Lại một mùa xuân noãn hoa khai (xuân về hoa nở), khí trời sáng sủa, trăm hoa khai nhụy, trên đường người đến người đi...... Trong trà lâu nghe tiếng các thư sinh nói chuyện, các thương nhân lai vãng như làn điệu của năm sông bốn biển. Trong cửa hàng người người vào vào ra ra, tiếng rao hàng bán son bột nước, tiếng rèn sắt đinh đinh, hương vị từ trong quán ăn truyền ra từng đợt, còn có tiếng đùa giỡn ê a ở khu làm xiếc, Hối Thành như một bức thịnh thế họa quyển, khiến cho người ngoại quốc mới đến đây lần đầu lầm tưởng đây chính là kinh đô của Nguyên Quốc, hỏi thăm rõ ràng mới biết nơi đây vẫn còn cách xa kinh thành.
Luận về giàu có, Nguyên Quốc là thiên hạ đệ nhất, là điều mà tất cả các quốc gia khác đều thừa nhận. Quốc gia này có lãnh thổ rộng lớn, sự giàu có của nó khiến cho người khác phải thèm thuồng, nhưng cũng khiếp sợ trước sức mạnh cường đại của nó nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Những kẻ ham muốn đất nước này luôn nghĩ đủ mọi âm mưu để khiến thực lực của nó suy yếu. Trải qua hơn ba trăm năm, Nguyên Quốc đứng trước những âm mưu như thế cũng dần bị tác dụng, dần dần suy yếu khiến cho các quốc gia khác vô cùng mừng rỡ, thế nhưng nó lại xuất hiện một vị Hoàng Đế anh minh, khiến cho cái quốc gia đã có chút suy bại này lại cường thịnh lên.
Khai Đế, Hoàng Đế đương nhiệm của Nguyên quốc, thiên tư xuất chúng, anh minh thần võ, là nhân vật khiến cho tất cả những kẻ thèm thuồng Nguyên Quốc phải sợ hãi. Những phần tử có dã tâm tranh đoạt ngôi vị năm đó chính là do Khai Đế dùng thiết huyết thủ đoạn trấn áp một hồi nội loạn, nhờ vị tông sư Vương gia kia loại bỏ hết thảy các phần tử gây uy hiếp ở vùng biên giới, chiến thắng lại đem đến cơ hôi sinh tồn. Hiện tại, Nguyên Quốc tiếp tục cường thịnh, vùng biên giới cũng không cần vị Vương gia kia trấn thủ nữa, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, dân chúng đều thừa nhận Khai Đế là một vị anh minh Hoàng Đế.
Trên đường Vận Thành, Khai Đế Quân Hành Tuyệt được vạn dân ca tụng đang an vị trên chiếc mã xa lộng lẫy do hai danh câu (ngựa khỏe) kéo.
Mã xa lăn bánh chậm rãi trên đường Vận Thành, các hộ vệ cưỡi ngựa đi theo hai bên sườn xe, mọi người xung quanh đều tránh qua nhường đường, vừa nhìn đã biết người ngồi trong xe là người phú quý, không khéo còn là quan lại, tiểu dân bọn họ là không nên trêu vào. Dân không cùng phú tranh, không cùng quan đấu, tư tưởng này đã ngấm vào máu họ rồi.
[“Dân không cùng phú tranh, không cùng quan đấu”: đại loại như “người nghèo thì không nên tranh với người giàu, dân chúng thì không nên đấu đá với quan lại”]
Xe ngựa chạy đến một tòa trạch tử có bảng hiệu đề hai chữ ‘Thượng Quan” thì dừng lại, nhóm hộ vệ đi theo xoay người xuống ngựa. Người đứng đầu đến trước xe ngựa nói, “Chủ tử, tới rồi.”
Quân Hành Tuyệt xuống xe ngựa. Từ trên xuống dưới một kiện bạch y, mày kiếm mắt phượng, ngũ quan tuấn mỹ còn khuynh thành hơn cả nữ tử vài phần, nhưng không ai có thể cho rằng hắn là nữ tử, cặp mắt phượng ngạo nghễ kia nói cho những kẻ nhìn hắn biết rằng, hắn là một nam tử, khí độ nghiêm nghị, bạc thần khêu gợi, một nam nhân khiến cho tất cả nữ nhân phải si mê.
