Bên một lề đường!
Hạ Tuyết mặc quần áo công nhân, đầu đội mũ sắt, tay cầm máy khoan, không ngừng khoan xuống nơi con đường mà người chủ yêu cầu khai thác, càng không ngừng khoan xuống…… canh, canh, canh, canh, tiếng máy khoan phát ra đinh tai, cả người Hạ Tuyết đều bị chấn động tê rần, nhưng một ngày được 100 đồng a. . . . . .
Nàng vừa nghĩ đến đây, nàng lại cười hô hô, tiếp tục nâng máy khoan nặng nề khoan xuống, tiếng canh, canh, canh, canh không ngừng phát ra, nhìn chỗ mặt đường kia đã bị tay mình làm nứt ra, nàng đắc ý nói: "Lỗ Tấn tiên sinh nói, làm đường để cho người đi! Tôi đem đường phá đi! Ha ha ha ha …. Tôi quá lợi hại!"
"Hạ Tuyết! Dừng công việc đi! Ăn cơm! !" Có người lớn tiếng kêu Hạ Tuyết!
"A...........! !" Hạ Tuyết lập tức vui vẻ chạy tới, cầm lấy hộp cơm do đốc công đưa cho nàng, vui vẻ chạy đến tảng đá, ngồi chung cùng một số công nhân khác, nghe bọn hắn nói chút chuyện vui, cái gì mà ông chủ Hứa có cặp vú to, nàng ha ha ha cười, mở ra hộp cơm, càng không ngừng lùa cơm vào miệng, vừa ăn vừa thầm nói: "Bảo bối a, mẹ ăn nhiều một chút, con ở trong bụng cũng cần phải ăn nhiều một chút, biết không? Phải có bộ dáng xinh đẹp như mẹ, thông minh như mẹ! Không! Phải thông minh hơn mẹ! Mẹ đã tìm được cái tên đẹp cho con! Con gọi là Hạ Hi Văn! Biết không? Cùng mẹ đóng phim, đóng xong 2 tập phim Minh Cơ, vài ngày sau …… có thể nhận được 20 vạn, đến lúc đó …… Mẹ, con và cậu của con, đi tìm một cái thôn nhỏ nhỏ, thuê căn phòng nhỏ, chúng ta sống ở đó một năm …… Chờ đến khi con ra đời, chờ con lớn lên …… Chúng ta mới tính tiếp hahaha! Con phải nhớ a...! Phải ngoan ngoãn nghe lời a...! Không thể bướng bỉnh a..., phải nhanh lớn lên!"
Hạ Tuyết nói xong, cầm lấy đũa, không ngừng bới cơm, ăn như hổ đói ……
Hàn Văn Kiệt lái xe, dừng trước đèn đỏ, gọi điện thoại cho anh hai nói: "Anh . . . . . . Vẫn không có tin tức Hạ Tuyết sao?"
"Không có, sốt ruột chết người ta! Đi đã vài ngày rồi, chỉ còn ba ngày nữa quay phim! Có thể đến lúc đó cô ấy sẽ xuất hiện! Aiz! Chú nói xem, rốt cuộc cô ấy đi đâu hả ?" Hàn Văn Vũ tức giận hỏi.
Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ thở dài nói: "Chắc là không có việc gì. . . . . . tính khí của cô ấy rất bướng bỉnh, có thể không muốn liên lụy anh . . . . ."
"Anh không sợ liên lụy a. . . . . . . . ."
"Nhưng cô ấy sợ ……" Hàn Văn Kiệt cúp điện thoại, lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy có một bóng dáng, vô cùng quen thuộc nhưng mặc đồ công nhân màu xám, đội nón sắt, không ngừng ngồi trên ghế đá ăn cơm. . . . . . Hắn tò mò vừa định quay đầu nhìn một chút, nhưng phía sau đã bấm còi xe, hắn im lặng, tiếp tục lái xe chạy về phía trước . . . . . .
Hạ Tuyết ăn cơm xong, xoay người, đem hộp cơm ném vào trong thùng rác, tiếp tục công việc. . . . . . Cầm lấy máy khoan. . . . . . canh, canh, canh, canh . . . . . . . . .
Công việc đến giữa trưa đã xong, buổi chiều nàng giặt giủ, mãi cho đến lúc hoàng hôn, nàng mới xong việc, đến cửa hàng nhỏ, mua một que kem ngồi ở bên đường, vừa liếm, vừa nhìn người đi đường, nàng mãn ý nở nụ cười, ánh mắt có chút lo lắng, thỉnh thoảng xoa cái bụng nhỏ của mình, trong lòng có chút sợ hãi …… cho tới bây giờ nàng cũng chưa làm mẹ, không biết loại cảm giác này như thế nào? Có phải giống em trai hay không? Vậy cũng được! mình sẽ cho bú sữa. . . . . .
Hạ Tuyết đột nhiên cười haha, cầm que kem cắn một ngụm. . . . . .
Người đi đường lui tới, không ai chú ý đến trong lòng cô gái này có bao nhiêu cô đơn, trống vắng, có lẽ nàng thuộc loại người trời sinh là nghệ sĩ, bởi vì chỉ có đứng trên sân khấu, nàng mới tỏa sáng. . . . . .
