Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 44: Ta giúp nàng tắm rửa, Vô Tình xuất hiện

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mây mù vờn quanh khe núi, bạch y của lão giả khẽ bay, lạnh lùng đứng ở trước mặt mọi người, ánh mắt lạnh lẽo của ông ta đặt ở trên người mấy người trước mặt, giọng không nóng không lạnh nói: “Ngọc Lâm Phong, Nham Thương, ta đã cho các ngươi cơ hội rời đi, là các ngươi không quý trọng, một khi đã như vậy, lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi.”

Ầm!

Sát khí toàn thân bắn ra, cơ thể của lão giả chợt lóe xông về phía Ngọc Lâm Phong, vô số ngọn lửa kéo đến, tụ tập ở trên bàn tay của ông ta, uy áp cường đại kia trực tiếp khiến khuôn mặt của người ta đại biến.

“Không tốt!”

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ hơi đổi, cổ áp bách cường đại kia khiến hô hấp của nàng cứng lại, còn không đợi nàng dùng linh hồn lực, lão giả lại chạy đến trước người Ngọc Lâm Phong.

“Ngọc Lâm Phong, để tránh ngươi đi cáo trạng với thiếu chủ, lúc này, ta không thể cho ngươi được!”

Trong đôi mắt của La Phàm hiện lên sát ý vô tận.

Ông ta cũng không kiêng kị thiếu chủ, cho dù như thế nào, trên đầu thiếu chủ còn có môn chủ đè ép, mình là một Luyện Trận Sư lục cấp, coi như giết người, môn chủ cũng không xử quyết ông, chính điều này ắt sẽ khiến quan hệ giữa môn chủ và thiếu chủ sinh ra vết nứt, đây là điều dù như thế nào ông ta cũng không muốn nhìn thấy.

Hắc y như bầu trời đêm hiện lên, Nham Thương nâng nắm đấm lên chống lại đại chưởng của La Phàm, ầm một tiếng, một lực lượng cường đại chui vào lục phủ ngũ tạng, trong nháy mắt khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ của hắn tái nhợt vô sắc, phun máu đỏ tươi ra, thấm vào trong đất……

Ngọc Lâm Phong đột nhiên mở to mắt, ở một khắc kia lòng kịch liệt run rẩy.

Hắc y lãnh khốc ở trong mắt hắn theo gió khẽ bay, cơ thể thon dài của nam nhân như pha quay chậm lảo đảo ngã xuống, một mảnh máu đỏ tươi kia loá mắt như thế, như một cây gai nhọn hung hăng cắm vào trong lòng.

Sắc mặt của Ngọc Lâm Phong tái nhợt, la lớn khàn cả giọng: “Nham Thương!”

Ầm!

Hai chân của hắn quỳ thật mạnh trên mặt đất, tóc tai ướt át đầu dán sát vào gò má, hai tay ôm chặt đầu, thống khổ ngửa đầu hét lớn một tiếng.

Trong khoảnh khắc, trong đầu có đủ loại hình ảnh hiện lên……

Tính cách của nam nhân này lãnh khốc, cũng không nói một câu nhiều lời, thậm chí có khi mấy ngày đều khó thấy hắn mở miệng, nhưng mà mặc kệ khi nào hay nơi nào, hắn đều sẽ làm một hộ vệ bảo vệ hắn, cho dù hắn làm ra quyết định như thế nào, nam nhân này đều lựa chọn đi theo vô điều kiện.

“Nham Thương, là ta hại ngươi!”

Là hắn đưa ra quyết định tổn thương tới hắn……

Ngọc Lâm Phong thống khổ gãi đầu, ánh mắt đau đớn nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt trên mặt đất, bỗng nhiên hắn từ trên mặt đất đứng lên, bất chấp xông về phía La Phàm.

“Thanh Vũ sư muội, ta ngăn lão nhân này lại, ngươi mang Nham Thương rời khỏi nơi này! Đi mau! Giúp ta chăm sóc hắn thật tốt.”

“Không biết lượng sức!” Nhìn nam nhân xông tới, La Phàm khẽ nheo đôi mắt lại, ngước mắt nhìn về phía Ngọc Lâm Phong: “Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?”

La Phàm hơi nâng bàn tay lên, hung hăng đánh về phía trường kiếm Ngọc Lâm Phong đang đâm tới. Ầm một tiếng, một dòng khí cường đại thông qua trường kiếm bắn vào trong lục phủ ngũ tạng của hắn, phụt một tiếng, trong miệng nam nhân phun ra một ngụm máu tươi.

“Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Vô số ngọn lửa dũng mãnh xông về phía Ngọc Lâm Phong, hắn từ từ ngẩng đầu nhìn chăm chú lực lượng cường đại bất ngờ xảy ra kia, trên khuôn mặt tuấn mỹ dần hiện vẻ tuyệt vọng……

Ngay vài lúc quan trọng, chợt một ngọn lửa bắn qua, một lão hổ khổng lồ từ trên trời hạ xuống, ở lúc công kích của La Phàm tới gần, vác Nham Thương và Ngọc Lâm Phong chạy như bay xuống dưới chân núi.

Quân Thanh Vũ nhìn Xích Tiêu mang theo hai người rời đi, đáy lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng ngước mắt nhìn về phía La Phàm, trong ánh mắt thanh lãnh hiện ra sát khí sắc bén: “La Phàm, thù hôm nay, Quân Thanh Vũ ta nhớ kỹ!”

“Ha hả. La Phàm cười nhạt hai tiếng: “Hạt gạo sao có thể sánh với nhật nguyệt, nha đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

Quân Thanh Vũ trầm mặc không nói, nàng vung bàn tay lên, ngay lập tức một trận pháp màu xanh lục xuất hiện ở trong tay nàng. Khi nhìn thấy thiếu nữ lấy trận pháp ra, đáy mắt của La Phàm xẹt qua một tia kinh ngạc.

”Gia Tốc Trận? “

Trong tay nàng lại có Gia Tốc Trận?

Quân Thanh Vũ lạnh lùng nhìn La Phàm, triển khai Gia Tốc Trận, trong phút chốc, trên người nàng bao trùm lấy một ánh huỳnh quang màu xanh lục, ở dưới ánh huỳnh quang, cơ thể của nàng chợt trở nên nhẹ như lông hồng.

