Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 17: Thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thiếu tông chủ?

Gia Cát Văn Nhất sửng sốt, dường như còn chưa từ trong xưng hô này phục hồi tinh thần lại……

Thiếu tông chủ Vô Thượng Tông không phải là Hiên Viên Trạch sao, vì sao hắn ại gọi tiện nhân Gia Cát Vân kia là thiếu tông chủ? Đây…… Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Thiếu tông chủ, không biết đây là……” Giọng nói của Gia Cát Văn Nhất run rẩy hỏi.

Hiên Viên Trạch cười lạnh một tiếng, ánh mắt lãnh lệ xẹt qua từ trên khuôn mặt tái nhợt của Gia Cát Văn Nhất: “Gia Cát Văn Nhất, nàng mới là thiếu tông chủ của Vô Thượng Tông chúng ta, truyền nhân y bát của tông chủ.”

Như sấm đánh ngang tai, toàn bộ người của Gia Cát nghe thấy đều ngây ngốc, gương mặt kia còn tái nhợt hơn quỷ, khó coi nhìn chằm chằm Gia Cát Vân.

Hắn nói, nàng mới là thiếu tông chủ Vô Thượng Tông?

Mà Gia Cát gia tộc bọn họ vì một Gia Cát Oánh Nhi, lại từ bỏ nhân vật có ích với gia tộc như thế……

“Không thể nào!” Gia Cát Oánh Nhi hét lên chói tai, tê tâm phế liệt quát: “Dựa vào cái gì tiện loại Gia Cát Vân kia đạt được loại ưu đãi này? Ta không tin!”

Hiên Viên Trạch cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ta cần phải lừa gạt ngươi sao? Đúng rồi, Gia Cát Oánh Nhi, ta thuận tiện nói cho ngươi một tiếng, Vô Thượng Tông chúng ta căn bản không có phương pháp trọng tố đan điền gì, về phần làm như vậy hoàn toàn chính là vì dẫn ngươi mắc câu mà thôi, tư vị nửa tháng này ngươi hẳn là không dễ chịu đi? Ai vảo ngươi dám trêu chọc người của Vô Thượng Tông chúng ta, mặt khác, ngươi thật sự cho rằng ngươi là phượng nữ chuyển thế sao? Hình như ở đại hội võ giả một năm trước cũng đã nói rõ, ngươi vẫn đều không phải là phượng hoàng gì, mười tám năm trước trời giáng dị tượng thật sự là nhằm vào ngươi, thật sự là buồn cười đến cực điểm.”

Nói đến đây, hắn ngừng nói một chút, khóe môi nở nụ cười châm chọc: “Mười tám năm trước, Phó Lị vì mưu đến vị trí Gia Cát phu nhân, hại chết nguyên phối Gia Cát gia tộc, hơn nữa phái người tên là Thái Kiến kia ra tay với mẫu thân Gia Cát phu nhân, làm hại buôn bán của ngoại công thiếu tông chủ xuống dốc không phanh, hơn nữa còn không tha cho tính mạng của nàng, khi đó trùng hợp kinh doanh của Gia Cát gia tộc không tốt, ngươi để cho một lão đạo nói Gia Cát Vân là thân thể điềm xấu, buồn cười một Thiên Linh Thể Chất trong truyền thuyết bị bôi nhọ là thân thể điềm xấu, biết vì sao tông chủ chúng ta thu thiếu tông chủ làm đồ đệ không? Chính là bởi vì Thiên Linh Thể Chất đó.”

Thiên phú của Gia Cát Vân thật sự là thiên tài chân chính, nếu không phải là kia năm năm kia, chắc là bây giờ nàng đã đột phá đến Tiên Thiên cũng nói không chừng.

Nhưng trong năm năm không thể tu luyện, lại cũng khiến nàng thu liễm không ít, mỗi đệ tử Vô Thượng Tông sau khi tiến vào môn phái đều cần phải trải qua lễ rửa tội của thánh hỏa, có lẽ là vốn ở vào ranh giới đột phá, nàng trực tiếp thông qua thánh hỏa đến cửu cấp.

Trong vòng một năm, còn từ cửu cấp đột phá thập cấp.

Tông chủ nhìn trúng thiên phú Thiên Linh Thể, cho nên phá cách thu một đệ tử nội môn làm đồ đệ.

