Mẹ Hoàng được Hoàng Hân Nguyệt đỡ, nghe được lời nói của mẹ Lâm, lập tức đứng lên. Vốn là nhiều người, bà không thể nổi giận với Hoàng Hân Nguyệt, chỉ cảm thấy nuôi con gái nhiều năm lại bị hủy. Một khắc kia không chỉ là đau lòng, còn có tuyệt vọng. Bây giờ nghe chuyện cũng không phải như vậy, bà tức giận nhìn về phía Vương Tiếu Vân.
"Bác gái, bác phải nhìn rõ ràng, biết đâu cái kia của Hoàng Hân Nguyệt cũng không phải là máu thịt của Lâm gia các người. Phải biết, sự nghiệp Lâm gia của các người rất lớn, bị người khác tính toán cũng không phải là ít." Trong mắt Vương Tiếu Vân lộ ra tia giễu cợt, để cho người vây xung quanh càng thêm tin lời của cô.
"Không nhọc tiểu thư lo lắng, hay là chúng ta nên nói về tấm hình này một chút thôi. Nhất định cô sẽ không biết tại sao tôi lại khẳng định những tấm hình này là ghép đúng không?" Mẹ Lâm lộ vẻ uy nghiêm, không đợi Vương Tiếu Vân trả lời, tiếp tục nói: "Áo sơ mi này là số lượng hạn chế trên quốc tế, là thiết kế nổi tiếng của nhà thiết kế "LAYL". Lúc ấy, cô ấy chỉ thiết kế đúng ba cái, hơn nữa mỗi một cái đều sẽ không giống nhau, cổ áo có một chữ mẫu "L", có thấy không?"
Sắc mặt Vương Tiếu Vân trắng bệch, mẹ Lâm tiếp tục nói: "Bộ quần áo này là tôi mua cho con trai của mình. Vị tiểu thư này cô còn có lời gì muốn nói không?"
Trong tiệm áo cưới này, ai mà không có thân phận có địa vị, hơn nữa cũng đã từng trải qua sự đời. Nghe đến đó, ánh mắt những người vây xem từng người một nhìn về Vương Tiếu Vân ý vị không rõ.
"Hân Nguyệt à, chúng ta đổi qua chụp ảnh áo cưới đi. Tiệm này là bác được một bạn bác giới thiệu nói là luôn có mẫu đẹp, không nghĩ tới làm con chịu uất ức." Lời của Mẹ Lâm cứng rắn, mới vừa nói xong không đợi Hoàng Hân Nguyệt nói gì, hai vệ sĩ vừa đi ra ngoài mua đồ ăn cũng trở lại.
Lâm gia cũng có vệ sĩ riêng đi theo, cho nên ở khu chung cư kia đều là bảo vệ dưới sự quản lý của Lâm gia. Tất cả nhân viên bảo vệ bên trong đều là vệ sĩ của Lâm gia huấn luyện ra để bảo vệ, mà những người khác trong Lâm gia khi ra cửa đều có hộ vệ đi theo. Chỉ có Lâm Vĩnh Mặc là ngoại lệ, anh không thích mỗi ngày đều có người đi theo sau, cho nên mới dễ dàng để cho người khác có cơ hội thiết kế.
"Phu nhân, đã xảy ra chuyện?" Hai vệ sĩ chẳng qua chỉ đi ra ngoài mua một ít đồ. Mẹ Lâm cũng thuận tiện để cho bọn họ đi ra ngoài ăn một chút gì đó rồi trở lại, không nghĩ tới, bọn họ rời đi trong khoảng thời gian này lại xảy ra chuyện như vậy.
Lúc này, sắc mặt Vương Tiếu Vân đã tái nhợt, trong lòng căm hận Lý Hồng Vũ muốn chết, những hình ảnh kia đều là của Lý Hồng Vũ. Ban đầu mục tiêu của cô là thiết kế Hoàng Hân Nguyệt, nhưng mà cô lại không hề biết Lý Hồng Vũ lại tìm tới người đàn ông có bối cảnh cường đại như vậy.
Hôm nay, Lý Hồng Vũ giao hình cho cô, hơn nữa nói cho cô biết nhân lúc không có người đưa những tấm hình này giao cho Lâm phu nhân. Chỉ có làm như vậy, Lâm phu nhân mới hoài nghi, nhưng bây giờ thì sao, Lý Hồng Vũ đáng chết, đáng chết.........