Xẹt một tiếng, thiếu nữ xoay người bay xuống dưới chân núi.

“Không tốt!”

Sắc mặt của La Phàm khẽ biến, nếu để thiếu nữ này tồn tại ở hậu thế, tất nhiên sẽ vô cùng hậu hoạn, thiên phú của nàng thật sự là quá mạnh, mạnh đến làm lòng người sợ hãi.

“Nha đầu, ngươi trốn không thoát đâu!”

Ầm!

Cơ thể của La Phàm chợt lóe, nhanh chóng đuổi theo, cùng lúc đó, trên người ông ta bộc phát ra ngọn lửa, hình thành một gió lốc mãnh liệt xẹt qua không trung, ầm ầm xông về phía Quân Thanh Vũ.

Ngọn lửa kia làm không trung đỏ bừng, hoa mỹ như ánh nắng chiều.

Phía trên núi, Cố Ngôn híp mắt lại, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía không trung chỗ không xa, lẩm bẩm tự nói: “Kỳ quái, trên núi lưu nguyệt đã xảy ra chuyện gì? Hình như có người đang chiến đấu.”

Khẽ lắc đầu, Cố Ngôn thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn về phía lão nhân vội vàng luyện chế trận pháp bên cạnh, nịnh nọt cười nói: “Sư phụ, khi nào thì thiên tài đó mới xuất hiện?”

Ầm!

Lão nhân không chút khách khí cốc lên đầu của Cố Ngôn, hung hăng nhìn ông một cái: “Ta nói bao nhiêu lần rồi? Phải gọi là sư công!”

Ánh mắt của Cố Ngôn ai oán, người không gọi được hai chữ sư phụ này, vì sao muốn ta gọi nàng là sư công? Nhưng đối mặt với lão nhân cường ngạnh, ông nào dám nói không.

“Vậy sư phụ, sư công nàng…… Khi nào xuất hiện?”

“Sao ta biết được?” Lão nhân trợn trắng mắt, ánh mắt nhìn xuống chân núi: “kỳ quái, dựa theo sắp xếp lúc trước, hôm nay nàng hẳn là tới sau núi mới đúng, sao đến bây giờ còn chưa xuất hiện?”

Lão nhân đương nhiên không biết, Quân Thanh Vũ đã bị Cố Ngôn sai ra ngoài, mặc dù là chờ trước một ngày một đêm, nàng cũng không thể xuất hiện.

“Haiz.” Lão nhân than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ta gặp một ít vấn đề trên mặt luyện trận, vốn muốn thỉnh giáo một phen, nha đầu kia sẽ không gặp chuyện gì chứ? Nếu để ta biết là ai khiến nàng không thể tới sau núi chỉ đạo ta thuật luyện trận, ta nhất định phải bầm thây vạn đoạn tên hỗn đản kia!”

Không biết vì sao, nghe được những lời này của lão nhân, lòng bàn chân của Cố Ngôn toát ra một trận hàn ý, ông kỳ quái nhìn không trung, trong ánh mắt lộ ra tia nghi hoặc.

Mùa xuân tháng ba, sao nổi lên gió lạnh? Còn khiến khắp cả người ông phát lạnh……

Ầm!

Gió lốc cường đại xông về phía Quân Thanh Vũ, xốc cả người nàng đều thiếu chút nữa bay ra ngoài, bước chân của nàng lảo đảo vài cái, lau vết máu ở khóe miệng nhanh chóng chạy về phía trước.

La Phàm khẽ nheo đôi mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng dáng của thiếu nữ càng lúc càng xa, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Vừa rồi có chút không đến mức muốn mạng của nàng, nhưng cũng sẽ khiến nàng thân bị trọng thương, Lưu Nguyệt Sơn nguy cơ tứ phía, với tình trạng bây giờ của nàng tất nhiên sẽ táng thân ở trong bụng linh thú, nhưng không nhìn thấy thi thể của nàng ta vẫn không thể yên tâm!”

Nếu để nha đầu này sống sót, sau này ông ta cũng đừng muốn ngủ yên giấc……

Trên đường núi, Bước chân của thiếu nữ bắt đầu trở nên có chút lảo đảo, nàng quay đầu nhìn về phía sau, thấy lão nhân cũng không đuổi theo, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, nàng không cẩn thận đạp lên hòn đá bên đường, bước chân nghiêng một cái ngã ở trên sườn dốc, ngay lập tức thân thể của nàng từ trên núi lăn xuống dưới……

Phía trước là một vách đá cao, sâu không thấy đáy, Quân Thanh Vũ căn bản là không thể dừng lại, mắt thấy thân thể lăn về phía vách đá kia, khóe môi của nàng lộ ra một nụ cười khổ.

Đã bao nhiêu lần đều vượt qua nguy cơ, chẳng lẽ lần này lại bại bởi hòn đá nhỏ nàng đạp vào kia?

Một ánh sáng đỏ hiện lên, tiểu hồ ly xuất hiện ở trước mặt Quân Thanh Vũ, nó mở miệng cắn chặt lấy y phục của đối phương, dùng sức kéo thân thể của thiếu nữ về sau.

Nhưng mà, nơi này là một sườn dốc, thân thể của Hồng Ngọc lại quá bé, sao có thể kéo Quân Thanh Vũ? Giờ khắc này, thả các con rối từ trong Chu Tước Bảo Đỉnh ra cũng không còn kịp nữa rồi……

Mắt thấy một người một hồ lăn về phía vách đá, sắc mặt của Quân Thanh Vũ đại biến: “Hồng ngọc, mau tránh ra!”

“Ô ô.” Hai mắt của Hồng Ngọc rưng rưng, lắc đầu, hàm răng cắn chặt vào y phục của Quân Thanh Vũ, thân thể nho nhỏ lại bị nàng kéo về phía trước.

Lông mi của Quân Thanh Vũ run rẩy, khẽ nhắm hai mắt lại, nếu lúc này nàng đại nạn không chết, tất sẽ khiếb La Phàm trả giá đại giới vì hành vi hôm nay!

“Công tử, mau nhìn, là Thanh Vũ cô nương!”

Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc vang lên ở vách núi yên tĩnh.

Ngay ở lúc Quân Thanh Vũ lăn xuống vách núi kia, một bàn tay có lực kéo nàng vào trong lòng, ôm ấp ấm áp kia lại quen thuộc như thế, khiến nàng không nhịn được mở hai mắt ra.

Cuồng phong từ bên tai gào thét qua, nam nhân bạch y như tuyết, lay động như tiên, tóc đen ở dưới gió mạnh xẹt qua gương mặt của thiếu nữ, tê ngứa, còn mang đến một mùi tươi mát như hoa sen trắng.

Tim của Quân Thanh Vũ hung hăng run lên, cho dù ở chung với nam nhân này nhiều lần, nhưng lúc này lại cảm thấy nam nhân này đẹp đến giật mình, lại khiến lòng của nàng nổi lên dao động khác thường, ngơ ngác nhìn chăm chú vào gò má tuấn mỹ lạnh nhạt của nam nhân.

Nguyên Nguyên vội vàng chạy về phía trước, ngây ngốc nhìn hai người rơi vào vách núi, quay đầu nhìn về phía Hồng Ngọc bị một chưởng của Vô Tình đẩy lên, kéo đuôi nhỏ của nó lên nói: “Tiểu gia hỏa, ta dẫn ngươi đi tìm chủ nhân của ngươi, ngươi không cần lo lắng, với tu vi bây giờ của công tử nhà chúng ta thì đã có thể bay ở trên không.”

……

Dưới sơn cốc, sợi tóc quấn quanh, nam nhân ôm chặt thiếu nữ trong lòng, khẽ rũ mắt nhìn nàng: “Mỗi lần ta nhìn thấy nàng, nàng đều chật vật như thế này.”

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ đỏ lên, vội vàng muốn đẩy nam nhân ra, lại bỗng nhiên phát hiện mình không có sức lực.

“Đừng nhúc nhích.” Nam nhân ôm chặt Quân Thanh Vũ, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Nếu nàng bị thương vậy đừng lộn xộn.”

Quân Thanh Vũ không nói gì, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân.

Nàng đã từng không để ý đến nhan sắc, bây giờ lại phát hiện, nam nhân này đẹp đến trình độ như thế, khí chất một thân siêu phàm thoát tục kia như trích tiên hạ xuống nhân thế, kinh diễm chúng sinh.

“Để ta xuống, giúp ta bày Trị Liệu Trận, rất nhanh ta sẽ khôi phục.” Quân Thanh Vũ thu ánh mắ lại, trên khuôn mặt tuyệt sắc lộ ra một vẻ xấu hổ.

Vừa rồi nhìn thấy nam nhân này, nàng lại nhìn đến ngây người.

Đôi mắt lạnh nhạt của nam nhân đảo qua khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ, hắn từ trong ống tay áo lấy ra một cái bình màu xanh ngọc, khẽ mở nắp bình ra sau đó ngửa đầu lên nuốt chất lỏng màu xanh lục vào trong miệng, rồi sau đó cúi xuống hôn lên môi nàng……

“Vô Tình, ưm……”

Quân Thanh Vũ vừa định nói cái gì đó, lại bị nụ hôn kế tiếp ngăn tất cả lời vào trong miệng, chợt cảm giác được một chất lỏng mát lạnh từ cổ họng dần chảy vào trong thân thể, đau đớn trên người đang dần nhẹ đi.

Nguyên Nguyên xách theo Hồng Ngọc đến thì nhìn thấy một hình ảnh như vậy……

Đầu tóc của hai người quấn chặt vào nhau, như tơ hồng vĩnh viễn kéo cũng không đứt. Nam nhân ôm chặt thiếu nữ vào trong lòng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không còn đường cong lạnh nhạt kia, tư thái bạch y như tiên nhân kia đẹp đến không thể tự kềm chế.

Tuấn nam mỹ nữ hai môi kề sát, bóng dáng khi ôm nhau lại rất xứng đôi, hoàn mỹ như là thần tiên quyến lữ từ trong họa đi ra, không khí ấm áp kia khiến người ta bất giác rung động vì điều này.

Trong lúc nhất thời Nguyên Nguyên ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng nhìn thấy nhân vật nào đẹp như bọn họ, hai người này ở bên nhau cảm giác hài hòa, dù là bất kì kẻ nào cũng đều không thể xen vào.

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được cảm thấy vui vẻ thay công tử nhà mình, công tử vất vả nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có một phần quyến luyến và vướng bận duy nhất trong đời của hắn……

Hồng Ngọc từ trong tay Nguyên Nguyên nhảy ra, hưng phấn xông về phía Quân Thanh Vũ. Nguyên Nguyên đột nhiên từ trong kinh diễm phục hồi tinh thần lại, kéo cái đuôi lông đỏ của hồ ly lại, nhưng vẫn không thể giữ chặt nó.

Tiểu hồ ly không rảnh lo cái đuôi lông đỏ bị kéo đến đau đớn, giương nanh múa vuốt xông về phía Quân Thanh Vũ, trong mắt to sáng ngời chợt lóe ra tia vui sướng.

“Ầm!”

Vô Tình cũng không thèm nhìn tiểu hồ ly phá vỡ giờ phút yên tĩnh này, bàn tay khẽ nhấc, một hơi thở lạnh lẽo cuốn Hồng Ngọc ra ngoài, cơ thể nho nhỏ nện ở trên một thân cây, nó ngã đến thất điên bát đảo.

Hồng Ngọc từ trên mặt đất bò dậy, lại xông về phía Quân Thanh Vũ lần nữa, lần này nó lại học rất thông minh, đứng ở chỗ cách hai người không xa chỉ vào Vô Tình, ô oa ô oa như là đang cáo trạng, vẻ mặt kia như là bị oan khuất lớn lao chờ Quân Thanh Vũ báo thù cho nó……

Quân Thanh Vũ cũng không nhìn Hồng Ngọc bên cạnh, cả hai mắt đều là chiếu ngược khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của nam nhân.

Vô Tình từ từ rời khỏi môi của nàng, rũ mắt đảo qua thiếu nữ cả người chật vật kia: “Ta giúp nàng tắm rửa.”