“Phó Lị, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi tự nhận là làm rất bí ẩn, nhưng lấy thế lực Vô Thượng Tông của ta không có gì là không tra ra được.”

Vô Thượng Tông chính là cường đại như vậy.

Đôi môi của Phó Lị run rẩy, sắc mặt tái nhợt một mảnh, bà ta vừa định muốn biện giải, một bàn tay bên cạnh hung hăng đánh đến, một cái tát ném bà ta ngã trên mặt đất.

“Tiện nhân, ngươi lại dám lừa gạt ta.” Gia Cát Văn Nhất hận không thể dẫm chết tiện nhân đáng chết này, huyệt thái dương co rút, năm ngón tay nắm chặt đến răng rắc, tức giận hét to: “Bây giờ Gia Cát gia tộc ta có kết quả này đều là tiện nhân ngươi một tay tạo thành!”

Buồn cười ông anh minh một đời, lại bị hủy ở trong tay một nữ nhân.

“Không! Gia chủ, ngươi nghe ta nói……”

Phó Lị muốn đứng lên, còn chưa kịp đứng lên đã bị Gia Cát Văn Nhất đá một cái nằm trên mặt đất, chỉ là lần này ông ta còn chưa kịp giết tiện nhân này, một hắc y hiện lên, đứng ở trước mặt Phó Lị.

“Thái Kiến!”

Khi nhìn thấy người nam nhân này, trong lòng Phó Lị vui vẻ, vội vàng hô: “Thái Kiến, mau cứu ta!”

Cơ thể của Thái Kiến chấn động, từ từ nhắm hai mắt lại, lúc ông ta mở mắt ra khóe môi nở một nụ cười khổ: “Lị Lị, trước kia ta đã khuyên nàng, người đang làm trời đang xem, làm sai nhiều chuyện sẽ gặp báo ứng, không nghĩ đến báo ứng này đến nhanh như thế……”

“Ngươi nói bậy gì đó? Ta làm sai cái gì? Ta cái gì cũng đều không có sai!” Phó Lị từ trên mặt đất bò lên, tóc tai bù xù như kẻ điên, như phụ nhân đanh đá hét to nói: “Có sai cũng chỉ là tiện nhân kia còn có tiện loại này, bằng vào bà ta thì có tư cách gì chiếm vị trí của ta? Hơn nữa tiện loại này không nên sống ở trên đời này! Thái Kiến, đều là ngu xuẩn ngươi làm chuyện ngu xuẩn, ta bảo ngươi giết nàng ở sáu năm trước, ngươi lại tha cho tiện loại này một mạng, đều là ngươi hại ta!”

Đáy long của Thái Kiến xẹt qua một tia đau thương, đây là nữ tử ôn nhu thiện lương ông đã từng thích kia sao? Hay là nói, đây mới là bản tính của bà……

Ánh mắt của Tiểu Hoàng Nhi khẽ đảo, đã rơi xuống trên người Thái Kiến, mắt đỏ sáng ngời xẹt qua một tia tàn nhẫn khát máu, giọng hơi sữa nói: “Vừa rồi là ngươi đánh lén Hoàng Nhi?”

Hoàng Nhi người nhỏ nhưng tính tình không nhỏ, đời này nàng ghét nhất chính là đánh lén.

Đáy lòng của Thái Kiến chấn động, trong ánh mắt dần mang theo sợ hãi nhè nhẹ,

một linh thú cấp bậc Tiên Thiên, ông vẫn không thể địch lại một chiêu của nàng.

Nhưng Tiểu Hoàng Nhi cũng mặc kệ trong lòng ông ta nghĩ như thế nào, vô số ngọn lửa phun ra, như hỏa vũ long trời lở đất xông đến, nháy mắt bao trùm thân thể của Thái Kiến……

“A!”

Trong ngọn lửa, Thái Kiến phát ra tiếng hét tê tâm phế liệt, sắc mặt của ông ta thoáng chốc tái nhợt, quay đầu nhìn về phía Phó Lị, không tha mà lại thâm tình nói: “Lị Lị, cả đời này gặp gỡ nàng ta không oán không hối hận, nhưng cuối cùng ta muốn hỏi nàng một câu, nàng có hối hận chưa từng rời khỏi nơi này với ta hay không?”

