Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 54: Thắng lợi áp đảo

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nghe những tiếng nghị luận sôi nổi đó, khuôn mặt của Ngụy Quan luôn mang theo vẻ ôn hòa, mặt mày bình thản khiến người ta thoạt nhìn vô cùng thoải mái, như không bởi vì bọn họ nói mà buồn bực.

Bỗng nhiên, hắn nắm chặt kiếm trong tay nhanh chóng đâm về phía thiếu nữ đứng ở trong gió mát, khí thế sắc bén chợt từ trên người phóng ra……

Trong lúc nhất thời, lòng của mọi người đều khẩn trương lên, ánh mắt di chuyển theo bóng dáng như gió kia.

Gió mát thổi qua, thiếu nữ lẳng lặng đứng ở trong gió, vạt áo bay bay, tóc đen ở trong gió khẽ bay.

Nàng không có bất kì động tác gì, chỉ nhìn Ngụy Quan một cái, ong một tiếng, bước chân của Ngụy Quan đột nhiên cứng lại, kiếm trong tay đã dừng lại ở giữa không trung.

Vừa rồi, bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá gần, bọn họ mới cho rằng Ngụy Quan nhất thời nương tay, nhưng bây giờ khoảng cách giữa hai phương kém quá lớn, dù thế nào hắn cũng không nên dừng lại ở nơi này.

Huống chi khí thế toàn thân phóng ra kia sẽ không dễ dàng thu lại như vậy.

Như thế, cũng chỉ có một khả năng——

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đồng thời đặt ở trên người thiếu nữ bạch y dưới cuồng phong, đáy mắt mang theo kinh ngạc thật sâu, vẻ mặt kia, nghiễm nhiên như là gặp được quỷ.

Là nàng!

Không sai, không phải Ngụy Quan nương tay, mà là nàng khiến Ngụy Quan ngừng lại!

“Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”

Ầm một tiếng, một ngọn lửa mãnh liệt ở dưới gió bão thúc đẩy nháy mắt xẹt qua không trung lao về Ngụy Quan, khiến không trung ửng đỏ nửa ngày như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

Ngụy Quan từ từ phục hồi tinh thần lại, ngay lập tức ngọn lửa gió lốc kia đã đến gần, giờ này khắc, hắn vẫn không thề đưa ra ứng phó đã bị đẩy ra ngoài, cơ thể ngã thật mạnh ở giữa đám người.

Phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt tuấn mỹ kia lập tức tái nhợt.

Khuôn mặt của những người đang xem vốn còn nở nụ cười khinh thường thì thấy màn này, nụ cười bên môi đột nhiên cứng lại, còn có một số người thậm chí thiếu chút nữa lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Thắng lợi áp đảo!”

Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, đây rõ ràng đó là thắng lợi áp đảo, thân là người xếp hạng đệ nhất bảng Tinh Anh, tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.

Quân Thanh Vũ thu Hồng Liên Kiếm trong tay lại, xoay người đi về phía đám người Ba Lâm, lại vào lúc này, Ngụy Quan phía sau đứng lên, hét lớn một tiếng nhằm về phía Quân Thanh Vũ từ sau lưng.

Nữ nhân này có thể đánh bại mình, chỉ là võ kỹ trước kia có thể công kích linh hồn của hắn mà thôi.

Nếu không phải một khắc thất thần kia, sao nàng có thể đánh bại mình? Bây giờ nàng đưa lưng về phía mình, đúng là thời cơ đánh lén tốt nhất, vì trận pháp Tiên Thiên, hắn cần phải khiến nữ nhân này chết!

“Đội trưởng, cẩn thận!”

Khi nhìn thấy Ngụy Quan đánh lén Quân Thanh Vũ, trong lòng Ba Lâm mắng to vô sỉ, sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi, vội vàng quát to.

Quân Thanh Vũ như không nghe thấy giọng nói của hắn, tất cả nhược điểm quan trọng sau lưng đều bại lộ ở trước mẳt Ngụy Quan, nhiều sơ hở như vậy không lo không giết được nàng!

Gần, rất nhanh đã đến gần……

Ngụy Quan đại hỉ trong lòng, trên khuôn mặt ôn hòa xẹt qua một tia tàn nhẫn, hai ngón tay hiện ra đường cong hung hăng bóp vào cổ của Quân Thanh Vũ.