Hắn nói lời này đúng lý hợp tình, đơn giản như đang nói ta giúp ngươi ăn cơm vậy.

“Không cần, tự ta làm được.” Quân Thanh Vũ vội vàng lắc đầu.

Giữa mày của nam nhân chứa tia lạnh nhạt, ánh mắt không dấu vết xẹt qua từ trên người thiếu nữ:”Nàng bị thương.”

“Nhưng tay của ta không bị thương! Hơn nữa vừa rồi ngươi cho ta dùng thứ kia đã khiến vết thương trên người ta tốt lên bảy tám phần rồi.” Quân Thanh Vũ nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một nói.

“Nàng bị thương.”

Nam nhân vẫn nói một câu này, nhưng lại khiến giọng của Quân Thanh Vũ khẽ cứng lại: “Vô Tình, có phải ngươi cũng chỉ biết nói một câu như vậy hay không.”

“Đúng.”

Giờ khắc này, Quân Thanh Vũ đột nhiên cạn lời, như mỗi lần nam nhân này nói đúng lý hợp tình đều sẽ khiến nàng nói không ra lời……

Không đợi Quân Thanh Vũ mở miệng, nam nhân đã bế ngang nàng lên, đi về phía hồ nước không xa.

Nguyên nguyên mở to hai mắt nhìn, công tử cũng quá…… Quá chủ động đi? Hắn thật sự là công tử vô tình lạnh nhạt trầm mặc ít lời kia sao?

”Tiểu hồ ly, chúng ta tránh đi. “Nguyên Nguyên xách cái đuôi nhỏ của Hồng Ngọc lên, khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười đáng yêu.

Hồng Ngọc mặt đầy oan ức, ô oa ô oa ở khóc lóc kể lể cái gì đó.

Nguyên Nguyên cũng mặc kệ tiểu gia hỏa này mình đầy ai oán, bắt lấy nó rồi tung người nhảy về phía đồi núi không xa……

Ánh nắng chiều chiếu xuống ánh sáng ấm áp ở trên hồ nước, nam nhân đứng ở phía sau thiếu nữ, ngón tay thon dài khẽ vuốt vết thương trên lưng đập vào mắt của nàng kia, trong đôi mắt vẫn luôn lạnh nhạt hiện lên một tia đau lòng.

“Cho dù nhìn thấy nàng lúc nào, nàng luôn chồng chất vết thương, khi nào thì nàng mới có thể khiến ta yên tâm?”

Nam nhân nói nhỏ nhẹ khiến cơ thể của thiếu nữ cứng đờ, trong lòng nàng xẹt qua một tia phức tạp, trong lúc nhất thời lại không biết nên đi phản bác lời nói của nam nhân như thế nào.

Xác thật là như thế, mỗi lần người nam nhân này nhìn thấy đều là một mặt chật vật nhất của nàng, lại ở lúc nàng cần trợ giúp nhất đã vươn tay cứu nàng……

Nam nhân tự cho là vô tình này, lại luôn yên lặng xuất hiện ở phía sau giúp đỡ nàng như vậy.

Vẻ mặt của Quân Thanh Vũ dịu xuống, trong ánh mắt thanh lãnh dần hiện lên ý cười: “Yên tâm đi, Vô Tình, ta sẽ khiến cho mình càng nhanh trưởng thành lên.”

Rồi sau đó, sóng vai đứng ở trên đỉnh đại lục với ngươi.

Vô Tình hơi hơi rũ mắt, trong mắt đen hiện ra tia sáng không dễ phát giác: “Được, ta chờ một ngày trưởng lên kia của nàng.”

Hai người không nói chuyện nữa, ánh nắng chiều nhàn nhạt kia vây quanh bọn họ, từ xa nhìn lại, trongấm áp lộ ra vẻ yên bình, khiến người không đành lòng đi phá vỡ giờ phút yên tĩnh này……

Thanh Vân Phong, mây trong trời cao, sương trắng nhàn nhạt vờn quanh ở trong phong, như tiên cảnh nhân gian. Nhưng mà trong Thanh Vân Phong bây giờ lại tới không ít cao thủ khó có thể thấy.

“Xích Tiêu, ngươi xác định Thanh Vũ sư muội còn sống?” Ngọc Lâm Phong cúi đầu nhìn tiểu lão hổ phía trước mặt, mở quạt xếp ra, giữa mày chứa một tia lo lắng.

Tiểu lão hổ ngửa đầu, dùng giọng chỉ có bọn họ mới có thể nghe được nói: “Chủ nhân để ta mang các ngươi tới Thanh Vân Phong trước, nàng sẽ đuổi theo sau, nhưng bằng hữu ngươi này thật đúng là mạng lớn, bị đánh một chưởng lớn như vậy mà vẫn còn sống.”

Hắn quay đầu nhìn Nham Thương bên cạnh, trong mắt đỏ xẹt qua một tia nghi hoặc.

Theo lý thuyết, Nham Thương không nên bị một chưởng kia sau đó tu dưỡng mấy ngày mới sinh long hoạt hổ, trên người gia hỏa này khẳng định có bảo bối hệ phòng ngự gì đó.

”Đây cũng là vận khí của hắn tốt thôi.” Ngọc Lâm Phong khẽ mỉm cười, ánh mắt nhu hòa đảo qua khuôn mặt lãnh khốc của nam nhân bên cạnh, khẽ cầm tay hắn, rồi sau đó nhìn về phía Xích Tiêu: “Không biết Thanh Vũ sư muội còn bao nhiêu lâu mới đến?”

“Đoán chừng nhanh thôi.” Xích Tiêu nghiêng đầu, cao ngạo nói: “Vốn dĩ trừ chủ nhân ra, ta không muốn mang bất kì nhân loại nào, nhưng tuy tiểu tử ngươi ngu xuẩn, nhưng không có một người chạy trốn, ta nể tình điều đó mới có thể có hảo cảm với các ngươi, tiểu tử, lần sau nhớ lâu một chút, dưới loại tình huống này, sao lão nhân kia có thể để các ngươi trở về viện binh? Đừng để đến lúc cuối cùng cứu binh không đến, còn liên lụy đến chủ nhân nhà ta.”