Khuôn mặt của Phó Lị đại biến, dữ tợn rống giận ra tiếng: “Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy? Ta đã sớm nói với ngươi là ta sẽ không thích ngươi, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì để ta thích? Ta thừa nhận mấy năm nay ngươi làm rất nhiều vì ta, những cái đó đều là ngươi tự nguyện làm, có quan hệ gì với ta? Chỉ sợ bây giờ cũng chỉ là ngươi đang tìm chết!”

Một người sắp chết, với bà mà nói cũng không có tác dụng gì, bà hà tất phải làm bộ làm tịch dùng lời nói dối trấn an ông ta? Bây giờ bà chỉ nghĩ tránh được kiếp nạn này như thế nào.

Ánh mắt Thái Kiến tối sầm xuống, cuối cùng ngay cả lừa gạt bà cũng đều không muốn lừa gạt ông……

Ngọn lửa dần biến mất, như bị cái gì đó dập tắt, nhưng mà ngọn lửa kia tắt Thái Kiến cũng mất đi tung tích, chỉ để lại một đống tro cốt……

Xoạt!

Gió mát thổi qua, tro cốt tung bay ở trong không trung, theo gió biến ở mỗi góc đại lục.

Có lẽ điều này với ông ta mà nói chính là kết quả tốt nhất……

Không bao giờ bị cảm tình kiềm chế, có thể đi hoàn thành nguyện vọng ông đã từng muốn nhìn phong cảnh đại lục kia.

Môi của Phó Lị khẽ run lên, hoảng sợ nhìn Hỏa Phượng Hoàng trên bầu trời, một cường giả nửa Tiên Thiên, ở tay nàng lại ngay cả cơ hội chạy trốn cũng đều không có.

“Mẫu thân, người cường đại nhất kia Hoàng Nhi đã giải quyết, mặt khác sẽ giao cho Tiểu Phượng bọn họ xử trí.” Tiểu Hoàng Nhi từ không trung hạ xuống, lập tức nhào vào trong lòng Quân Thanh Vũ, đầu nhỏ rúc ở trước ngực nàng, nở nụ cười ngây thơ đáng yêu.

Vô Tình nhìn động tác của Tiểu Hoàng Nhi, khẽ nhíu mày……

“Tiểu phượng, xử quyết bọn họ!” Gia Cát Vân đứng ở giữa gió mát, tóc đen theo gió khẽ bay, nàng hé mở môi mỏng, khẽ ra hiệu lệnh, từ đầu đến cuối khuôn mặt thanh tú kia đều bao phủ một lớp hàn ý.

Cơ thể của Gia Cát Văn Nhất nhịn không được run rẩy vài cái, hối hận tràn ngập ở cả trái tim.

Nếu nói những lời này đó chính là những người khác, có lẽ ông sẽ không tin tưởng, nhưng là có lão đạo sĩ tường trình, còn có Vô Thượng Tông nói, ông căn bản không thể không tin.

Vô Thượng Tông khinh thường nói dối.

Càng chủ yếu chính là, Gia Cát Vân có được một Phượng Hoàng, mà Phượng Hoàng lại khinh thường Gia Cát Oánh Nhi.

Nếu sớm biết nàng mới là phượng nữ chân chính, có lẽ ông cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy……

“Vân Nhi, dù thế nào ta cũng là thân phụ của ngươi, ngươi không thể cho phụ thân ngươi một cơ hội sao?” Gia Cát Văn Nhất buông xuống cao ngạo đầy người, đau khổ cầu xin nói; “Máu mủ tình thâm, ngươi thật sự có thể vứt bỏ phần thân tình này? Nếu nương của ngươi ở dưới chín suối biết thì có bao nhiêu thất vọng buồn lòng?”

Gia Cát Vân không nghĩ đến lúc này Gia Cát Văn Nhất còn có thể nói ra loại lời nói vô sỉ này, nhịn không được cười to: “Máu mủ tình thâm, trước kia các ngươi đối xử với ta như thế nào? Nếu nương biết cũng chỉ thất vọng buồn lòng vì ngươi, cảm thấy hối hận vì lúc trước mình đã chọn sai người, chỉ ủng hộ quyết định của ta, Tiểu Phượng, ta không muốn lại nghe thấy ông ta nói bất kì một câu vô nghĩa gì!”

Ánh mắt sắc bén nhìn Gia Cát Văn Nhất, giọng nói lạnh băng của nữ tử khiến thân thể của Gia Cát Văn Nhất đều run rẩy vài cái.