"A, phiền cậu báo cảnh sát, vị tiểu thư này xâm phạm con trai của tôi, xâm phạm việc riêng tư của con dâu của tôi. Còn tưởng là uy hiếp chúng tôi nữa cơ, tất cả mọi người nơi này đều làm nhân chứng." Lời của mẹ Lâm khiến người vây xem gật đầu một cái, mẹ Lâm cũng chỉ là cười cười, cũng không có nói thêm cái gì nữa.
Lâm gia giống như Vương Tiếu Vân nói vậy, sự nghiệp rộng lớn. Bọn họ vội vàng nịnh hót lấy lòng còn không kịp nữa là, lúc này có thể đi theo Lâm gia, sau này gặp mặt cũng dễ nói chuyện hơn!
Sắc mặt Vương Tiếu Vân thay đổi càng thêm khó coi. Hoàng Hân Nguyệt đỡ được mẹ Hoàng lúc này vẫn đứng ở bên ngoài, mà một người bảo vệ khác cũng đứng bên cạnh cô. Một người khác đứng bên cạnh mẹ Lâm báo cảnh sát.
Chuyện có chút kịch tính, cũng gây có chút lớn. Người phụ trách tiệm chụp ảnh áo cưới cũng vừa chạy tới, thấy cảnh như vậy, làm sao lại không hiểu chứ, vội vàng chạy tới, nói xin lỗi với mẹ Lâm.
Mẹ Lâm cũng chỉ liếc mắt lạnh mặt một cái, không lên tiếng.
Ngược lại, cơn tức giận của Vương Tiếu Vân vừa lên, lại thêm trong lòng hốt hoảng làm mất trí, xông tới bên người Hoàng Hân Nguyệt. Lúc Hoàng Hân Nguyệt thấy Vương Tiếu Vân xông lại thì cô đang đỡ mẹ Hoàng, nếu như lui về phía sau mẹ Hoàng sẽ bị cô kéo ngã xuống. Cũng chỉ trong thời gian nháy mắt, vệ sĩ bên người Hoàng Hân Nguyệt đã chế trụ được Vương Tiếu Vân.
Hoàng Hân Nguyệt thở ra một hơi, mẹ Lâm vội vàng chạy tới bên người Hoàng Hân Nguyệt, lôi kéo Hoàng Hân Nguyệt nhìn hai bên một cái, hỏi: "Không có sao chứ?"
Hoàng Hân Nguyệt lắc lắc, mẹ Lâm vội vàng ý bảo một nhân viên đang làm việc trong đó đỡ mẹ Hoàng đến bên kia nghỉ ngơi.
Hoàng Hân Nguyệt đi tới bên cạnh Vương Tiếu Vân. Lúc này Vương Tiếu Vân bị vệ sĩ áp chế trên mặt đất. Hoàng Hân Nguyệt nhìn cô ta, bĩu môi một cái, nhất thời trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp diễm lệ.
"Vương Tiếu Vân, không phải là cô bị tòa án triệu tập rồi sao? Thế nào còn có can đảm chạy tới đây làm loạn. Chẳng lẽ cô còn ngại danh tiếng mình chưa đủ thối?"
Hoàng Hân Nguyệt cái con tiện nhân này, mày sẽ không được chết tử tế. Nếu không phải mày trộm luận văn tốt nghiệp của tao, lấy bản thiết kế bình thường đưa cho tao đi nộp, tao sẽ bị nhà trường đuổi sao, mày sẽ được như ý sao?"
"Ha ha, tôi bắt cô nộp những thứ đồ bỏ đi đó sao? Đúng rồi, quên nói cho cô biết, tôi chính là nhà thiết kế "LAYL"." Hoàng Hân Nguyệt vừa mới nói xong, bên cạnh đã có người bàn luận.
"Oa, nhà thiết kế khuy áo được khen thưởng ở quốc tế đó sao?"
"Ngay cả nhà thiết kế nổi danh quốc tế cũng muốn chạy đến nhà thiết kế "LAYL" để chế tạo khuy áo nha!"
"Oa, chúng ta vẫn hay tò mò, "LAYL" sẽ như thế nào, thì ra là nữ thần vui vẻ như vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy...Nghe nói "LAYL" không chỉ thiết kế khuy áo rất sinh động, cô còn thiết kế châu báo nữa, còn có cả mớ thiết kế bên trong phòng nữa."
“Thật sự….”