Xích Tiêu hơi nhướng mày, tuy nói hai tiểu tử này vẫn là tương đối hợp khẩu vị của nó, vốn dĩ bọn họ là có thể rời đi, cuối cùng lại vẫn lựa chọn trở về, chỉ bằng điểm này, nó tương đối có hảo cảm với bọn họ.

So với những người trong miệng nói sinh tử không bỏ kia, nhưng ở lúc cuối cùng bỏ đồng bạn lại rời đi thì tốt hơn.

“Cái này…… Ta cũng là trong lúc nhất thời thiếu suy nghĩ.”

Sắc mặt của Ngọc Lâm Phong đỏ lên, hắn quay lại đối mặt với La Phàm cũng không suy nghĩ cặn kẽ, mà là muốn đi thì đi, chỉ là hắn quay lại không giúp được cái gì, còn thiếu chút nữa liên lụy đến nàng……

“Chủ nhân!”

Lúc Xích Tiêu ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng màu trắng quen thuộc kia, ngay lập tức trong lòng đại hỉ, thân thể nho nhỏ xẹt qua không trung trực tiếp xông về phía Quân Thanh Vũ.

“Thanh Vũ sư muội!”

Ngọc Lâm Phong vui mừng quá đỗi, tia lo lắng ở đáy mắt kia cuối cùng cũng nhạt đi.

Quả nhiên nàng còn sống, đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất mấy ngày nay……

Quân Thanh Vũ hơi nâng đôi mắt lên, ngay lập tức đã nhìn thấy Xích Tiêu xông về phía mình, hơi ngẩn ra một chút, lần này còn không đợi nàng làm ra phản ứng, một hơi thở lạnh băng bên cạnh chợt bắn ra.

”Thình thịch! “

Xích Tiêu sợ tới mức hai chân nhũn ra, lập tức nhào lên trên mặt đất, sợ hãi nhìn nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng bên cạnh.

Nam nhân này và chủ nhân có quan hệ gì? Thật sự rất đáng sợ, lại đáng sợ như Chu Tước đại nhân……

Xích Tiêu sợ hãi rụt cổ lại, cũng không dám đi về phía trước một bước nữa, trong đôi mắt to lộ ra tia vô tội, nó căn bản là không biết mình trêu chọc nam nhân này như thế nào.

Hình như cái gì nó cũng không làm mà.

“Vô Tình, ngươi hù dọa nó làm gì?” Quân Thanh Vũ nhìn tiểu bộ dáng Xích Tiêu run bần bật, có chút cạn lời nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

Vô Tình nhàn nhạt nhìn nàng một cái, môi mỏng khẽ mở: “Nó là công.”

Công…… Công? Đây là đạo lý gì?

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ tối sầm, bây giờ gia hỏa này là đang phát điên cái gì vậy? Nên không phải là đang tranh giành tình cảm với một con linh thú chứ?

“Thanh Vũ sư muội, không biết vị này là……” Ngọc Lâm Phong đi nhanh về phía Quân Thanh Vũ, khi nhìn thấy Vô Tình bên cạnh nàng thì hơi dừng một chút, cong môi cười nhạt nói.

Còn không đợi Quân Thanh Vũ mở miệng trả lời, bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh nhạt: “Vị hôn phu của nàng, phụ thân của Hoàng Nhi.”

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ đen như đáy nồi, không dấu vết dẫm lên chân của Vô Tình.

Vô Tình khẽ nhíu mày, nâng bàn tay to lên kéo thiếu nữ vào trong lòng, ngón tay thon dài khẽ thay nàng vuốt tóc đẹp, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ như tiên nhân hiện ra một tia sáng nhu hòa.

Chỉ tiếc, ánh sáng kia đi quá nhanh, còn không kịp bắt giữ đã biến mất, lại khôi phục tư thái lạnh lùng như tiên nhân kia.

Bóng dáng hai người kề nhau quá động lòng người, mọi người trên ngọn núi đều nhịn không được ánh mắt hiện tia kinh diễm.

Một đôi nam nữ như thế, có thể nói là tuyệt phối.

“Bọn họ cũng tới?” Lam Y Lăng hơi nheo đôi mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mọi người Quân Thanh Vũ, nhẹ nhàng vung tay lên, dẫn theo một đám người đi qua: “Quân Thanh Vũ, Ngọc Lâm Phong, Nham Thương, các ngươi đã tới muộn.”

Ngọc Lâm Phong nhíu mày, cười như không cười nói: “Muộn? Dựa vào cái gì? Bây giờ không phải là thăm dò còn chưa bắt đầu sao? Chỉ cần chưa bắt đầu, vậy cũng không tính là muộn.”

Trong mắt Lam Y Lăng hiện lên tia sắc bén, khuôn mặt lạnh băng nhìn mấy người trước mặt: “Lần thăm dò này tương đối nguy hiểm, tuy chúng ta là một đội, nhưng tới thời khắc quan trong còn có ai sẽ quản sống chết của đồng đội? Đặc biệt là nơi này quá nhiều cường giả, với thực lực của chúng ta chỉ có thể tínhlà thấp hèn mà thôi, vì thế, ta truyền hiệu lệnh cho Lam gia, để Lam gia hiệp trợ ta, không biết các ngươi có liên hệ với người không?”

Ngọc Lâm Phong bật cười ra tiếng: “Lam Y Lăng, ngươi biết ta và Nham Thương bên ngoài không người có thể hiệp trợ, trong môn phái lại không thể dẫn ra, ngươi hỏi lời này chẳng phải là làm điều thừa sao?”

Đây hiển nhiên là ở trong dự kiến của nàng ta, Lam Y Lăng không hề nói thêm cái gì, quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Giúp ngươi đại khái chính là nam nhân này, Quân Thanh Vũ, lần này rất nguy hiểm, cao thủ vô số kể, còn có một số cường giả Tiên Thiên, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng chỉ bằng các ngươi sao có thể ứng đối nhiều đối thủ như vậy? Kể từ đó, không phải các ngươi trở thành liên lụy của Lam gia ta sao?”

