Vô Tận Thần Công

Chương 596: Nhổ Cỏ Phải Nhổ Tận Gốc

Lam Viễn tin tưởng rằng, chỉ cần tới được Vân Thu Thành, thế cục sẽ hoàn toàn nắm vào trong tay chính mình, cuối cùng Dương Địch cũng chỉ có thể nằm ở trong tay chính mình!

Lại không thể tưởng được…

Cách Vân Thu Thành còn có mười hai, mười ba ngày lộ trình, Dương Thạc cùng Dương Địch lại đòi rời đi?

Hơn nữa còn ngay tại thời điểm Lam Viễn vừa mới làm anh hùng cứu mỹ nhân, sự tự tin trong lòng dâng cao cực điểm… Dương Thạc, Dương Địch lại chợt hất lên trên đầu hắn một chậu nước lạnh.

- Lam Viễn thiếu gia, hữu duyên sẽ còn gặp lại!

Dương Thạc cũng không thèm để ý đến phản ứng của Lam Viễn, hướng về phía Lam Viễn chắp tay một cái, thân hình khẽ động, liền cùng với Dương Địch rời đi.

- Chờ một chút!

Mãi cho đến lúc này, Lam Viễn mới phản ứng lại. Hắn theo bản năng thân hình vừa động, liền nhanh chóng ngăn cản trước mặt Dương Thạc, Dương Địch. Lam Viễn giờ phút này cũng không thể duy trì bộ dáng vân đạm phong khinh lúc trước, trên mặt ngược lại còn mang theo một chút vội vàng xao động.

- Dương Thạc huynh đệ, các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Gia nhập vào quân đội Vân Lam Phủ, với thiên phú của các ngươi, tất nhiên sẽ nhận được sự bồi dưỡng tốt nhất. Thành tựu tương lai của các ngươi cũng không chỉ đơn giản là Hư Không Võ Thánh Nhị tinh, Tam tinh bình thường, nói không chừng còn có thể đạt tới cấp bậc Hư Không Võ Thánh Tứ tinh, Ngũ tinh nữa! Trở thành một trong những cường giả đứng đầu toàn bộ Vân Lam Phủ, cao cao tại thượng!

- Mà một khi rời đi, nói không chừng, các ngươi lập tức sẽ gặp phải đạo phỉ, lập tức thân tử đạo tiêu!

Lam Viễn trầm giọng nói.

- Đa tạ đã nhắc nhở!

Dương Thạc cười nói.

- Hai người chúng ta vốn không thích bị ước thúc. Thời gian ba trăm năm đối với chúng ta mà nói là quá dài. Ở lại Vân Lam Phủ, cuộc sống không có chút hung hiểm gì, đây không phải là con đường Võ đạo của chúng ta! Ở lại Vân Lam Phủ, chu dù là có tài nguyên vô tận, nhưng mà thành tựu của chúng ta cũng sẽ thập phần hữu hạn!

- Nếu như muốn có cuộc sống an nhàn, chúng ta sẽ không đi tới Thiên Thánh Giới. Đến Thiên Thánh Giới, chính là bởi vì muốn có mạo hiểm, tìm được cực hạn Võ đạo. Cho nên chúng ta muốn rời đi, cho dù có lập tức gặp phải đạo phỉ, thân tử đạo tiêu, chúng ta cũng sẽ không hối hận! Xin Lam Viễn thiếu gia hiểu cho!

Dương Thạc lạnh nhạt nói.

- Bọn họ… muốn rời đi?

- Trương huynh đệ, hai đồng bạn này của ngươi, có phải đầu bị bò đá rồi không?

Trên phi thuyền bên kia, đám Hư Không Võ Thánh vừa mới tới Thiên Thánh Giới, bao gồm cả Bí Nham trong đó, cũng đều mang theo vẻ mặt cổ quái nhìn về phía hai người Dương Thạc, Dương Địch.

Chỉ có Trương Chân Huyền là có chút suy nghĩ.

- Cáo từ!

Không đợi Lam Viễn nói thêm cái gì, thân hình Dương Thạc, Dương Địch lại lóe lên, muốn rời đi.

- Từ từ!

Thân hình Lam Viễn vừa động, lại một lần nữa ngăn cản Dương Thạc, Dương Địch.

- Dương Thạc, ngươi không suy nghĩ cho chính mình, cũng nên suy nghĩ cho Dương Địch chứ? Thiên phú của nàng, nếu nhận được sự tài bồi của Vân Lam Phủ, thành tựu tương lai tuyệt đối sẽ không kém.

Lam Viễn đau khổ khuyên nhủ.

- Bồi dưỡng của Vân Lam Phủ, ta không có hứng thú!

Lần này không đợi Dương Thạc mở miệng nói, Dương Địch đã lạnh lùng lên tiếng.

Vù!

