Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Các khách nhân đều đứng lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn ra ngoài viện: “Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bọn họ theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía thành chủ, lại phát hiện bây giờ khuôn mặt của thành chủ xanh mét, ánh mắt âm tình bất định, như có chấn động sâu sắc……
“Thành chủ, đã xảy ra chuyện gì?”
Rốt cuộc vẫn có người hỏi ra nghi hoặc trong lòng……
Ánh mắt của thành chủ hơi trầm xuống: “Là nơi giao tiếp giữa đại lục và Thần Cảnh xuất hiện vấn đề.”
“Cái gì?”
Hô hấp của mọi người rõ ràng căng thẳng.
Thần Cảnh là địa phương nào lấy thân phận của bọn họ sao có thể không biết? Kia mới là nơi cường giả vi tôn chân chính, không đủ thực lực đến địa phương kia cũng chỉ có một con đường chết.
Còn không chờ tâm tình của mọi người bình phục xuống, lời nói của thành chủ như một chậu nước lạnh đổ lên đầu của bọn họ.
“Nếu là địa phương khác thì cũng thôi, nhưng nơi này là nơi trục xuất của Thần Cảnh, người bên trong đều tàn nhẫn độc ác, diệt sạch nhân tính, nếu bọn họ đi vào đại lục này, hậu quả không dám tưởng tượng, ta cũng có thể minh xác nói cho các ngươi, ở nơi trục xuất, thực lực thấp nhất đều là Thánh Cảnh, càng không thiếu cường giả Thần Cảnh, các ngươi cần chuẩn bị tốt tâm lý ứng đối.”
Thành chủ nở nụ cười khổ, ông sớm biết trận pháp đã từ từ yếu kia cuối cùng cũng sẽ bị phá vỡ, những năm gần đây vì bảo vệ địa phương này ông đã lao tâm hao tổn tinh thần, nhưng cuối cùng vẫn bị phá vỡ……
Trong lúc nhất thời, lòng của mọi người đều chìm vào thung lũng.
Cường giả Thánh Cảnh ở trong lòng thế nhân đã là tuyệt đại cao thủ, khắp đại lục cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi, nhưng thấp nhất nơi trục xuất đều là Thánh Cảnh, nếu có Thần Cảnh xuất hiện, bọn họ còn có mạng để sống sao?
Ai biết tham gia một Phong Vân Tế Hội, lại xuất hiện chuyện như vậy……
“Thành chủ, kế tiếp nên làm sao bây giờ?”
Mọi người trong khách khứa đều khẩn trương lên: “Những người đó ở Thần Cảnh ngây ngốc thì không tốt, hẳn là sẽ không tới loại địa phương của chúng ta chứ?”
Thành chủ cười khổ lắc đầu: “Ở trong Thần Cảnh, bọn họ là người bị trục xuất, cả đời đều không thể rời khỏi nơi trục xuất, nếu không chính là chết, nơi trục xuất kia là một mảnh hoang vu, sao bọn họ có thể an tâm ngây ngốc ở nơi đó? Đi vào đại lục, ít nhất bọn họ là cường giả cao cao tại thượng, đặc biệt là Thần Cảnh, đó là đứng ở trên đầu mọi người, tốt hơn nơi trục xuất rất nhiều.”
Đây cũng là vấn đề ông lo lắng nhất……
“Chúng ta cứ chờ chết như vậy sao? Ta còn chưa sống đủ, không muốn chết ở chỗ này!”
Trong đám người phát ra tiếng khủng hoảng, một người thanh niên hung hăng ôm đầu, sợ hãi ngồi xổm xuống mặt đất: “Ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết……”
“La Âm, ngươi bình tĩnh một chút!”
“Bình tĩnh? Ngươi bảo ta bình tĩnh như thế nào? Đó là vô số cường giả Thánh Cảnh, sao ta bình tĩnh nổi? Ta phải đi, ta phải rời khỏi nơi này!”