Lam Y Lăng khẽ nhíu mày, nếu môn chủ phái một mình nàng tới này ngược lại cũng thế, tìm ba người này hoàn toàn là kéo chân sau của nàng, cho dù Lam gia có mạnh, cũng không có khả năng bảo vệ bọn họ ở dưới nhiều cao thủ như vậy.

Đừng nhìn bây giờ những cao thủ này trăm miệng một lời nói là chung tay thăm dò, nhưng Lam Y Lăng tin tưởng, chờ tiến vào sơn cốc tìm được thiên tài dị bảo, chính là lúc bọn họ giết hại lẫn nhau.

Không có ai đối mặt vói bảo vật mà còn có tình nghĩa đồng bạn, đặc biệt là nhiều người nửa đường kết bạn như vậy……

“Ngươi yên tâm đi, chúng ta còn không yếu đến cần ngươi bảo vệ.” Ngọc Lâm Phon châm chọc cong khóe môi lên, đôi mắt khinh miệt đặt ở trên người Lam Y Lăng.

Sắc mặt của Lam Y Lăng khẽ biến, đến lúc này rồi mà Ngọc Lâm Phong còn nói chuyện như vậy với nàng, nếu hắn có thể ăn nói khép nép, có lẽ nàng còn có thể miễn cưỡng để người Lam gia bảo vệ bọn họ một đoạn đường.

”Ngọc Lâm Phong, đây là ngươi nói đấy! Nếu không phải môn chủ để chúng ta tới thăm dò với nhau, ta căn bản không muốn quản chết sống của các ngươi!” Lam Y Lăng cắn chặt răng, sắc mặt lạnh lùng nói.

Ngọc Lâm Phong giơ quạt xếp lên, cong môi cười nhạt: “Đi thong thả, không tiễn!”

”Được, đây là ngươi nói đó, chỉ mong ngươi đừng hối hận!” Khuôn mặt của Lam Y Lăng lạnh băng, gằn từng chữ một nói.

Nghe nói lời này, Ngọc Lâm Phong không hề mở miệng, hắn biết lần này cao thủ tới đây quá nhiều, nhưng chỉ là không nghe quen khẩu khí kiêu căng ngạo mạn của Lam Y Lăng, nếu vì bảo vệ tính mạng mà khuất phục, vậy hắn sẽ làm người liều mình.

Xích Tiêu cho Ngọc Lâm Phong một ánh mắt tán thưởng, so với những cường giả xa lạ đó, nữ nhân này càng nguy hiểm hơn, nếu kết thành đồng bạn với nàng ta, ai biết có thể ở lúc chiến đấu mà bị nàng ta đâm một đao hay không?

Lam Y Lăng vừa mới xoay người đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói vang đội.

“Đội trưởng, chúng ta tới rồi!”

Trên núi, một đội ngũ đi nhanh về phía bên này.

Dẫn đầu chính là một nam nhân anh tuấn mặc trường bào màu sợi đay, ngũ quan tuấn lãng như đao khắc rõ ràng, ở trong đôi mắt màu xám chứa ý cười. Trên vai hắn vác một thanh đại kiếm, vô cùng tương xứng với hình thể của hắn.

“Tiểu muội tử.” Ánh mắt của Trọng Cửu vừa nhìn, đã rơi xuống ở trên người Quân Thanh Vũ: “Ta nhân được tin của muội truyền đến thì vội vàng đuổi đến đây, thế nào? Không đến muộn chứ?”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt: “Đến vừa đúng lúc, Trọng Cửu đại ca, lúc này các ngươi vất vả rồi.”

“Ha ha.” Trọng Cửu sang sảng cười to hai tiếng: “Muội chẳng những là muội tử của Trọng Cửu ta, còn là đội trưởng chiến đội linh thú Phong Vân chúng ta, nói vất vả với không vất vả cái gì? Chừng nào thì muội trở nên khách khí như vậy?”

“Ta đây sẽ không nói cảm ơn.” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ đảo qua mọi người trong đội ngũ, có chút kinh ngạc nói: “Lần này sao Vân Hân không tới?”

“Muội nói tên Vân Hân kia? Ha ha.” Trọng Cửu ngửa đầu cười phá lên: “Tên kia đang yêu, đây là một chuyện đại hỉ với chiến đội linh thú Phong Vân, với tính tình của nàng như vậy rốt cuộc cũng có thể gả ra ngoài, chúng ta đều vì nàng mà cảm thấy vui vẻ, cho nên, lúc này không thông báo cho nàng mà rời đi, ta cũng có thể đoán trước được khi nàng nhìn thấy cảnh tượng nổi trận lôi đình vì chúng ta bỏ rơi nàng ấy.”

Vân Hân đang yêu? Quân Thanh Vũ ngơ ngác chớp mắt, nàng vẫn luôn cho rằng Vân Hân sẽ không thích nam nhân, không biết là nam nhân nào có thể cảm động nàng……

Lam Y Lăng nheo đôi mắt lạnh lùng lại, mắt lạnh đảo qua những khuôn mặt trong chiến đội linh thú Phong Vân đó, trong toàn bộ đội ngũ trừ Tiếu Ân tuổi tác lớn chút ra, những người khác đều là gương mặt trẻ tuổi.

”Người dẫn đầu kia thực lực hẳn là ở thập cấp, những người khác cũng chỉ là bát cửu cấp.” Lam Y Lăng lạnh lùng cười: “Xem ra nàng tìm người tới cũng chỉ như vậy mà thôi, nếu muốn tiếp tục chung đội với nàng, tất nhiên những người liên quan này cũng tới kéo chân sau, xem ra sớm phân chia giới hạn với ba người bọn họ, với Lam gia mà nói xác thật là một chuyện tốt.”

Lam Ba nhìn nam nhân tuấn mỹ ôm Quân Thanh Vũ, khuôn mặt khẽ động: “Lăng Nhi, khí thế trên người nam nhân kia cũng không đơn giản, tuy ta không thể cảm nhận được thực lực của hắn, nhưng hắn hẳn là không thua kém nửa Tiên Thiên.”