Ông ta còn muốn nói gì đó, một móng vuốt hung hăng chộp đến, nháy mắt xé miệng của ông ta xuống, lập tức ngoài miệng ông ta là một mảnh huyết nhục mơ hồ, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

“Không!”

Phó Lị thất thanh hét lớn, thủ đoạn của Tiểu Phượng khiến bà ta cảm thấy sợ hãi từ tâm.

Một tiếng phượng hót vang vọng phía chân trời, Phượng Hoàng màu đen tức giận nhằm về phía Phó Lị, nâng móng vuốt lên hung hăng cào vào miệng bị thương làm người chán ghét của bà ta kia.

Mà mọi người chỉ là nhìn thấy một tia sáng đen chợt lóe, mặt của Phó Lị đều bị cào đến nát bét, huyết nhục mơ hồ khiến người ta cảm thấy sợ hãi……

Cho dù như thế nào, Gia Cát Văn Nhất cũng là gia chủ Gia Cát gia tộc, sau khi bị đau đớn kịch liệt kia lại bình tĩnh, tự hỏi làm thế nào để tránh được một kiếp khó

này.

Ngay vào lúc này, ông nhìn thấy Tiểu Hoàng Nhi rời khỏi Quân Thanh Vũ đi đến bên cạnh Gia Cát Vân nói cái gì đó, đôi mắt lập tức sáng ngời, nữ nhân này thoạt nhìn thực lực không mạnh, nếu bắt được nàng là có thể uy hiếp được Gia Cát Vân.

Gia Cát Văn Nhất lấy ra kiếm trong tay, nhanh chóng đâm về phía Quân Thanh Vũ……

Lúc Quân Thanh Vũ ngẩng đầu đã nhìn thấy Gia Cát Văn Nhất khí thế rào rạt xông đến, nàng bất đắc dĩ nhún vai, rất muốn hỏi một câu, nàng thoạt nhìn giống như mềm quả hồng sao?

Ầm!

Đột nhiên, Gia Cát Văn Nhất cảm giác đầu óc ầm một tiếng mất đi năng lực tự hỏi, đau nhức khiến mặt của ông ta đều vặn vẹo, rồi sau đó thiếu nữ ở chỗ không xa kia đã nâng kiếm lên……

“Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”

Gia Cát Văn Nhất còn chưa từ trạng thái linh hồn bị công kích đi ra, cơn lốc ngọn lửa kia đã đến trước mặt rồi, xoạt một tiếng đẩy thân thể của ông ta ra sau, ngã thật mạnh ở trên mặt đất, phun ra từng ngụm máu tươi.

Người Gia Cát gia tộc và Vô Thượng Tông đều ngây ngẩn cả người……

Di chuyển ánh mắt từ trên người Tiểu Phượng trở về, dừng ở trên người thiếu nữ bạch y kia.

Thân là gia chủ của Gia Cát gia tộc, lại bị nàng đánh bại trong vòng một giây?

Thiếu nữ này thoạt nhìn như còn trẻ hơn Gia Cát Vân vài tuổi đi?

“Gia Cát Văn Nhất, ngươi lại coi tiểu vũ là quả hồng mềm để khi dễ tốt nhất?” Gia Cát Vân cong khóe môi lên, nhìn về phía Gia Cát Văn Nhất còn đang phun máu kia: “Đáng tiếc, trước kia ánh mắt của ngươi có vấn đề, bay giờ ánh mắt vẫn là có vấn đề, bằng vào ngươi một Hậu Thiên cửu cấp cũng muốn chiến đấu với nàng? Ngươi cũng quá để mắt đến mình rồi, tuy cấp bậc của tiểu vũ không cao bằng ta, nhưng nếu ta chiến đấu với nàng, ngay cả một phân nắm chắc ta cũng đều không có.”

Một võ giả có thể chiến thắng Hậu Thiên thập nhất cấp, chỉ dựa vào cửu cấp mà muốn đối phó với nàng?

Không biết là nên nói ông ta quá ngây thơ hay là quá ngu xuẩn.

“Vô Tình, chúng ta đi thôi, tiếp theo tự Gia Cát Vân có thể xử lý tốt.” Quân Thanh Vũ nhìn ngọn lửa ghen ghét lập loè trong mắt Gia Cát Oánh Nhi, khuôn mặt tuyệt sắc là một vẻ thanh lãnh.