Rất nhanh, sau cổ thiếu nữ này sẽ bị mình bóp ở trong tay, tùy thời đều có thể bóp chết nàng như con kiến……

“Ầm!”

“A, tay của ta!”

Ngay ở lúc ngón tay của Ngụy Quan đến gần cổ của thiếu nữ, trên thân thể của nàng bỗng nhiên phát ra một ngọn lửa, ngọn lửa mãnh liệt kia bao phủ cả người nàng, ngọn lửa đỏ y phục trắng lại khiến người ta kinh diễm.

Toàn bộ cánh tay của Ngụy Quan bị ngọn lửa thiêu đốt, đau đớn khiến sắc mặt của hắn đều trở nên vặn vẹo, hung hăng vỗ ngọn lửa trên cánh tay, đôi mắt luôn ôn hòa rốt cuộc mang theo sát khí sắc bén.

“Xem ra Thanh Vũ có được một vật nhỏ thú vị, chỉ là Vật Nhỏ kia còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nói cách khác, Ngụy Quan sẽ không chỉ bị phế đi một cái cánh tay.”

Trên khán đài, Cảnh Nguyệt Hiên đứng ở sau lưng gần đấy, khóe môi mỉm cười nhìn bóng dáng ở phía dưới kia.

“Một Phượng Hoàng cấp bậc Tiên Thiên, một Linh Hỏa có được linh trí, rốt cuộc trên người nàng còn có được át chủ bài gì nữa?”

Ý cười trên khuôn mặt thanh tuấn của hắn càng thêm ưu nhã, trong đôi mắt đẹp chợt lóe ra tia sáng khác thường.

Loại đồ vật Linh Hỏa này cơ bản là trân bảo mà tất cả võ giả hệ Hỏa đều tha thiết ước mơ, nhưng không phải ai cxung có được vận may như nàng……

“Mẫu thân, ngươi cảm thấy sử dụng Linh Hỏa và hỏa của Chu Tước thì cái nào tốt hơn?”

Trên quảng trường, Quân Thanh Vũ vẫn đưa lưng về phía Ngụy Quan, lại vào lúc này, trong linh hồn truyền đến giọng nói của Hoàng Nhi.

Khẽ nhíu mày lại, nàng rũ mắt nói: “Lửa của Chu Tước đương nhiên cường đại, nhưng ta có thể mượn ngọn lửa kia, vẫn luôn không phải là đồ vật của ta, ta không thể pháp phát huy ra toàn bộ công hiệu, còn khó có thể khống chế, cho nên cho tới nay ta đều rất ít dùng lửa của Chu Tước, mà Linh Hỏa đã dung làm một thể với ta, tự nhiên thuận buồm xuôi gió hơn lửa của Chu Tước, chỉ là có đôi khi, nó tương đối ham chơi……”

Như vừa rồi, nàng căn bản không triệu hoán Linh Hỏa, lại tự mình chạy ra, rốt cuộc Quân Thanh Vũ không cho rằng đối phó một Ngụy Quan còn cần dùng đến Linh Hỏa……

“Linh Hỏa bị Hoàng Nhi ăn, để lại chính là gốc của nó, dùng nhân loại mà nói mới chỉ là tiểu hài tử một hai tuổi, trí tuệ còn chưa trưởng thành.”

Giọng nói đáng yêu của Hoàng Nhi khiến Quân Thanh Vũ nghiễm nhiên bật cười, gia hỏa này cũng là một hài tử, lúc này lại dùng giọng điệu đại nhân nói chuyện, sao có thể không buồn cười?

Từ bên cạnh thoáng nhìn nụ cười bên môi Quân Thanh Vũ, sắc mặt của Ngụy Quan trầm xuống, theo hắn, nữ nhân này chính là đang cười nhạo hắn.

“Ngụy Quan.” Thiếu nữ từ từ xoay người, ánh mắt thanh lãnh bắn về phía sắc mặt tái nhợt của nam nhân, không nóng không lạnh nói: “Nói đi, lý do ngươi tìm ta gây rối là gì?”

Ngụy Quan nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn thiếu nữ lại không còn ôn hòa như lúc ban đầu nữa.