”Nửa Tiên Thiên? “Lam Y Lăng cười lạnh một tiếng: “loại tuổi trẻ nửa Tiên Thiên này xác thật khiến người ta kinh ngạc, nhưng mà thúc thúc, đến nơi này có rất nhiều cường giả Tiên Thiên, hắn là một nửa Tiên Thiên thôi, sao có thể so với nhiều người ở đây như vậy? Nếu con tiếp tục ở bên bọn họ thì sẽ bị liên lụy.”

Nếu Nguyên Nguyên nghe thấy đối thoại của thúc cháu này, tất nhiên sẽ khịt mũi coi thường.

Bọn người kia lại nói công tử nhà hắn là nửa Tiên Thiên nho nhỏ kia, cho dù là một trăm một ngàn nửa Tiên Thiên, cũng không đủ để công tử nháy mắt hạ gục……

Lời vừa nói ra, một giọng nói lại xẹt qua trời cao lần nữa, truyền vào trong tai Lam Y Lăng.

“Đại nhân, Tuyết Tông ta đến chờ đại nhân phân phó.”

Tiết Dĩ Đình đi nhanh lên, đi đến trước mặt Quân Thanh Vũ, khom người nói.

“Tuyết Tông?”

Tuyết Tông thân là thế lực nhị lưu, ở đại lục có tên tuổi không nhỏ, cơ bản không người chưa từng nghe nói qua môn phái này, trong lúc nhất thời đám người chấn động lên, tất cả mọi người nhìn về phía thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt Tiết Dĩ Đình.

Ở lần thăm dò này, cần phải có cường giả Tiên Thiên tọa trấn, cho nên ở sớm phía trước Quân Thanh Vũ đã thông qua lệnh bài truyền lệnh, để Tiết Dĩ Đình mang theo người Tuyết Tông đến trợ giúp.

Nhưng khiến Quân Thanh Vũ chưa từng dự đoán được chính là, sẽ ở giữa đường bị chặn giết, còn gặp được Vô Tình, rồi sau đó lại quên hủy bỏ mệnh lệnh này, cho nên người Tuyết Tông cứ như vậy đi tới nơi này.

Sắc mặt Lam Y Lăng nháy mắt xanh mét, hung hăng nắm chặt nắm đấm.

Sao người của Tuyết Tông lại xuất hiện ở đây? Còn gọi nàng là đại nhân? Cho dù Tuyết Tông không cường đại bằng Lưu Nguyệt Môn, nàng không cần sợ hãi cái gì, nhưng nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của mình, nàng không thể không giận.

“Xem ra nàng tìm Tuyết Tông tới giúp đỡ, Lăng Nhi, chúng ta không cần liên hợp với bọn họ sao?” Lam Ba phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, nói.

Lam Y Lăng hừ một tiếng: “Không cần, vừa rồi con cũng đã nói ra lời kia, bây giờ lại đi lên, người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Loại chuyện từ bỏ tự tôn này con không làm được, thúc thúc, người không cần nói thêm cái gì nữa.”

Lam Ba tiếc hận thở dài, tính cách này của chất nữ mình vẫn quá xúc động……

”Tiết tông chủ, rất xin lỗi, để các ngươi chạy một chuyến không công.” Quân Thanh Vũ áy náy nói: “Bây giờ các ngươi có thể trở về không?”

Tiết Dĩ Đình ngây ngẩn, có chút kinh ngạc nhìn về phía Quân Thanh Vũ.

“Mệnh lệnh của đại nhân, tự nhiên không dám không từ chối.”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt: “Yên tâm đi, lúc này bởi vì ta quên hủy bỏ mệnh lệnh, làm hại các ngươi chạy không một chuyến, cho nên ta sẽ bồi thường cho các ngươi. “

Nàng bởi vì mình sơ sẩy làm hại những người này chạy không một chuyến, cho dù như thế nào trong lòng vẫn có chút áy náy.

Chờ lúc trở về môn phái, thuận tiện đến Tuyết Tông, lại cho  bọn họ một ít trận pháp làm đền bù.

”Ta đây cảm ơn đại nhân đã hào phóng.” Tiết Dĩ Đình không cho là đúng cười cười: “Nếu đại nhân có yêu cầu lại truyền chúng ta, vì đại nhân dù là vượt lửa qua sông cũng không chối từ.”

Nếu ông ta biết theo như lời Quân Thanh Vũ bồi thường chính là trận pháp, chỉ sợ cũng sẽ không có loại vẻ mặt bình tĩnh này……

Nhìn bóng dáng mọi người Tuyết Tông rời đi, Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía mọi người chiến đội linh thú Phong Vân: “Các ngươi đi vào với ta, đây có lẽ sẽ là một cơ hội đề cao thực lực.”

Nàng truyền những người này đến, cũng không phải muốn để bọn họ trợ giúp, mà là đây sẽ trở thành một cơ hội đề cao chính mình.

Người trong núi không nghĩ tới Tuyết Tông tới lúc sau lại rời đi như vậy, vậy rốt cuộc bọn họ là tới làm gì? Ngay lập tức tất cả ánh mắt kinh ngạc đều nhìn về phía Quân Thanh Vũ,

Xích Tiêu hừ một tiếng, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía nam nhân bên cạnh Quân Thanh Vũ.

Có nam nhân này ở đây, còn muốn những ngu xuẩn của Tuyết Tông đó ở lại làm gì? Một mình hắn có thể chống lại mọi người nơi đó, ở lại cũng chỉ trở thành trói buộc mà thôi.

Lúc trước không biết nam nhân này sẽ xuất hiện, chủ nhân mới truyền Tuyết Tông, bây giờ có hắn ở đây, sao có thể sẽ để những phế vật đó lại?

”Nàng để người Tuyết Tông rời đi?” Ánh mắt của Lam Y Lăng ngẩn ra, trên khuôn mặt lạnh băng hiện lên một tia kinh ngạc: “Mặc dù là để người Tuyết Tông lại, cũng chưa chắc có thể bình yên vô sự ở dưới nhiều cường giả như vậy, bây giờ nàng còn để Tuyết Tông rời đi?”

Nữ nhân này không phải choáng váng chính là điên rồi, sao môn chủ sẽ để loại ngốc tử này tới hoàn thành nhiệm vụ này?

“Lăng Nhi, chúng ta đi thôi.” Lam Ba nhíu mày lại, thu ánh mắt lạnh nhạt lại.