Thời gian từng ngày đi qua, đến tối chủ nhật, Hạ Tuyết mở điện thoại, quả nhiên, đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Hàn Văn Vũ, nàng vô cùng an tĩnh nằm bên một mái hiên vỉa hè ấm áp, nhìn điện thoại lóe sáng, ánh mắt lấp lánh tìm lý do nói, mình đã tới nhà người bạn học chơi, vì người bạn học sắp kết hôn . . . . . . Nàng không khỏi nhớ đến Cẩn Nhu, mới chưa bao lâu, người này đã từng là bạn thân nhất của nàng, đứng ở trên cửa sổ lầu hai chờ nàng, nghe nói cô ấy đã kết hôn, gả cho Giám đốc khách sạn Tam Á, nhưng vừa mới gả chưa được vài ngày, Giám đốc khách sạn Tam Á đã bị dính líu đến vụ tai tiếng tình dục với một nữ minh tinh, trên TV, một mình cô ấy đối mặt với truyền thông, nở nụ cười, dùng thái độ không hợp với người trong lứa tuổi hai mươi, nói: "Tôi tin tưởng chồng mình …… Hắn vô cùng yêu tôi . . . . Tôi cũng vô cùng thương hắn. . . ."
Xem đi! Trước bao nhiêu ống kính nhắm vào cô ấy, Hạ Tuyết vô cùng cảm thán. . . . . .
Thời gian bấm máy bộ phim “Vương triều hiện đại” đã đến!!
Sáng sớm hôm đó!
Hạ Tuyết thu xếp hành lý rất sớm, nàng rất vui vẻ tìm được chỗ tránh rét mới, chỉ có vài ngày, quen biết được hai ông bà cụ, sau khi nói lời tạm biệt, vẻ mặt hưng phấn nhắm hướng Đoàn phim chạy đến. . . . . .
Vốn Hạ Tuyết phải được đào tạo diễn xuất một tháng, nhưng Tôn Minh nói cứ để cho Hạ Tuyết tự mình phát huy, ông ta muốn đích thân dạy học, rất nhiều người cũng không hiểu được tại sao Tôn Minh lại ưu ái Hạ Tuyết như vậy, trong giới điện ảnh này, chỉ cần anh có chút khác thường, sẽ có tin đồn anh thích người nào, anh bao dưỡng người nào, có đôi khi chuyện ngay cả bản thân mình cũng không kiểm soát được. . . . . . Chỉ có vợ của Tôn Minh hiểu rõ chồng mình, một người đàn ông luôn sống vì điện ảnh sẽ rất quý trọng người có tư chất bẩm sinh làm diễn viên và linh hồn sạch sẽ? trên thế giới này, có một số người luôn có tín ngưỡng!
Xe bus dừng lại dưới chân núi Phật Đà, vì hôm nay bắt đầu quay cảnh phim Minh Cơ cưỡi con ngựa trắng từ đỉnh núi Phật Đà chạy xuống như bay …… Đáng lẽ đến 12 giờ chiều nay mới bấm máy, nhưng vì Hạ Tuyết quá hưng phấn, 8 giờ sáng nàng đã đến dưới chân núi, lúc này, người vẫn rất thưa thớt, sương mù tràn ngập, chỉ có một chiếc xe đậu ở chỗ này, nàng hưng phấn kéo rương hành lý đi về phía trước, đột nhiên khi đi ngang qua chiếc xe đó, nghe được một giọng nói rất quen thuộc ……"Giám chế. . . . . . ông đừng như vậy. . . . . . chuyện còn chưa xong . . . . ."
Nàng sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Hồ Điệp và Giám chế ngồi phía sau xe, hai người dính sát một chỗ, cử chỉ thân mật, nhưng không phát hiện ngoài cửa sổ có người, nàng giật mình quay đầu đi, không dám đứng lại, đi nhanh về phía trước. . . . . .
Bàn tay của Giám chế kéo vai Hồ Điệp, vươn tay dò vào trong quần áo của cô ta, không ngừng xoa nắn bộ ngực sữa của cô ta, nắm điểm hồng trước ngực cô ta, khẽ cắn rồi nói bên tai cô ta: "Tại sao chưa xong? Nhà đầu tư cũng đã bàn xong rồi. . . . . . Chỉ cần đêm nay cô đến tiếp bọn họ. . . . . . Có chuyện gì mà không giải quyết được?"
Hồ Điệp thở dài một hơi, tựa vào trong lòng Giám chế nói: "Tôi đã vuột mất vai Minh Cơ, tôi thật sự rất hận . . . . . ."
"Hận cái gì?" Giám chế đột nhiên vươn tay mò vào trong váy ngắn của cô ta, kéo quần lót xuống, xoa nắn cho cô ta ướt át, vẻ mặt Giám chế cũng trở nên hưng phấn. . . . . .
Hồ Điệp trợn mắt nhìn hắn, lập tức ấn vào nút hạ cửa kính xe. . . . . .
Giám chế vui mừng, lập tức lột bỏ áo của cô ta, cắn điểm hồng trước bộ ngực sữa của cô ta, đè cô ta ngã vào trên ghế, nắm hai chân của cô ta đưa lên, lập tức tháo dây lưng ra, tiến vào nơi giữa hai chân cô ta, bắt đầu khởi động từng hồi, Giám chế phát ra âm thanh rên rỉ, mút trên ngực của cô ta. . . . . .
Hồ Điệp đột nhiên nở nụ cười phóng đãng. . . . . .ở giữa hai chân cô ta bắt đầu khởi động từng hồi, ánh mắt của cô ta lóe sáng, nhớ đến sáng nay trợ lý đã nói với mình. . . . . ."Đã động tay động chân rồi. . . . . . Chỉ cần cô ấy một mình cưỡi lên con ngựa đó không bao lâu, sẽ phải chết không thể nghi ngờ. . . . . ."