“Kỳ thật, ngươi không nói ta cũng biết.” Quân Thanh Vũ nhếch môi cười nói: “Là La Phàm để ngươi tới đi? Ta đã sớm biết, ông ta sẽ không an ổn để ta tiếp tục ở trong môn phái.”

Ánh mắt của Ngụy Quan hơi trầm xuống, cười lạnh một tiếng: “Đúng thì như thế nào, không đúng thì như thế nào? Quân Thanh Vũ, ta thua, là thua ở khó lòng phòng bị, lần đầu tiên là ngươi dùng linh kỹ không biết tên công kích linh hồn của ta, khiến ta không thể phản kháng, lần thứ hai, cũng là thừa dịp ta chưa chuẩn bị mà tổn thương ta, nếu không, ngươi tuyệt đối không thể xúc phạm tới ta!”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, gia hỏa này không hề ngụy trang bản tính của mình?

“Ngụy Quan, ngươi không cho rằng mình nói quá cuồng vọng tự đại?” Ngọc Lâm Phong khẽ lay động quạt xếp, ôn nhã cười nói: “Ngươi xác thật là đệ tử cường đại nhất trong bảng Tinh Anh, Đại Mạc kém ngươi quá xa, nhưng vậy thì như thế nào? Ngươi chỉ là Hậu Thiên thập nhị cấp, không phải nửa Tiên thiên! Lúc trước, nàng bằng vào thực lực Hậu Thiên thập cấp đánh bại Đại Mạc, bây giừo nàng có thực lực thập nhất cấp, chiến thắng ngươi chỉ dễ như trở bàn tay.”

Ngọc Lâm Phong nói chính là thực lực Hậu Thiên thập cấp, mà không phải là cấp bậc.

Mấy tháng trước, nàng chỉ là một đệ tử Hậu Thiên cửu cấp, thông qua công pháp tăng thực lực lên tới thập cấp, tiện đà chiến bại Đại Mạc, bây giờ nàng thân là thập nhất cấp, nếu lại vận dụng công pháp kia thì có thể tới thập nhị cấp, đánh bại hắn, chỉ cần một cái nháy mắt……

Đúng vậy, bây giờ thiếu nữ này đã tới thập nhất cấp rồi!

Mọi người hô hấp căng thẳng, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía nàng.

Rốt cuộc là nàng đột phá như thế nào? Tại sao lại nhanh chóng đạt đến thập nhất cấp như vậy?

Kỳ thật, nói đến cùng cũng là vận khí của Quân Thanh Vũ quá tốt, đầu tiên là từ chỗ của Sơn Dung lão nhân lấy được Chân Linh Thạch Chi Tâm, trải qua mấy tháng tu luyện thành công thăng cấp đến thập cấp, rồi sau đó hấp thu mồi lửa rồi lại lấp đầy một đại bộ phận chân khí trong đan điền, nếu không cũng không thể thành công đột phá ở trong lúc chiến đấu với hai hổ đực cái……

“Vừa rồi ngươi muốn đánh lén ta?” Quân Thanh Vũ cười lạnh đi về phía Ngụy Quan: “Nhưng mà đời này Quân Thanh Vũ ta hận nhất chính là người khác đánh lén! Ta có thể đánh lén người khác, nhưng ta không thể chịu đựng những người khác đánh lén ta!”

Kiêu ngạo, cuồng vọng, vô cùng tự đại!

trong lòng mọi người đánh giá như vậy với thiếu nữ này……

Nhưng không có biện pháp, ai bảo nhân gia có tư cách này? Ngay cả Ngụy Quan đều không phải là đối thủ của nàng, trong nội môn này còn có người nào có thể đánh bại nàng?

“Ha ha ha!”

Đột nhiên, Ngụy Quan cười to lên, nụ cười kia vang vọng thật lâu ở trong mây trắng.

“Bạo Phong đại nhân, làm phiền ngươi.”

Rống!

Bỗng nhien, một tiếng hổ gầm vang vọng không trung, rồi sau đó một thân thể cao lớn xẹt qua hư không rơi xuống trước mặt Ngụy Quan.