Khương lão hán nghe được thanh âm từ bên ngoài, đi tới cửa vừa thấy vội tươi cười tiếp đón, “Phượng công tử.” Vị Phượng công tử này từ sau đêm trú mưa đó đã cùng công tử kết giao bằng hữu, đối với bằng hữu của công tử đương nhiên phải nhiệt tình chiêu đãi, hơn nữa vị Phượng công tử này ra tay cũng hào phóng, mỗi lần sẽ cho ông chút bạc vụn, khiến cho ông tích góp được không ít, tuy nói công tử không có khắt khe với cả nhà bọn họ, thế nhưng bạc ai lại ngại nhiều. “Đại Lực, Phượng công tử đến, mau tới dẫn ngựa.” Vội vàng kêu đứa con của mình đến hỗ trợ, mình thì nhiệt tình đưa khách nhân vào nhà.
Biết được Thượng Quan Khiêm đang ở trong hậu viện, Quân Hành Tuyệt ra lệnh cho tất cả hộ vệ đều ở lại, tự mình thân thuộc bước đi gặp người kia.
Hắn cùng Thượng Quan Khiêm biết nhau đã hơn nửa năm, cách khoảng một tháng, hắn sẽ tới nơi này, ngắn thì ở lại ba ngày, lâu thì mười ngày. Đối với tòa trạch tử này của Thượng Quan Khiêm, hắn đã rất quen thuộc, nhưng đối với con người Thượng Quan Khiêm, hắn vẫn nhìn không thấu.
Thượng Quan Khiêm sẽ cùng hắn nói chuyện trời đất, đi khắp nơi du ngoạn, vì hắn chia sẻ ưu sầu, không ít sự tình trong triều giải quyết không được, hắn đều quen tới đây hỏi qua Thượng Quan Khiêm một chút, mỗi lần đều có thể đạt được đáp án thỏa đáng, hắn thích hảo kì của Thượng Quan Khiêm, bởi vì trí tuệ của y, bởi vì kiến thức của y, người không có từng trải tuyệt đối không thể có được, nhưng Thượng Quan Khiêm chưa bao giờ nói gì về bản thân y, hắn cũng không truy vấn, bởi vì hắn không muốn phá hủy phân tình nghĩa này, phân tình nghĩa này hắn càng ngày càng xem trọng. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy La Thái y, hắn đều muốn buộc La Thái y nói cho hắn Thượng Quan Khiêm rốt cuộc là ai.
Xuyên qua vài đạo hành lang gấp khúc, hậu viện đã xuất hiện ngay trước mắt. Hậu viện này là của riêng Thượng Quan Khiêm, ngoại trừ Diêm La ra, Thượng Quan Khiêm không cho bất luận kẻ nào tiến vào, bởi vì nơi này không chỉ là chỗ ở của y mà cũng là nơi y trồng các chủng dược. Mà hắn là người thứ hai sau Diêm La được cho phép tiến vào đây. Hắn bây giờ vẫn còn nhớ rõ tâm tình phi dương (tung bay) lúc ấy, khi đó hắn có một loại cảm giác được thừa nhận từ Thượng Quan Khiêm, cũng là khi đó khiến cho hắn càng thêm coi trọng đoạn tình nghĩa này. Hắn thề, sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hư phân tình nghĩa này, cho dù là hắn cùng Thượng Quan Khiêm cũng không được. Hắn cũng sẽ không gây chuyện gì bất lợi đối với Thượng Quan Khiêm, cũng sẽ ngăn cản Thượng Quan Khiêm làm ra chuyện phản bội, hắn tin tưởng trên đời này không có chuyện hắn giải quyết không được, chỉ cần Thượng Quan Khiêm nói, hắn nhất định sẽ vì y làm được. Hắn nói ra quyết tâm của mình với Thượng Quan Khiêm, y chỉ cười đáp lại hắn, “Tuyệt, ta và ngươi trong lúc đó không có phản bội.” Hắn tin những lời này, Thượng Quan Khiêm là đang cam đoan với hắn, tuyệt đối không có phản bội tồn tại khiến cho tâm tình hắn tốt lên rất nhiều.
