Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Trì Hoan chỉ nhìn một cái, cũng không có nói gì, sau đó liền đi lên lầu chuẩn bị thay quần áo khác.
Còn chưa đi được hai bước cánh tay liền bị nam nhân kéo lại.
Mặc Thời Khiêm một tay giữ tay của Trì Hoan, một tay lại nghe điện thoại, giọng nói của hắn trước sau như một đều lạnh băng: “Mãn Nguyệt, em tìm tôi có việc gì không?”.
Trì Hoan dùng lực muốn hất tay Mặc Thời Khiêm ra để đi lên lầu nhưng không thành công, cuối cùng liền dứt khoát ngồi xuống ghế salon.
“Em nghe ba mẹ em nói …” Lương Mãn Nguyệt ở bên kia chần chờ mấy giây, vẫn tiếp tục hỏi: “Trước đây mỗi tháng anh đều cung cấp tiền sinh hoạt phí cho nhà em sao?”.
Không khí yên tĩnh trong chốc lát, Mặc Thời Khiêm mới mở miệng: “Làm sao?”.
“Thật xin lỗi, trước đây em đều không có biết, nếu em mà biết sẽ không để ba mẹ em lấy tiền sinh hoạt phí từ …”.
Mặc Thời Khiêm không có chút rung động nào cắt đứt lời của Lương Mãn Nguyệt: “Đều là chuyện đã qua”
Lương Mãn Nguyệt ở bên kia, ngón tay dùng sức nắm chặt điện thoại di động, cắn môi nói: “Anh không có nghĩa vụ phải cung cấp tiền sinh hoạt phí cho ba mẹ em, số tiền kia em sẽ trả lại cho anh”.
Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói: “Em nghĩ muốn trả lại cũng được nhưng thật sự không cần phải trả”.
Số tiền kia mặc dù không phải số tiền gì lớn nhưng mấy năm cộng dồn lại thì lại không phải là nhỏ, nếu như cô ấy nghĩ chính mình tự trả thì không biết sẽ phải trả tới khi nào.
“Anh … và cô ấy có khỏe không?”.
Mặc Thời Khiêm nhìn nữ nhân bị băng bó tay đang ngồi một cục trên salon, trên môi hiện ra mấy phần như có như không cười: “Tốt”.
“Vậy em không quấy rầy nữa.”
“Được, gặp lại sau!”.
Mặc Thời Khiêm cúp điện thoại xong liền tiện tay đặt điện thoại di động lên bàn trà, sau đó mới cúi đầu nhìn về phía tiểu nữ nhân đang bĩu môi, chân mày hơi nhướng lên: “Cô ấy gọi điện thoại cho anh, em cũng ghen sao?”.
Trì Hoan mất hứng nói: “Ai ghen, em muốn đi lên lầu thay quần áo, anh cản em làm gì?”.
Nam nhân tựa như cười mà không phải cười: “Thay quần áo?”
Trì Hoan không để ý Mặc Thời Khiêm mang vẻ mặt nghiền ngẫm suy nghĩ, xoay người đi lên lầu, Mặc Thời Khiêm cũng đi theo.
“Phòng để quần áo ở phía bên tay trái của phòng ngủ”
“Ồ”.
Trì Hoan đi vào, đang muốn đóng cửa lại phát hiện Mặc Thời Khiêm cũng theo cô đi vào.
“…Anh làm gì?”
“Em không phải là muốn thay quần áo sao”.
“Vậy sao anh còn không đi ra”.
Mặc Thời Khiêm môi mỏng chứa đựng mấy phần cười gian, có chút tà khí, tầm mắt rơi vào tay của Trì Hoan: “Cái tay này của em có thể thay quần áo sao?”
Trì Hoan: “…..”
Cô lúc này mới ý thức được vấn đề này.
Gò má nhất thời nóng lên, cô nhất thời ôm chặt lấy mặt nói: “Vậy em không đổi nữa”.
