Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tiêu Ngọc Nhi nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập châm chọc, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Cảnh Vân Dục, giọng nói chứa tia trào phúng: “Cảnh Vân Dục, bắt đầu từ lúc trước ngươi vứt bỏ ta, ngươi đã rời khỏi cuộc sống của ta rồi, những năm gần đây vẫn luôn là Bắc đại ca dốc lòng chăm sóc với ta, hơn nữa còn làm bạn, so với ngươi, hắn không biết ưu tú hơn bao nhiêu, cho nên, rốt cuộc ngươi lấy tự tin từ đâu ra, cho rằng ta sẽ tiếp tục tiếp nhận ngươi?”
Nháy mắt sắc mặt của Cảnh Vân Dục tái nhợt, đôi mắt bi thống nhìn Tiêu Ngọc Nhi.
“Nàng biết mà, kia không phải là quyết định của ta, ta cũng là bất đắc dĩ.”
“Hay một câu bất đắc dĩ.” Tiêu Ngọc Nhi cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi không muốn, ai có thể ép ngươi? Nói đến cùng, ngươi là tham luyến quyền thế Cảnh gia, sợ Vân gia gây rối về sau sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn với ngươi, yêu như vậy, xem như là chân ái sao?”
Bước chân của Cảnh Vân Dục run lên, lảo đảo về phía sau vài bước, ông ta hít sâu một hơi, ép run rẩy trong lòng xuống.
Tiêu Ngọc Nhi nói không sai, ông ta xác thật sợ Vân gia gây rối, cho nên, mới nghe theo mệnh lệnh của Cảnh Phàm nghênh thú Vân Quân…
Mà bắt đầu từ một ngày kia, ông ta đã không còn tư cách có được nữ nhân tốt đẹp như vậy.
“Ngọc Nhi cô nương.” Ánh mắt của Cảnh Phàm khẩn cầu nhìn Tiêu Ngọc Nhi, trong nháy mắt, ông ta như già nua mấy chục tuổi, vẻ mặt tràn ngập tang thương: “Chuyện này đều là tội lỗi của ta, nhi tử của ta là không có bất kì sai lầm gì, xin Ngọc Nhi cô nương nể tình các ngươi đã từng yêu nhau, mà hòa giải với hắn đi, huống chi, thực lực của Bắc gia cũng mạnh, sao bọn họ sẽ cho phép một nữ nhân bị người vứt bỏ tiến vào gia tộc? Ngươi đi theo hắn, là tuyệt đối sẽ không có hạnh phúc gì đáng nói.”
Theo Cảnh Phàm, tất cả thế lực đều là như thế, chú ý môn đăng hộ đối, đường đường là Bắc gia sao sẽ tiếp thu một nữ nhân bị người hưu bỏ hơn nữa sinh hạ một nữ nhi?
“Cảnh Phàm gia chủ là đang lo lắng cho ta sao?” Bắc Thần nhàn nhạt cười: “Nhưng ngươi có chút lo lắng nhiều, gia gia của ta đã sớm gặp qua Ngọc Nhi, hơn nữa rất vừa lòng với tôn tức phụ này, mà cho dù Bắc gia không hài lòng nàng, ta cũng sẽ không vứt bỏ nàng như Cảnh Vân Dục, dù là từ bỏ tất cả, duy nhất ta sẽ không tha, chỉ có nàng…”
Sắc mặt của Cảnh Phàm đại biến, còn chưa mở miệng, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói bén nhọn.
“Không, chuyện này không có khả năng!”
Cơ thể của Vân Quân hung hăng run rẩy, đôi mắt không cam lòng và ghen ghét nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Nhi.
Bà ta thật sự không thể chấp nhận nữ nhân đã từng bị mình khinh thường, chẳng những có được gia thế cường đại, còn đạt được ưu ái của tôn tử Thiên Hỏa Chí Tôn.
Quan trọng nhất chính là, Bắc Thần lại là một nam nhân si tình như thế…
Việc này sao có thể làm cho Vân Quân chịu đựng được?
“Câm miệng!”
Sắc mặt của U Minh Thiên Tôn trầm xuống: “Mẫu thân của đồ nhi ta muốn gả cho ai thì gả cho người đó? Ta ngược lại muốn nhìn ai có thể khinh thường nàng!
Lão nhân Thiên Hỏa Chí Tôn kia có giao tình không cạn với ta, cho dù nể mặt ta, cũng sẽ không khó xử nàng, cho nên, ngươi nói xem có cái gì là không có khả năng?”
Sắc mặt của Vân Quân càng thêm tái nhợt, sao bà ta quên mất, cho dù Tiêu Ngọc Nhi không có thân phận, nhưng nữ nhi của nàng lại là đồ đệ của U Minh Thiên Tôn.
Chỉ dựa vào một thân phận này, Bắc gia đều sẽ không từ chối nàng…
“Ha ha!” Quân Lâm Thiên cười to hai tiếng, đi về phía Vân Quân: “Lúc trước, ngươi là đối xử với nữ nhi của ta như thế nào, hiện tại, ta sẽ trả lại từng cái cho ngươi! Người đâu, dựa theo phân phó vừa rồi của ta đi làm, bầm thây vạn đoạn nữ nhân này, hơn nữa huỷ bỏ thực lực
//
window.__mirage2 = {petok:"6600d3fa423059e12fce0de9e5cb0d6d5dc61f4d-1589768243-86400"};
//]]>