Ở cung đình, trong triều đình, người gặp qua vô số lợi dụng cùng bị lợi dụng, vô số phản bội như Quân Hành Tuyệt như thế nào có thể hiểu được ý tứ đích thực của câu nói kia. Không có phản bội, bởi vì ngay từ đầu đã không tồn tại phản bội, Thượng Quan Khiêm căn bản không cần Quân Hành Tuyệt, Quân Hành Tuyệt không có tư cách để cho y phản bội. Đối với Thượng Quan Khiêm mà nói, Quân Hành Tuyệt chỉ là một kẻ không quan hệ có cái danh bằng hữu mà thôi, một người khách qua đường sao có thể nói đến chuyện có phản bội hay không.
Diêm La nhìn thấy Quân Hành Tuyệt tiến vào hậu viện cũng không nói cái gì, nhìn hắn một cái, tiếp tục quay lại nhìn chủ nhân của mình. Đối với sự trầm mặc của Diêm La, Quân Hành Tuyệt đã thành thói quen, ngoại trừ Thượng Quan Khiêm ra, Diêm La mặc kệ bất luận kẻ nào hay chuyện gì.
Người mà Quân Hành Tuyệt tìm đang đứng ở trong hậu viện, đưa lưng về phía hắn, hắn kêu một tiếng, “Khiêm.”
Thượng Quan Khiêm xoay người, ánh dương quang ấm áp vì y nhiễm thượng một tầng quang huy (rực rỡ) nhàn nhạt, trên khuôn mặt nhu hòa nhĩ nhã vẫn là ý cười ôn hòa như trước, tiếng nói ôn nhuận gọi tên của hắn, “Tuyệt.”
Cùng Thượng Quan Khiêm quen biếti lâu như vậy, hắn vẫn thất thần một cách bất khả tư nghị (khó hiểu) giữa sự ôn hòa đó, trầm mê, sau lại phục hồi tinh thần, trong lòng kiến thiết tâm lý vô số lần, y là nam, cho dù có đẹp hơn nữa thì y vẫn là nam thôi, y là hảo hữu của ngươi, là người đầu tiên mà ngươi thừa nhận là bằng hữu mới có thể đem dục niệm vô lý vừa dâng lên kia bình ổn lại.
Ai, cùng Thượng Quan Khiêm ở lâu, khi trở lại hậu cung, nhìn những phi tử của hắn, hắn lại trở nên chán ghét, trang điểm quá dày, quần áo quá sặc sỡ, thanh âm rất quyến rũ cũng có vấn đề. Sau đó nữ nhân trong cung phát hiện hứng thú của hắn thay đổi, bắt đầu sủng hạnh những tần phi trang phục thanh nhã, tính tình nhu hòa. Hậu cung bắt đầu chuyển biến, các chi phí chi trả trong hậu cùng xem ra giảm đi không ít. Thế nhưng cho dù phi tử có thục nhã cỡ nào, hắn vẫn cảm giác như còn thiếu cái gì, theo bản năng lấy họ so sánh với Thượng Quan Khiêm, sau đó lại phát hiện có chút không đúng, hắn vì sao phải lấy Thượng Quan Khiêm ra làm đối tượng so sánh, nhất định là bởi vì Thượng Quan Khiêm rất xuất sắc, nếu Thượng Quan Khiêm là nữ tử, hắn nhất định thú “nàng” làm Hoàng Hậu, cho nên hắn mới lấy Thượng Quan Khiêm làm chuẩn mực đối chiếu, nhất định là như vậy, là do Thượng Quan Khiêm rất phù hợp với tiêu chuẩn Hoàng Hậu của hắn, đúng vậy, nhất định là như vậy.
Phía sau hậu viện bày ra bàn ghế đá, Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm ngồi uống trà do Diêm La pha, Quân Hành Tuyệt bắt đầu nói một số việc xảy ra gần đây. Phương thức bình thường khi ở cùng Thượng Quan Khiêm đều là hắn nói, Khiêm thỉnh thoảng đưa ra một vài ý kiến.
“Khiêm, biện pháp lần trước ngươi đề ra không tồi.” Quân Hành Tuyệt uống một ngụm trà đối Thượng Quan Khiêm khen, có chuyện gì không giải quyết được tìm đến Khiêm đều có thể giải quyết.
“Ta chỉ là nhắc nhở mà thôi, đều là tự ngươi suy nghĩ cả.” Thượng Quan Khiêm cười nói.