Đây là một con Bạo Phong Hổ trưởng thành, trong đôi mắt hung tàn hiện ra ánh sáng xanh âm u, nó lạnh lùng nhìn Quân Thanh Vũ, lạnh giọng nói: “Nữ nhân nhân loại, lúc trước bổn hổ vương ở sau núi thân bị trọng thương, được nam nhân nhân loại phía sau ta cứu, cho nên ta thiếu hắn một ân tình, linh thú chúng ta đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn, ta vì ân của người này mà bất đắc dĩ ở bên cạnh hắn ngây người nhiều năm như vậy, bây giờ trả ân tình này ta có thể tự do, vì thế chỉ có thể oan ức cho ngươi.”

Bạo Phong Hổ trưởng thành này nói chuyện rõ rang, trong lúc nhất thời, lại khiến tất cả mọi người ngây dại……

“Nói chuyện?”

“Trời ạ, Ngụy Quan sư huynh lại có giao tình với linh thú Tiên Thiên, làm ta chùn bước.”

Một linh thú Tiên Thiên đại biểu cho cái gì không có người nào không biết, xem ra lần này thiếu nữ kia xác thật là lành ít dữ nhiều. Cho dù nàng mạnh, cũng không có khả năng đối phó với linh thú Tiên Thiên.

“Bạo Phong đại nhân, giết nữ nhân này cho ta, giết nàng!”

Nếu nói ngay từ đầu là vì trận pháp Tiên Thiên, nhưng trải qua trận chiến đấu này, trong lòng Ngụy Quan đã sớm tràn ngập sát ý với nàng, còn ngay cả hình tượng ôn hòa cũng không hề giữ gìn.

Bây giờ, hắn chỉ có một ý tưởng, đó là giết nữ nhân trước mắt này!

“Yên tâm đi, giết nàng cũng chỉ là dễ như trở bàn tay, không cần phí bao nhiêu lực lượng, nhưng sau khi ta trả ân tình này, thì coi như người lạ với ngươi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Rống!

Bạo Phong Hổ ngửa đầu rống to một tiếng, xoạt một chút xông về phía Quân Thanh Vũ.

Uy áp của cường giả Tiên Thiên phát ra, nặng như ngàn cân áp về phía Quân Thanh Vũ, mà đệ tử môn phái ở xung quanh cảm nhận được áp bách như thế, mặt đều lộ vẻ khiếp sợ.

Đây chính là cường giả Tiên Thiên? Ở dưới áp bách của nó, có một loại cảm giác khiến người ta hít thở không thông……

“Lúc này, dù ngươi mạnh thế nào cũng không có khả năng tránh được!” Hô hấp của Ngụy Quan trở nên dồn dập.

Chỉ cần giết nữ nhân này, hắn có thể có được Tiên Thiên Trận, sao còn để ý nhân tình của Bạo Phong Hổ? Chờ hắn đột phá Tiên Thiên, có thể thành công tiến vào trung tâm trong môn phái……

Nghĩ đến đây, tim Ngụy Quan bất giác đập nhanh, lại có một loại xúc động ngửa mặt lên trời cười dài.

Nhưng hắn rõ ràng hưng phấn quá sớm……

Ngay ở lúc Bạo Phong Hổ xông về phía Quân Thanh Vũ, một giọng nói đáng yêu bỗng nhiên truyền đến: “Một Bạo Phong Hổ nho nhỏ mà thôi, cũng muốn tổn thương mẫu than của ta?”

Trong không khí, một ngọn lửa nóng cháy từ trên người Quân Thanh Vũ bừng lên, không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy một nữ hài phấn điêu ngọc trác đứng ở trước mặt nàng.

“Là Tiểu Hoàng Nhi.” Ba Lâm sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Hoàng nhi nàng…… Là xuất hiện từ chỗ nào?”

Sao xuất quỷ nhập thần như u linh vậy?

Chỉ là nhìn thấy một màn tiếp theo, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt……

“Bạo Phong Hổ, ngươi thật đúng là keo kiệt, chẳng những thực lực kém, ngay cả nội đan linh thú đều không có, chẳng lẽ ngươi không biết không có nội đan linh thú linh thú đều là phế vật sao?”