Vô Tình rũ mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh, khẽ gật đầu: “Được.”

Giờ phút này, vẻ mặt của hắn lại không còn lạnh nhạt như vậy, khiến Gia Cát Oánh Nhi ghen ghét nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nhưng so với đố kỵ càng có rất nhiều tuyệt vọng……

Nàng không nghĩ đến, mình bị đau khổ nửa tháng lại là một tay bọn họ tính kế, ai biết vì khôi phục thực lực nàng đã bị tra tấn và thống khổ lớn bao nhiêu?

Kết quả là, lại là công dã tràng.

Chính là thân phận phượng nữ chuyển thế này cũng là mẫu thân nói dối, nếu không phải như thế sao mình có thể dưỡng thành tính cách tự phụ kiêu ngạo? Là bà nói dối huỷ hoại nàng!

“A!”

Đột nhiên, một tiếng hét tê tâm liệt phế chấn vang không trung.

Bước chân của Quân Thanh Vũ hơi dừng một chút, nhưng vẫn không có bất kì hành động gì rời khỏi nơi này……

Những người khác chịu không được tò mò quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Gia Cát Oánh Nhi hung hăng cắt đứt một lỗ tai của Phó Lị, máu tươi đầm đìa, chỉ là Phó Lị không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng a a.

Hình như bà ta vẫn không rõ nữ nhi luôn yêu thương vì sao phải đối xử với bà ta như vậy.

“Nương, cuộc đời của ta là bị ngươi huỷ hoại, mệnh của ta cũng là bởi vì ngươi vứt, vì sao ngươi lại muốn nói ra lời nói dối như vậy? Vì sao muốn hủy diệt ta? Ngươi là đầu sỏ gây tội, ta hận ngươi! Nếu không phải ngươi nói, ta chỉ là có chút kiêu ngạo mà thôi, sẽ không phải là trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát vô pháp vô thiên, ngươi nói ta là phượng nữ chuyển thế, là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ, tương lai sẽ tìm được rể hiền ưu tú nhất, ta tin ngươi, kết quả là lại khiến ta gặp tội như vậy, thực lực bị phế, hơn nữa vì khôi phục thực lực mà phải chịu đau khổ lớn như vậy, nếu không phải là ngươi thì những việc đó sẽ xảy ra như thế nào?”

Một câu cuối cùng là Gia Cát Oánh Nhi lớn tiếng hét lên.

Nàng nhặt một thanh kiếm bên cạnh lên, hung hăng đâm vào thân thể của Phó Lị, một kiếm lại một kiếm như là đang phát tiết tức giận trong lòng mình, rất nhanh trên người Phó Lị đã xuất hiện vô số lỗ thủng huyết sắc, lại cố tình còn để lại một hơi.

Gia Cát Oánh Nhi đã từng dùng loại phương pháp này đối phó với rất nhiều người.

Chỉ cần không chạm đến trái tim và mất máu quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn sẽ bọn họ không chết, mà nhất định chờ bọn họ thừa nhận thống khổ và sợ hãi sắp chết lớn sau đó mới có thể kết thúc tính mạng của bọn họ.

“Nương, ta hận ngươi, vì sao ngươi không sớm chết đi? Nếu ngươi chết sau khi sinh ra ta, vậy cái gì cũng đều không đã xảy ra, loại người như ngươi đáng chết sớm!”

Cơ thể của Phó Lị chấn động, ánh mắt lộ ra tia tuyệt vọng.

Bà làm tất cả đều là vì cái gì? Còn không phải bởi vì nữ nhi sao? Vì cho nàng tất cả tốt nhất, vì để nàng không bị một số nam nhân lừa gạt, cho nên mới nói dối như vậy.

Để rồi cuối cùng, nữ nhi lại nói, vì sao bà không chết ở lúc mình sinh ra……

Phó Lị đau đớn nở nụ cười, đau đớn nhìn Gia Cát Oánh Nhi.

Nhiều năm như vậy, bà nuôi chỉ là một con bạch nhãn lang, nhưng nếu lại cho bà một cơ hội, bà sẽ khiến Gia Cát Vân chết ở trong bụng nương của nàng ta, kể từ đó, nữ nhi cũng sẽ không gặp phải đau khổ lớn như vậy……

Gia Cát Vân nhìn động tác bên này, cong khóe môi lên cười lạnh, trong ánh mắt hàm chứa tia lạnh lẽo.

