Hàn Văn Vũ đi dọc theo hành lang, thẳng ra phía trước tìm Hạ Tuyết, hắn tức giận nói: "Người không có ở trong hậu trường, vậy ở nơi nào hả?"
Tiểu Thanh cầm điện thoại, nói chuyện với Tả La để thu xếp cuộc hẹn đến hiện trường quảng cáo vo buổi chiều, khng biết hai vị Ảnh đế có đồng ý ngồi chung một phòng ăn khng, nếu thương nht được th sắp xếp cùng vo phòng VIP. . . . . .
"Thấy Hạ Tuyết khng?" Hàn Văn Vũ nhn tiêu Thanh hỏi.
Tiu Thanh cầm điện thoại ở bên cạnh, lc đầu nói vi Văn Vũ: "Cô th ở phòng nghỉ của anh không?"
Văn Vũ nghĩ nghĩ, trực tiếp đi đến phòng nghỉ của mnh, khi hắn nm ổ khua, đẩy cửa ra đi vo phòng, kêu một tiếng: "Hạ Tuyết!"
Hn sững sờ tại chỗ, nhìn vẻ mặt Dơng Tinh đang đỏ bừng ngồi trên ghế sofa, lo lng như con thỏ nhỏ nhn hắn. . . . . .hn nhưng mấy, lạnh lùng trừng mt nhìn nng, chậm rãi hỏi: "Tại sao cô lại ở trong phòng nghỉ của ti? cô khng biết như vậy sẽ lm cho người khc hiểu lầm sao? C cảm thấy hm nay phỏng vin khong đủ nhiu?"
Dương Tinh xu hổ từ trên ghế sofa đứng ln, anh mt mơ mang, c chút ôi muội nhn Hàn Văn Vũ ni: "Tôi chỉ l. . . . . Có chút khẩn trơng chờ tuyên b. . . . Tiện thể vo ngồi một chút.. . . ."
Ánh mắt Hn Văn Vũ lạnh lùng, có phần sng tỏ, tươi cời nhưn Dơng Tinh nói: "Phải khng? Vậy cô cứ từ từ ngồi. . . . . ."
Hắn nói vừa xong, xoay người rời đi, phía sau lưng hắn chợt ấm áp, thân thể Dương Tinh đã áp sát vào lưng hắn, vòng tay ôm eo hắn, khẩn trương nói: "Đừng đi … Tôi sợ … chúng tôi diễn trò nam nữ để được phân vai nữ chính trong bộ phim này, cứu tôi đi …"
Hàn Văn Vũ hơi quay mặt, không hiểu lắm lời của nàng. . . . . .
Dương Tinh khẩn trương nói: "Tôi hối hận rồi. . . . . ."
Hàn Văn Vũ vẫn không hiểu, chờ nàng nói tiếp. . . . . .
"Tôi. . . . . . Tôi và Lưu tổng có giao ước, nếu ông ấy dành cho tôi vai nữ chính bộ phim này thì tôi liền. . . . . . tôi liền. . . . . ."
"Cô cùng hắn trên giường!" Hàn Văn Vũ nói xong, có phần nhàm chán ngẩng đầu, lập tức gạt hai tay của Dương Tinh, quay đầu lại nhìn Dương Tinh, nhìn cô gái đơn thuần, không biết gì đến buồn cười này. . . . . ." Cho nên cô sợ hãi, cô hối hận, bây giờ cô muốn thành công nhưng không muốn bồi ông ta trên giường!"
Dương Tinh thở gấp gáp, hốc mắt đỏ bừng, không biết nên làm sao bây giờ!
Hàn Văn Vũ lạnh lùng nhìn Dương Tinh nói: "Là người đại diện khuyên cô đi? Muốn cô bồi Lưu tổng trên giường, để được vai nữ chính bộ phim này, từ nay về sau một bước lên mây xanh, cô muốn một bước lên trời, chỉ cần hy sinh một lần! Đúng không?"
Nước mắt Dương Tinh thi nhau rơi xuống. . . . . .
Hàn Văn Vũ nở nụ cười lạnh, vươn ngón tay, cốc lên đỉnh đầu Dương Tinh mới nói: "Tôi nói cô thật là khờ, lúc ấy đạo diễn chọn cô là đã nhìn trúng điểm ngớ ngẫn và đơn thuần của cô, mặc kệ cô có đáp ứng lên giường hay không, đạo diễn nhất định sẽ dùng cô! Giữa người đại diện của cô và Lưu tổng có vấn đề!"
Dương Tinh mờ mịt ngẩng đầu, khóc lóc xin: "Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi muốn thành công, tôi muốn thành công, hoàn cảnh trong nhà tôi, tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."
Hàn Văn Vũ thở dài, nói: "Chuyện này, Lynda nói thật không sai!! Cái vòng luẩn quẩn này, có rất nhiều người bi thảm, đây không phải là mượn cớ!"
"Cứu, cứu tôi! Văn Vũ!" Dương Tinh khóc, quỳ xuống, năn nỉ Hàn Văn Vũ … ." Cứu, cứu tôi. . . . . . Tôi không muốn bồi lão già ghê tởm kia trên giường! Cứu, cứu tôi! Cứu tôi! Bây giờ, công ty trên dưới đang cho người tìm tôi!"
Hàn Văn Vũ mặt lạnh không lên tiếng. . . . . .