Vừa nói vừa hướng phía ngoài cửa đi ra.
Cửa phòng liền bị nam nhân không nặng không nhẹ vươn tay đóng lại.
Phòng để quần áo không tính là lớn cho lắm, bây giờ lại chứa thêm hai người một nam một nữ liền vô hình cảm thấy chật chội.
Trì Hoan nhìn Mặc Thời Khiêm, tim đập rộn lên có loại cảm giác không nói nên lời, giống như tim đang đập nhanh hơn nhưng lại không có cách nào khống chế: “Em nói em không đổi nữa rồi”.
Mặc Thời Khiêm chỉ nhìn chằm chằm Trì Hoan, lười biếng mở miệng: “Nói bộ quần áo em muốn mặc ra đây”.
“Em không …”
“Buổi tối em cũng không định tắm?”
Tay của cô tạm thời không được đụng nước, bảo cô một ngày không tắm cũng coi như xong đi, nhưng mà tận mười ngày nửa tháng thì lại không được.
“Anh … anh không phải là mướn người giúp việc sao? Em sẽ nhờ nữ giúp việc giặt rửa cho em là được”.
Cô căn bản không chút do dự, còn để cho nữ giúp việc xa lạ giúp cô giặt rửa.. Thật đúng là không bằng để cho hắn giúp cô, hắn ngược lại đã sớm thấy hết từ trên xuống dưới của cô.
Trì Hoan không thích bị người xa lạ đụng chạm, đối với Mặc Thì Khiêm đã thành thói quen.
Nam nhân đi về phía cô, hời hợt nói: “Anh không cho phép người khác đụng chạm người em, nam nhân không thể, nữ nhân cũng không thể”.
Lúc Mặc Thời Khiêm tiến lên phía trước, Trì Hoan không tự chủ theo bản năng lùi về phía sau.
Cô luôn cảm thấy người đàn ông này nhìn qua thì thản nhiên mà ung dung, nhưng thực tế ở sâu trong tim luôn phát ra một cỗ khí thế mãnh liệt khiến cho người ta sợ hãi, run sợ.
Không gian không lớn, lùi vài bước lưng của Trì Hoan liền đụng vào tủ quần áo, không thể lùi thêm được nữa.
Mặc Thời Khiêm dừng bước lại ở trước chân của Trì Hoan, hai tay chống hai bên người của cô, đem thân hình nhỏ thó của Trì Hoan bao vây lại, cúi đầu nhìn cô buồn cười nói: “Em đây là đang …. sợ anh?”
Trì Hoan dựa vào tủ quần áo, cả người cứng ngắc, đứng nghiêm nói: “Không có”.
Sợ, hắn có gì phải sợ.
Mặc dù hắn thần bí lại sâu không lường được, thế lực còn cường thế đến nỗi cô không nghe ngóng được chút gì về thân thế của hắn nhưng Trì Hoan lại cảm thấy, cô không có lí do gì để phải sợ hắn.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu thấp xuống sát mặt của Trì Hoan.
Một luồng khí mát lạnh dễ ngửi lập tức bao trùm khứu giác của cô, Trì Hoan một chút lại một chút cảm thấy khó thở, muốn đập đầu vào tường: “Không … Không phải là muốn thay quần áo sao, anh …định làm gì?”
Ngón tay thon dài của Mặc Thời Khiêm nâng cằm của Trì Hoan lên, nói nhỏ giống như bị mất tiếng: “Ừ, chờ lát nữa rồi đổi, giờ còn có việc khác”.
Tiếng nói vừa dứt, cánh môi cũng theo đó đè xuống.
Trì Hoan muốn đẩy Mặc Thời Khiêm ra nhưng bình thường đã đẩy không nổi huống chi là bây giờ, tay bị băng bó giống như cái bánh chưng.
Răng môi quấn quýt, hôn hôn một hồi liền có chút động tình.
