Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 3 - Chương 42: Thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ánh mặt trời bao phủ khắp quảng trường ầm ĩ, mọi người đều lấy linh thú mình khế ước ở trong Trận Tháp ra, trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường đều lập loè ánh sáng.

“Trường Tùng sư huynh lại khế ước hai mươi linh thú cấp bậc Thiên Linh!”

Bỗng nhiên, một tiếng kêu sợ hãi chợt truyền đến, cả kinh tất cả mọi người bất giác đưa qua ánh mắt.

Khi bọn họ thoáng nhìn linh thú dàn hàng đứng ở phía sau Cao Trường Tùng, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Hai mươi Thiên Linh, hoàn toàn có thể khiến mọi người bùng nổ!

Cốc Thần khẽ vuốt chòm râu, đắc ý nói: “Trường Tùng, ta nhớ rõ con không có mang bất kì trận pháp gì tiến vào Trận Tháp, cho nên, hai mươi trận pháp cửu cấp này hẳn là con luyện chế ngay tại chỗ đi?”

Cao Trường Tùng nhíu mày, mặt mày chứa tia lạnh lùng.

“Không sai, xác thật là con luyện chế ngay tại chỗ!”

Xôn xao!

Đám người ở một khắc này loạn cả lên, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Cao Trường Tùng.

Ba canh giờ ngắn ngủn, hắn lại luyện chế ra hai mươi trận pháp cửu cấp? Gia hỏa này quá thiên tài! Há là người bình thường có thể so sánh?

Thành tích của Cảnh Tú Tú cũng không tồi, khế ước mười lăm linh thú cấp bậc Tụ Linh và tam linh thú Chân Linh, đương nhiên, linh thú Chân Linh lại là được Cao Trường Tùng trợ giúp mới khế ước thành công. Cho dù như thế, thành tích của nàng ta cũng đã được rất nhiều người lau mắt mà nhìn.

Rất nhanh, tất cả mọi người lấy ra khế ước thú của mình, toàn bộ quảng trường, cũng chỉ dư lại một mình Quân Thanh Vũ…

“Tới lượt ngươi.”

Diệp Thu lạnh lùng nhìn Quân Thanh Vũ.

Xoạt!

Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Quân Thanh Vũ, như muốn nhìn xem nàng có thể lấy ra khế ước thú cấp bậc gì…

Trong lòng Quân Thanh Vũ có chút chần chờ, cho nên, chậm chạp đều không đưa khế ước thú của nàng ra.

“Hừ!” Cốc Thần hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ cong khóe môi lên: “Sẽ không phải nàng cái gì cũng đều không có được chứ, bởi vậy mới không dám lấy ra khế ước thú của bản thân?”

Nghe được lời này, mọi người tranh nhau gật đầu, xem bộ dáng do dự này của nàng, như cái gì cũng đều không có lấy được tay…

“Quân Thanh Vũ.” Cảnh Tú Tú nâng cằm, trên khuôn mặt cao quý lãnh diễm mang theo một vẻ trào phúng cười lạnh: “Cho dù cái gì ngươi cũng đều chưa từng bắt được, ngươi cũng nên nói ra, hoặc là nhận thua! Nếu không, ngươi là đang làm mất mặt Cảnh gia chúng ta! Mà thuật luyện trận của ngươi kém như thế, không nên tới tham gia thi đấu, còn tự đại lập đánh cuộc, như thế cuối cùng ngươi lại hại chính ngươi!”

Quân Thanh Vũ như không nhận thấy được cười nhạo của Cảnh Tú Tú, đưa mắt nhìn về phía Diệp Thu phía trước, giọng không nhanh không chậm: “Nếu ngươi đáp ứng, sẽ không mạnh mẽ đòi linh thú ta khế ước, vậy…… Ta sẽ lấy nó ra!”

“Ha ha!” Diệp Thu cười to hai tiếng: “Vị cô nương này, ngươi yên tâm đi, trong Trận Tháp của ta cái gì cũng đều không có, nhưng linh thú thuộc một ít cấp thấp tương đối nhiều, càng cuồn cuộn không ngừng cung hóa, cho nên, ta tuyệt đối sẽ không đòi linh thú ngươi khế ước!”

Chỉ cần không phải là linh thú Thần Đan, tùy tiện phái người là có thể đi bắt mấy đầu ném vào trong Trận Tháp, mà cường giả Thần Đan trong Liên Minh Luyện Trận vốn là không nhiều lắm, có thể đếm được trên đầu ngón tay, mấy người kia cũng là quyền cao chức trọng, ông ta không thể phái bọn họ đi bắt linh thú?

“Được rồi.”

Được Diệp Thu bảo đảm, Quân Thanh Vũ khẽ thở ra, vung bàn tay lên, một trận pháp bị nàng nắm ở trong tay…

Ầm!

Ánh lửa mãnh liệt từ trong trận pháp trước mặt nàng khuếch tán ra, nhiễm đỏ khắp không trung, ở dưới ngọn lửa kia, một Hồng Hạc khổng lồ vẫy cánh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới…

“Một đám ngu xuẩn!”

Không sai, bọn người kia rõ ràng là một đám ngu xuẩn. Lại nói Hồng Hạc nó là