởng em ở nước Mỹ chịu rất nhiều khổ cực, tôi thậm chí cũng nguyện tin em phải gả cho Dương Hạo là hoàn toàn bất đắc dĩ, không có lựa chọn.”


Tô Nhã Băng nước mắt không tiếng động chảy xuống: “Anh để ý chuyện em cùng Thẩm Hồng…”
” Ừ.”
Một chữ, thanh thanh đạm đạm, nhưng lại chắc chắn như đinh chém sắt.
“Anh tình nguyện tin tưởng một nữ nhân không quen biết, cũng không chịu tin tưởng em?”


“Nhã Băng!” Mạc Tây Cố chống lại ánh mắt của cô ta, nét mặt nhạt nhẽo, nét cười không chân thực, giọng nói mệt mỏi khàn khàn: “Trong cuộc hôn nhân của em và Dương Hạo, em thủ thân chỉ là bởi vì coi thường anh ta, đúng không?”


Tô Nhã Băng trợn to hai mắt, ngay cả nước mắt đều ngừng lại, cô ta ngơ ngác hỏi:”Anh có ý gì?”


“Bởi vì điều kiện của Dương Hạo so sánh cùng điều kiện của tôi, kém quá nhiều, em không chịu nổi chênh lệch như vậy. Nhưng Thẩm Hồng thì bất đồng, anh ta cũng thuộc xã hội thượng lưu, có tiền, có phẩm vị, thậm chí dáng dấp tốt.”


Mạc Tây Cố ngữ điệu rất nhạt, thậm chí vân đạm phong khinh giống như là đang nói chuyện của người khác.


Nhưng là những lời này nói ra, giống như là một bạt tai hung hăng tát lên mặt cô ta, đau rát. Tô Nhã Băng bản năng liền muốn phủ nhận:”Không… Không phải như vậy, Tây Cố, anh lời nói này thật khó nghe…”


“Em nói em yêu tôi, không quên được tôi, thật ra chỉ là bởi vì em không gặp được ai như tôi vậy… Thật vất vả gặp được Thẩm Hồng, lại vẫn là thua phu nhân của anh ta.”


Mạc Tây Cố nói không nóng không lạnh, Tô Nhã Băng nghe đến sắc mặt trắng bệch. Cô ta giống như bị người ta cột lại đông cứng cả người, rất lâu mới thốt ra tiếng nhẹ bẫng: “Anh chính là nghĩ em như vậy?”


Mạc Tây Cố thản nhiên nói:”Nếu như Thẩm Hồng không có kết hôn, hoặc là anh ta chịu vì em ly dị, em sẽ còn nói đời này chỉ thích tôi sao?”


Gương mặt cô gái đã thấm đẫm nước mắt, trên mặt lại bật cười, nụ cười mỉa mai toát ra sự lãnh ý thâm độc: “Em đã sai rồi sao? Nếu như em không trở lại, anh đã cùng Trì Hoan kết hôn rồi chứ? Anh không thích cô ấy! Em muốn chúng ta bắt đầu lại lần nữa thì cũng là sai lầm sao? Em chỉ phạm một lỗi mà anh cũng không thể cho qua?”


“Sai lầm của em không phải là không thể bỏ qua, chỉ bất quá, thời gian đã làm thay đổi quá nhiều thứ, tôi, em, còn có tình cảm của chúng ta.”
Ai cũng đã từng trải qua thời ngây thơ, ai mà chẳng thật tâm chân thành đối với tình yêu?.


Nhưng người trở về đã không phải là cô gái ban đầu, tình yêu từ lâu đã thay đổi.
Mạc Tây Cố khép mắt, giọng nói trầm trầm trong phòng yên tĩnh vang lên rõ ràng: “Nhã Băng, tôi với em tới đây thôi.”


“Nhưng mà… em thật lòng yêu anh, coi như em cùng Thẩm Hồng đã từng ở chung một chỗ, em thích nhất cũng vẫn là anh…”


Tô Nhã Băng đôi mắt đỏ rực, trong con người toàn là tơ máu: “Em chỉ là không cam lòng mà thôi! Mẹ anh ban đầu làm nhục em như thế, bà ấy nói em không xứng với anh, không xứng với nhà các anh. Em chỉ là muốn tìm một người đàn ông mọi mặt không kém anh, chứng minh em không có kém như vậy!”