Tiểu Hoàng Nhi mỉm cười, nâng mắt to ngập nước lên nhìn chăm chú vào Bạo Phong Hổ, rồi sau đó một uy áp còn mạnh hơn nó khuếch tán ra, thình thịch một tiếng, Bạo Phong Hổ trực tiếp từ trong hư không rơi xuống dưới, hung hăng ngã trên mặt đất.

“Bạo Phong đại nhân!” Khuôn mặt của Ngụy Quan đại biến, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Tiểu Hoàng Nhi.

Không có khả năng! Tiểu gia hỏa này thoạt nhìn mới năm tuổi, sao có thể đánh bại Bạo Phong Hổ thân là Tiên Thiên cấp thấp?

Bạo Phong Hổ mạnh mẽ chống đỡ từ trên mặt đất đứng lên, đôi mắt hung tàn nhìn chăm chú Tiểu Hoàng Nhi thật sâu, trong giọng nói mang theo khiếp sợ rõ ràng: “Ngươi…… Ngươi là linh thú? Linh thú Tiên Thiên trung cấp? Linh thú Tiên Thiên trung cấp sao có thể hóa hình? Tuyệt đối không có khả năng!”

Linh thú? Tiểu nữ hài kia là linh thú?

Vào lúc này, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Tiểu Hoàng Nhi.

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của những người đó, Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười ngây thơ: “Hoàng nhi không phải là nữ nhi của mẫu thân, đương nhiên không phải là linh thú bình thường, mà Hoàng Nhi không thể chịu đựng được người tổn thương mẫu thân nhất, cho nên, các ngươi đều phải đi chết đi cho Hoàng Nhi!”

Tiên Thiên là một khoảng cách không thể vượt qua.

Với thực lực bây giờ của Quân Thanh Vũ, là xa xa không thể chiến đấu với cường giả Tiên Thiên, lúc này, Tiểu Hoàng Nhi mạnh mẽ phá tan trở ngại vọt ra.

Về phần Ngọc Lâm Phong và Nham Thương hoàn toàn bị nàng bỏ qua, quên mất còn có hai Tiên Thiên ở bên cạnh Quân Thanh Vũ……

“Không!”

Bạo Phong Hổ hoảng sợ hét lớn một tiếng, xoay người muốn chạy trốn, nhưng sao Hoàng Nhi sẽ cho nó cơ hội? Ầm một tiếng, toàn thân bắn ra vô số ngọn lửa che trời lấp đất về phía Bạo Phong Hổ, chỉ trong nháy mắt, khiến cho thân thể cao lớn kia biến mất ở thế gian……

Kinh hãi!

Tất cả mọi người sợ ngây người, ở trong gió cứng người lại.

Nhưng mà, làm người khởi xướng việc này, Tiểu Hoàng Nhi oan ức nâng đầu nhỏ lên, mắt to đáng yêu chợt nổi nước mắt trong suốt.

“Mẫu thân, vì sao Bạo Phong Hổ này không chịu nổi đốt cháy như vậy? Hoàng Nhi cũng không dùng hỏa lực quá lớn, sao lập tức đã đốt ngay cả mảnh vụn cũng không còn? Một linh thú Tiên Thiên, còn có thể khiến Hoàng Nhi tạm thời lấp đầy bụng.”

Không dùng hỏa lực quá lớn? Đốt đến ngay cả mảnh vụn cũng đều không dư thừa?

Ba Lâm từ trong chấn động Hoàng Nhi là linh thú phục hồi tinh thần lại, còn không kịp bình ổn hơi thở, đã bị lời nói này của nàng sợ tới mức cắn vào lưỡi của mình.

Mẹ nó, một đại biến thái mang theo một tiểu biến thái!

Không dùng lực đã thiêu linh thú Tiên Thiên cấp thấp không còn mảnh vụn? Đây có còn để người sống không?

Ba Lâm ai oán nhìn Quân Thanh Vũ, oan ức nói: “Đội trưởng, ngươi nhặt được nữ nhi cũng quá biến thái, nhưng biến thái hơn chính là ngươi, mẹ nó, tùy tiện nhặt là có thể nhặt được một linh thú Tiên Thiên trung cấp, vận khí của ngươi còn dám tốt hơn một chút không? Có phải sợ chúng ta sống lâu, không hù chết chúng ta thì không cam lòng hay không?”