Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Thành chủ, Quân cô nương đã bế quan một năm, sao còn chưa xong?”
Phủ đệ thành chủ, bên trong sân đứng đầy người, tất cả mọi người tràn ngập lo âu nhìn không trung đỏ bừng kia, có chút thấp thỏm bất an.
“Một năm, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chúng ta nhất định phải nhân lúc còn sớm trở về thông báo hành động của Lạc Nguyệt Đảo cho môn chủ.”
Trưởng lão Thanh Môn than nhẹ một tiếng, ông chỉ cần nghĩ đến tôn nữ Điệp Nhi chết, trong lòng đã hận không thể bầm thây vạn đoạn những người của Lạc Nguyệt Đảo đó.
Còn có người của Thiên Sơn Môn cũng lo lắng vạn phần.
Đệ tử của môn chủ lại chết ở trong tay Lạc Nguyệt Đảo, bọn họ cần phải mau chóng bẩm báo chuyện này cho môn chủ, nói cách khác, không biết Lạc Nguyệt Đảo sẽ làm ra chuyện gì nữa……
Lúc này, dưới ngọn lửa, nữ tử khoanh chân ngồi, dòng khí dao động, ngọn lửa kia dũng mãnh xông vào thân thể của nàng, ở trongđan điền biến thành chân khí dao động……
Ầm!
Bỗng nhiên, lực lượng cường đại từ trên thân thể bùng nổ ra, hình thành một cổ dao động, mọi người ở xa cảm nhận được khác thường bên này, đồng thời đưa ánh mắt đầu nhìn lại.
“Tiên Thiên, nàng đột phá đến Tiên Thiên……”
“Các ngươi xem, ngọn lửa trên bầu trời không còn, rốt cuộc Nghiệp Hỏa vây quanh phủ thành chủ cũng được hóa giải.”
Mọi người đại hỉ trong lòng, vào lúc này tâm tình chợt kích động.
Rồi sau đó ở dưới ánh mắt của bọn họ, bạch y kia từ từ đi đến, đập vào từng đôi mắt……
“Quân cô nương, chúc mừng ngươi.”
Thành chủ mỉm cười tiến lên ôm quyền, chân thành tha thiết nói: “Lúc này đã làm phiền cô nương ngươi, nếu không mà nói……”
Quân Thanh Vũ nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt: “Ta cũng coi như là làm việc không mất công.”
Lúc này, không chỉ nàng đột phá đến Tiên Thiên, dù là Tiểu Hoàng Nhi cũng đều tiến vào Tiên Thiên cao cấp, linh thú khác tu luyện ở dưới ngọn lửa cũng tiến bộ vượt bậc.
Hồng Ngọc vốn sau khi kết thúc ở trận thi đấu thứ hai, đã thông qua nội đan đạt được trong cấm địa đạt tới Tiên Thiên trung cấp, hiện giờ tu luyện một năm, tuy không đột phá đến cao cấp nhưng cũng không xa.
Xích Tiêu cũng như thế, chẳng qua nó cách cao cấp chỉ có một bước xa……
“Quân cô nương, vốn ta là muốn đi xuống tính sổ với Lạc Nguyệt Đảo, nhưng phủ thành chủ hư hỏng nghiêm trọng, ta cần ở lại giải quyết tốt hậu quả công tác, cho nên tạm thời không đi tìm các ngươi, không biết có thể làm để Mị Nhi lại hay không?” Ánh mắt của thành chủ chứa tia chờ mong.
“Cái này……” Quân Thanh Vũ có chút do dự: “Hẳn là xem quyết định của Mị Nhi.”
Nghe vậy, ánh mắt của thành chủ nhìn về phía Mị Nhi: “Mị Nhi, con có nguyện ý ở lại phủ thành chủ hay không?”
Nhìn mong đợi trong mắt thành chủ, Mị Nhi ngẩn ra một chút, nàng nhíu mày trầm tư nửa ngày, lắc đầu, nói: “Con muốn trở về Lưu Nguyệt Môn, nhưng……”
Mắt thấy ánh mắt của đối phương tối sầm một chút, Mị Nhi tiếp tục nói: “Chờ chuyện của người hoàn thành thì có thể đi tìm con, con cũng có thể tùy thời đi thăm người.”