“Cho nên ở cùng một chỗ với ngươi cảm thấy rất tốt.” Trên mặt Quân Hành Tuyệt là một nụ cười rất chân thành. Thượng Quan Khiêm sẽ không chủ động đưa ra phương pháp giải quyết, chỉ là nêu ra mấy vấn đề, sau đó chính hắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Đây cũng là điểm hắn thích ở Thượng Quan Khiêm, y sẽ không tự cho mình là thông minh nói ra biện pháp giải quyết, nếu làm như vậy lúc mới đầu sẽ khiến người khác tưởng người này là thông minh, nhưng lâu dần sẽ khiến người khác tự ti, thậm chí đề phòng, phường pháp của Thượng Quan Khiêm khác hẳn phương pháp của hắn nên hắn liền phát hiện chỗ khôn khéo của Thượng Quan Khiêm. Lúc hắn giải quyết vấn đề, thói quen về thân phận khiến cho hắn cường thế áp bức người khác một chút, sẽ khiến họ cảm thấy khó chịu, mà Thượng Quan Khiêm không nêu lên ý nghĩ của chính mình, luôn để cho người tự nghĩ ra biện pháp, làm như vậy khiến cho người ta thoải mái hơn nhiều. Cùng giải quyết một vấn đề giống nhau lại làm cho người ta có cảm giác không giống nhau.
“Lần trước ngươi bảo ta gửi một cuốn sách cho La Thái y, La Thái y xem liền khóc, nói cái gì, bây giờ chết cũng đáng giá, đáng giá, đáng giá, là phúc của thiên hạ gì gì đó. Ngươi đến tột cùng là viết cái gì?” Thời điểm lần trước rời đi, Thượng Quan Khiêm nhờ hắn đem một cái hộp giao cho La Thái y, hắn không mở ra xem, bởi vì Thượng Quan Khiêm là hảo hữu của hắn, tự tiện mở đồ vật của bằng hữu ra chính là hành vi rất không có lễ độ, đối với người bằng hữu đầu tiên hắn tất nhiên là xem trọng cho nên đã không mở ra xem. Thế nhưng khi hắn bảo La Thái y mở hòm ra trước mặt hắn, bên trong là một quyển sách. La Thái y lật lật vài trang, sau đó hoàn toàn mê mẩn, gọi cũng không đáp lại. Một hồi lâu sau mới phản ứng lại, thốt lên mấy câu nói đó, vội vàng hành lễ, không đợi hắn cho phép đã bỏ chạy ra ngoài, cho đến khi hắn tời đây, La Thái y đều chui vùi đầu trong Thái y viện, không ra khỏi cửa.
“Một quyển sách thuốc thôi.” Mọi người trong Vô Xá ân oán rõ ràng, La Thái y trước đây có ân với y, y trở lại nơi này, gặp lại ông, phần ân tình kia vẫn còn, lấy dược vật cùng y thuật của thế giời này làm cơ sở, hắn chỉnh sửa lại quyển sách kia, xem như tạ ơn La Thái y năm đó có ân dạy hắn những điều vỡ lòng.
Chỉ sợ không phải là sách thuốc bình thường, nếu không La Thái y cũng sẽ không kích động thành như vậy. Đạt được đáp án rồi Quân Hành Tuyệt cũng không tiếp tục đề tài này nữa, tính từ của Thượng Quan Khiêm hắn đã hiểu, đem một ít biến thành phi thường, mà thôi a, mấy từ đó khuyếch đại vài phần mới có thể xem là thật.
Nói một hồi sau, Thượng Quan Khiêm phân phó Diêm La thu thập đồ vật đi đến chỗ của Quân Hành Tuyệt. Đó như đã trở thành thói quen, mỗi lần Quân Hành Tuyệt tới đây, Thượng Quan Khiêm sẽ lại đến chỗ Quân Hành Tuyệt ở. Không chỉ bởi tòa trạch tử của Thượng Quan Khiêm có hơi nhỏ, không đủ chỗ cho tất cả người của Quân Hành Tuyệt trụ, cũng là bởi vì Quân Hành Tuyệt không muốn để tất cả thời gian đều phí phạm bởi việc đi đi lại lại, cho dù là ở cùng trong một thành, nhưng nơi của bọn họ vẫn cách nhau không ngắn. Thượng Quan Khiêm không để ý cũng không phản đối.
Hết thảy đều giống như trước đây.