Nữ nhân kia cũng là đệ tử nội môn của Lưu Nguyệt Môn? So với Lăng Nhi thật sự là kém quá xa, xem ra không phải các đệ tử trong môn phái nhất lưu đều là tinh anh, cho dù thiên phú của nữ nhân này không tồi, nhưng tính tình lại dễ ngớ ngẩn.

“Thúc thúc, chờ một chút.” Lam Y Lăng nhíu mày lại, duỗi tay ngăn cản Lam Ba: “Người không thấy những người này đều đang nhìn sao? Nghĩ đến sơn cốc nguy cơ trùng trùng, cần một số người đi trước làm vật hi sinh, chúng ta vẫn nên để cho người khác đi làm vật hi sinh thì hơn.”

Lam Ba tán thưởng gật đầu, vừa lòng nở nụ cười: “Lăng Nhi, sống ở trong môn phái nhiều năm đã khiến con trưởng thành rồi, nếu là lúc trước, đoán chừng con sẽ đi đoạt lấy bảo vật trước tiên, mà không phải đứng yên bất động.”

Vật hi sinh luôn phải có người làm, nhưng mà, nơi này dù là tất cả mọi người đều không muốn đi làm vật hi sinh này.

“Trọng Cửu, chúng ta đi.”

Quân Thanh Vũ khẽ nhướng mày nở nụ cười.

Mọi người theo tiếng nhìn thiếu nữ đi về phía sơn cốc, tiếc hận than một tiếng, nha đầu này thoạt nhìn đầu óc thật sự có chút vấn đề, vừa rồi chẳng những để người Tuyết Tông rời đi, bây giờ còn muốn đi làm vật hi sinh này.

Không thấy được những người khác đều lựa chọn bất động ở tại chỗ sao? Cũng chỉ có nàng muốn thể hiện, có lẽ bảo vật không đến được tay, ngay cả mạng cũng đều mất……

“Quân Thanh Vũ, Ngọc Lâm Phong, Nham Thương, các ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt của Lam Y Lăng đột nhiên biến đổi: “Chẳng lẽ các ngươi không biết sơn cốc nguy cơ tứ phía sao? Đi trước cũng chỉ là làm vật hi sinh mà thôi! Nếu không phải nể tình chúng ta là đồng môn, lại bị sai khiến tới hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng không muốn nhắc nhở các ngươi!”

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người dùng ánh mắt bất mãn nhìn về phía Lam Y Lăng.

Thật vất vả có người nguyện ý đi làm vật hi sinh này, vì bọn họ thăm dò bẫy rập phía trước, nữ nhân này cũng dám xen vào việc của người khác, cho dù thiếu nữ kia là một tên ngốc, khi nghe thấy lời nàng ta nói cũng sẽ phản ứng lại.

Nhưng mọi người rõ ràng đánh giá cao Quân Thanh Vũ, khi nghe thấy Lam Y Lăng la hét ở sau lưng mọi người, thiếu nữ vẫn không dừng chân nàng lại, bạch y kia lay động chói mắt mọi người.

“Coi như là ta xen vào việc của người khác!” Lam Y Lăng hừ lạnh một tiếng: “Ta đã nhắc nhở bọn họ, cũng coi như hết lòng với đồng môn, bọn họ không muốn nghe ta ta đây cũng không có biện pháp gì.”

”Lăng Nhi, con đã tẫn trách, đây cũng trách không được con.” Lam Ba khẽ cười:

“Chúng ta đi thôi, đi theo phía sau bọn họ đoán chừng sẽ không gặp được nguy hiểm gì.”

Trên đường nhỏ, bạch y của thiếu nữ theo gió khẽ bay, nàng quay đầu nhìn mọi người phía sau, lạnh nhạt phân phó nói: “Bẫy rập trên Thanh Vân Phong này quá nhiều, tiếp theo các ngươi dẫm lên bước chân của ta và Vô Tình.”

Trọng Cửu gật đầu thật mạnh, soái khí cong khóe môi lên: “Yên tâm đi muội tử, chúng ta sẽ theo sát ở phía sau các ngươi.”

Với thiếu nữ này, Trọng Cửu có vạn phần tin tưởng.

“Chúng ta tiếp tục đi.” Lúc Quân Thanh Vũ quay đầu thì hơi rũ mắt xuống, xuyên qua linh hồn truyền âm nói: “Tiền bối, việc phân tích bẫy rập sẽ giao cho ngươi.”

Lát sau, trong linh hồn truyền đến giọng nói của Vô Đạo lão nhân: “Ha hả, tiểu chủ nhân, bẫy rập gì đó ta lành nghề nhất, ngươi yên tâm dựa theo ta nói mà đi, tất nhiên sẽ tránh được tất cả bẫy rập trên đường, về phần giải trừ bẫy rập quá phiền toái, ngươi chỉ cần tránh chúng nó thì sẽ không gặp được nguy hiểm gì.”

Quân Thanh Vũ cười nhạt: “Vậy phiền ngươi.”

Nhìn đám người Quân Thanh Vũ bị coi là vật hi sinh cũng không xảy ra nguy cơ gì, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra vừa rồi chúng ta đều chuyện bé xé ra to, nơi này cách đỉnh núi còn một đoạn nữa, cho nên cũng không có bẫy rập gì, một khi đã như vậy chúng ta cũng xuất phát đi.”

Mọi người thấy vậy cũng dũng mãnh đi về phía ngọn núi, số lượng khổng lồ như thế lập tức lao đến, đều đổ lên toàn bộ đường núi, không để lại một khe hở……

Không biết là ai dẫm phải cái gì, ầm một tiếng, chợt vang lên một tiếng nổ mạnh, những người cách đó gần có thực lực hơi thấp nháy mắt bị nổ đến tứ chi đứt lìa, máu tươi bay tứ tung……

Những người khác vội vàng lui về phía sau, trong lòng may mắn đồng thời có chấn kinh, kinh ngạc nhìn đám người Quân Thanh Vũ đi về nơi xa.

“Đây là có chuyện gì? Vì sao bọn họ thân là vật hi sinh lại có thể an toàn thông qua nơi này? Vận khí này quả thật tốt đến bất ngờ!”