Người bên cạnh muốn đi kéo thanh niên tên là La Âm này xuống, hắn lại hung hăng giật tay của đối phương ra như nổi điên xông ra ngoài cửa.
Chỉ là hắn vừa mới chạy đến dưới bóng đêm, một mũi tên xẹt qua hư không phụt một tiếng đâm vào ngực của hắn.
Máu tươi từ trong ngực bắn ra, cơ thể của nam tử chấn động, ngửa mặt từ từ ngã xuống mặt đất, cho đến khi chết ánh mắt của hắn còn lộ ra tia hoảng sợ……
Khi mọi người thấy rõ người dưới bóng đêm là ai, thì đáy mắt đều bất giác hiện ra tia phẫn nộ.
“Tiêu Tề, các ngươi muốn làm gì?”
Dưới ánh trăng nam nhân mặc cẩm y khoanh tay đứng, ánh trăng ở trên lưng phát ra một tia sáng nhàn nhạt.
Hắn nâng khuôn mặt anh tuấn lên nhìn mọi người trong phòng, khóe môi nở một nụ cười lạnh: “Làm gì, không phải các ngươi thấy rất rõ ràng sao?”
Thanh niên đã chết kia là người Thanh Môn, bây giờ Tiêu Tề lại kiêu ngạo như thế, ngay lập tức khiến trưởng lão Thanh Môn giận dữ, sắc mặt xanh mét quát: “Tiêu Tề, Thanh Môn chúng ta có thâm cừu đại hận gì với ngươi, sao ngươi muốn giết đệ tử Thanh Môn ta?”
Ánh mắt của Tiêu Tề lạnh lùng, không còn phong độ nhẹ nhàng như trước.
“Có thể tới tham gia Phong Vân Tế Hội đều là đệ tử tinh anh của các môn phái, không biết nếu đại lục tổn thất nhiều thiên tài như vậy, có thể từ đây xuống dốc không phanh hay không? Đúng rồi, ta nhớ rõ trước kia Thanh Môn các ngươi có một thiên tài gọi là cái gì Điệp Nhi, chậc chậc, tư vị của nữ nhân kia vẫn tính không tồi, ngay cả bộ dáng chết cuối cùng kia đều khiến người ta thích thú……”
Cơ thể của trưởng lão Thanh Môn chấn động, không dám tin tưởng mở to đôi mắt, ngay cả giọng nói đều run rẩy: “Điệp Nhi? Tôn nữ của ta, là ngươi, là ngươi giết tôn nữ của ta?”
“Ha ha, ta giết nàng thì như thế nào? Ai bảo nàng là một thiên tài, còn có Thiên Khánh của Vân Gian Tông, chết cũng vô cùng thê thảm, nhưng ta muốn giết là thiếu công tử Vân Thanh Ca của Vân Gian Tông hơn, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, đệ tử của môn chủ Thiên Sơn Môn, hình như gọi là Lạc Nham đi? Tên kia cũng chết ở trên tay Lạc Nguyệt Đảo chúng ta……”
Tiêu Tề như không nhìn thấy ánh mắt tức giận của mọi người, khóe môi cong lên tia nhạo báng.
“Súc sinh, ngươi tên súc sinh này!” Giữa trán của trưởng lão Thanh Môn nổi gân xanh, cơ thể chợt lóe xông về phía Tiêu Tề, cả người đều tỏa ra sát khí lạnh lẽo: “Ta muốn giết ngươi tên súc sinh này báo thù cho Điệp Nhi!”
Giờ khắc này, đông đảo môn phái cũng xúc động.
Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu rõ, vì sao môn phái nào xuất hiện đệ tử thiên tài, đều sẽ mất tích
//
window.__mirage2 = {petok:"f317b0fa87c1c8ba23ef2b3b223c99a25150c7be-1586508151-86400"};
//]]>