Thành chủ kinh hỉ ngẩng đầu lên, lời nói run rẩy: “Con…… Con tha thứ cho ta?”
“Vâng.”
Mị Nhi gật đầu.
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên màn một năm trước kia, ở lúc mình gặp phải nguy hiểm, người nam nhân này phấn đấu quên mình chặn lại một kiếm kia cho mình……
Có lẽ bắt đầu tư khi đó, nàng cũng đã bỏ xuống cừu hận trong lòng.
“Thành chủ, ta có một việc cần ngươi hỗ trợ.” Quân Thanh Vũ nhướng mày nhìn về phía thành chủ.
“Quân cô nương có việc cứ nói đừng ngại.”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là muốn mượn ngươi năm Thánh Cảnh.”
“A?” Rốt cuộc thành chủ thu ánh mắt lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Quân Thanh Vũ: “Không biết cô nương muốn những Thánh Cảnh đó là……”
“Một năm trước, không ít Thánh Cảnh rời khỏi Thần Cảnh đi vào đại lục, ta lo lắng bên ngoài sẽ có biến cố gì đó, cho nên mượn ngươi những người này, cũng có thể ở lúc nguy nan có chút trợ giúp.”
“Ha ha!” Thành chủ ngửa đầu cười to hai tiếng: “Ngươi nói không có sai, ta đây cho ngươi mượn năm người trong đội thánh vệ, Quân cô nương, nếu có việc thì tùy thời có thể tìm ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực đi thực hiện của yêu cầu cô nương.”
“Vậy cảm ơn?”
Trên mặt Quân Thanh Vũ lộ ra tươi cười, trong lòng lại đang tức giận mắng người của Lạc Nguyệt Đảo. Nếu không phải là vì bọn họ, mình cũng không cần thiếu một nhân tình lớn như thế……
“Đi thôi.”
Hỏa Vân phất tay, trên mặt mang theo vẻ đắc ý.
Ai bảo đệ tử ưu tú như vậy là người của Lưu Nguyệt Môn bọn họ? Ông không thể không đắc ý, không thấy được những người khác muốn nuốt ánh mắt của mình sao? Có bản lĩnh ngươi cũng tìm một đệ tử ưu tú như vậy đi.
Sau khi cưỡi phi mã rời khỏi phủ thành chủ, đông đảo người thế lực sôi nổi cáo từ rời đi, Quân Thanh Vũ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói: “Đúng rồi, lần này trở về Lưu Nguyệt Môn, trùng hợp đi ngang qua Nhật Lạc Lĩnh, ta muốn đi Tiêu gia của Nhật Lạc Lĩnh xem một chút……”
“Tiêu gia?”
“Không sai.” Quân Thanh Vũ gật đầu: “Là gia tộc của ngoại công ta, đã rất lâu rồi ta không trở về, nên muốn đi thăm bọn họ.”
Hỏa Vân trầm mặc nửa ngày, nói: “Chúng ta cũng đi cùng, dù sao cũng không vội chạy về môn phái.”
“Được.”
Nhật Lạc Lĩnh cách Phong Vân Thành khá xa, cho dù là dốc hết toàn lực lên đường, cũng ở trên đường bốn tháng.
Mùa thu đầu tháng bảy.
Tiêu lão gia tử đang nói chuyện với Tiêu Kiếm gì đó, một giọng nói vội vàng từ ngoài cửa truyền đến: “Gia chủ, thiếu chủ, biểu tiểu thư đã trở lại……”
“Cái gì?”
Tiêu lão gia tử bỗng nhiên đứng lên, kinh hỉ nói: “Thanh Vũ đã trở lại? Mau, Kiếm Nhi, chúng ta
//
window.__mirage2 = {petok:"dd33c20d542804ce202f264c8ccc4025ece6bebd-1586508159-86400"};
//]]>