“Tiểu Phượng, Hiên Viên sư huynh, giết những người đó, ta muốn cho Gia Cát gia tộc từ nay về sau biến mất ở Tần Châu.”

Từ nay về sau, Tần Châu không bao giờ có Gia Cát gia tộc nữa……

Ban đêm, Quân Thanh Vũ đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chăm chú ánh trăng ngoài cửa sổ, nhưng vào lúc này, một hơi thở quen thuộc từ sau lưng đánh đến, không ngọn nguồn, tâm trạng vốn bực bội chợt an tĩnh.

“Nguyên Nguyên truyền đến tin tức, ta cần phải nhanh chóng trở lại Ly Phong quốc một chuyến.”

Quân Thanh Vũ khẽ rũ mắt, khẽ nở nụ cười: “Lúc này chuyện cũng qua rồi, Vân phải trở về Vô Thượng Tông, ta và nàng cũng phải tách ra, nhưng bây giờ ta không thể trở về với ngươi, ta đã rời Quân Môn được hơn một năm, không quá yên tâm mập mạp bọn họ, cho nên ta cần phải trở về nhìn một cái, nhưng khi ta xong việc, ta sẽ đi Ly Phong quốc tìm ngươi.”

Trong phòng là một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau mới truyền đến giọng nói của nam nhân.

“Được, ta ở Ly vương phủ Ly Phong quốc chờ nàng……”

Ly vương?

Quân Thanh Vũ kinh ngạc nhìn Vô Tình, chẳng lẽ nam nhân này là Vương gia Ly Phong quốc? Nàng đột nhiên phát hiện, hai người biết nhau hai năm không sai biệt lắm, nhưng vẫn không biết thân phận thật sự của nam nhân này.

Dù là tên Vô Tình này cũng không phải là tên họ thật của hắn.

Nhưng mà mặc kệ hắn là Vô Tình hay là người khác, đều là nam nhân quen thuộc của mình……

“Ta sẽ rất nhanh đi qua.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười trầm thấp, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như họa của nam nhân, ánh mắt kiên định nói.

Sau khi nàng gặp mập mạp xong, thì sẽ đi Ly Phong quốc tìm hắn……

Quận thành.

Trong Quân Môn, một hàng người ăn mặc đẹp đẽ quý giá đi nhanh vào.

Sau khi nhìn thấy những người đó, mập mạp vốn đang vui đùa ầm ĩ với Y Tình sắc mặt đột nhiên thay đổi, sắc mặt tái nhợt hiện ra vẻ sợ hãi trước đây không có, nàng túm chặt lấy ống tay áo của mập mạp trốn ở phía sau.

“Các ngươi là ai?”

Quân béo nhìn thấy sắc mặt của Y Tình khẽ biến, vội vàng cảnh giác nhìn những người này.

Nha đầu điên này bình thường điên điên khùng khùng, khi nào thì thấy nàng lộ ra vẻ mặt như vậy? Cho nên Quân béo muốn biểu đạt khí khái nam tử của mình lập tức đưa Y Tình ra phía sau bảo vệ.

“Thì ra là Cẩm Y Hầu gia.” Tôn lão bước nhanh từ trong phòng khách riêng đi ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Y Tình, ông khẽ thở dài, việc gì nên đến thì sẽ đến.

Cẩm Y nhìn Tôn lão, giọng không nóng không lạnh nói: “Tôn lão, ngươi tự mình dẫn theo tiểu công chúa rời khỏi hoàng cung, bệ hạ đã tức giận rồi, phái rất nhiều người tìm kiếm tiểu công chúa, không nghĩ đến các ngươi lại trốn ở Quận Thành nho nhỏ này, bây giờ Vương lão và Trương lão cũng đã ở bên ngoài chờ, hôm nay tiểu công chúa cần phải trở về với chúng ta.”

Sắc mặt của Y Tình tái nhợt, mắt to trong trẻo chứa đầy nước mắt.

“Ta không muốn trở về, ta mới không cần gả cho đệ tử ngoại môn Lưu Nguyệt Môn kia, ta không muốn!” Y Tình kéo chặt góc áo của Quân béo, thật giống như là người rơi vào trong nước rốt cuộc tìm được một tấm lục bình vậy.

Nha đầu này luôn rất cường thế, bộ dáng yếu ớt này lại khơi dậy ý muốn bảo hộ của