Trong quá trình hôn môi, Trì Hoan còn được Mặc Thời Khiêm ôm mông mà nâng lên cao, cô vì vậy theo bản năng mà vòng qua ôm cổ của hắn, sau đó cũng không có lúc nào buông lỏng vòng tay.
Một nụ hôn sâu rất dài kết thúc, mặt của Trì Hoan đỏ bừng như được nhuộm màu, lại còn lộ vẻ kiều mị.
Mặc Thời Khiêm như có như không hôn má của cô, âm thanh dụ dỗ: “Trì Hoan, ở chỗ này làm một lần có được không?”
Trì Hoan: “…..”
Đáy lòng cô âm thầm hừ một tiếng, gọi người yêu cũ Lương Mãn Nguyệt là Mãn Nguyệt, còn cô thì thế nào? Muốn lên giường với cô mà gọi cả tên lẫn họ của cô cơ đấy.
“Không muốn, em chết đói đến nơi rồi”.
Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm Trì Hoan, không lên tiếng, tay vẫn đặt trên lưng của cô.
Trì Hoan bị hắn nhìm chăm chú có chút hốt hoảng: “Mặc Thời Khiêm”
“Ừ?”
Trì Hoan mím mím môi, ngữ điệu có một nửa nũng nịu: “Em muốn thay quần áo, anh thả em xuống”.
Nam nhân nhìn cô cả mặt bị tóc dài rủ xuống che lấp một ít, miệng nở nụ cười nhẹ, vẫn là lựa chọn thả cô xuống.
“Em ở nhà thích mặc đồ rộng một chút, anh lấy giúp em cái áo lông nga hoàng nhiều màu sắc”.
Mặc Thời Khiêm ừ một tiếng, theo thói quen liền giúp cô lấy áo lông.
“Giơ tay lên”.
Bên trong áo choàng dài, Trì Hoan mặc một cái áo lông cổ cao màu đen, cô thật ra không thích áo cổ cao bởi vì mặc áo cổ cao sẽ khiến cho cổ không có thoải mái nhưng tại vì đẹp với hợp thời trang nên cô mới bất đắc dĩ mà mặc.
Trì Hoan nhăn nhó nhìn Mặc Thời Khiêm: “Anh … Nhắm mắt lại”
Bởi vì áo lông mềm mại nên không có đâm vào da thịt khiến cô khó chịu, cho nên hắn không có lấy thêm bra.
Mặc Thời Khiêm nửa dựa vào tủ quần áo nửa lười biếng nói: “Không nhắm”.
Trì Hoan: “……”
Trì Hoan quệt miệng trừng mắt nhìn Mặc Thời Khiêm, đáng tiếc hắn chỉ có một bộ dáng không động lòng.
Giằng co trong chốc lát, Trì Hoan vẫn là giơ tay lên.
Mặc dù đã trần trụi cùng hắn triền miên, nhưng bất quá ở trước mặt hắn mà cởi quần áo vẫn có chút ngượng ngùng. Vả lại nếu cứ giằng co như vậy lại trông giống như cô đang làm bộ làm tịch.
Mặc Thời Khiêm lúc này mới đi tới, đem áo lông của cô từ dưới kéo lên trên.
Trì Hoan cuối cùng vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng, liền đưa lưng về phía Mặc Thời Khiêm.
Cởi ra áo lông, phía dưới chính là da thịt nhẵn nhụi trắng nõn của nữ nhân cùng bra màu đen, tóc dài đen như hải tảo rớt trên bả vai bạch ngọc, che đi hơn một nửa tác phẩm mỹ miều.
Gợi cảm như tranh vẽ.
Yết hầu của nam nhân lên xuống, đôi mắt sâu đen như mực nhìn chằm chằm gò má của Trì Hoan, có thể thấy rõ ràng từng cọng lông mi quăn dài tinh tế.