Lại lần nữa chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà ngay sau đó, thân hình của Lam Viễn đã lóe lên lần nữa, lần thứ ba ngăn cản hai người Dương Thạc, Dương Địch.

Cặp mày Dương Thạc nhướng lên.

- Dương Thạc!

Giờ phút này, sắc mặt của Dương Thạc đã có chút âm trầm:

- Dương Thạc, nếu như ngươi là một nam nhân, hẳn sẽ không để cho nữ nhân của chính mình lâm vào hiểm cảnh đi? Tình huống vừa rồi ngươi cũng thấy được, nếu như gặp phải một đám đạo phỉ giống như Đồ Hàng vậy, ngươi chỉ có thể chịu chết, mà Dương Địch thì sẽ nhận phải sự lăng nhục!

- Làm người chớ quá mức ích kỷ! Nếu như ngươi lo lắng cho Dương Địch, các ngươi liền lưu lại, nếu như ngươi cứ nhất quyết nghĩ muốn rời đi… Như vậy, ngươi cũng không xứng làm nam nhân của Dương Địch!

Trong mắt Lam Viễn lóe lên hung quang, hung hăng nhìn chằm chằm Dương Thạc.


- Không xứng làm nam nhân của Dương Địch?

Sắc mặt của Dương Thạc tại thời khắc này cũng đột nhiên trở nên âm trầm.

- Ta có xứng làm nam nhân của Tiểu Địch hay không, ngươi cũng chẳng có tư cách gì mà bình phán! Lam Viễn, ta cấp cho ngươi mặt mũi, không muốn vạch trần ngươi, ngươi lại năm lần bảy lượt gây phiền toái cho chúng ta! Một khi ngươi đã năm lần bảy lượt muốn ngăn cản chúng ta, ta cũng không nhất thiết lưu lại mặt mũi cho ngươi nữa! Ngươi nói Tiểu Địch đi theo ta sẽ gặp phải hung hiểm? Theo ta thấy, đi theo ngươi trở về Vân Thu Thành, mới chính là hung hiểm lớn nhất!

- Một màn diễn vừa rồi của ngươi, nghĩ rằng có thể giấu diếm được chúng ta sao? Ta hỏi ngươi, ngươi giết chết Đồ Hàng rồi, thi thể của hắn, ngươi vì cái gì lại không lấy đi? Không gian Giới chỉ của hắn, ngươi vì sao cũng không lấy? Theo ta thấy, Đồ Hàng này, căn bản là không có chết đúng không? Vân Lam Phủ các ngươi chính là cấu kết cùng với đạo phỉ! Đến Vân Lam Phủ các ngươi, mới chính là sự hung hiểm lớn nhất!

Lạnh lùng liếc mắt nhìn Lam Viễn một cái, Dương Thạc khẽ quát lên.

- Cái gì? Lam Viễn thiếu gia cấu kết cùng với đạo phỉ?

- Đồ Hàng này cũng không có chết?

Đám người Bí Nham nhất thời đều sửng sốt.

- Dương Thạc, ngươi dám ngậm máu phun người!

Bị Dương Thạc vạch trần, sắc mặt Lam Viễn nhất thời lúc xanh lúc trắng, cặp mắt như phun lửa.

- Có phải ngậm máu phun người không, nhìn xem liền biết!

Leng keng!

Ngay sau đó, trong tay Dương Thạc, Thần Long Liệt Khôn Đao đột nhiên xuất hiện.

Vù!

Nhân đao hợp nhất, thân hình Dương Thạc cấp tốc ba động, hướng về phía thi thể Đồ Hàng các đó không xa hung hăng chém mạnh một cái!

- Dương Thạc, ngươi dám!

Nhìn thấy Dương Thạc trong lúc nói chuyện đã ra tay động thủ, thế nhưng lại cấp tốc ra tay với thi thể của Đồ Hàng, sắc mặt Lam Viễn rốt cuộc cũng đại biến. Trong miệng quát lớn một tiếng, thân hình Lam Viễn vừa động, trong tay lại xuất hiện tại thanh tiêm trùy màu lam nhạt, nhanh như tia chớp phóng thẳng đến trước người của Dương Thạc. Hai thanh tiêm trùy liền va chạm thật mạnh với Thần Long Liệt Khôn Đao trong tay của Dương Thạc.

Muốn ngăn chặn Dương Thạc!

Keng! Keng!

Hai thanh tiêm trùy cùng với Thần Long Liệt Khôn Đao hung hăng va chạm với nhau.

- Ngao ô!

Thanh âm Long ngâm đột nhiên vang lên. Hiện tại trải qua sự rèn luyện của Dương Thạc, Thần Long Liệt Khôn Đao đã miễn cưỡng đạt đến cấp bậc Thần binh Lục cấp, tuôn ra một tiếng Long ngâm, ong ong rung động, cơ hồ sắp gãy rời ra. Hiển nhiên hai thanh tiêm trùy của Lam Viễn so với Thần Long Liệt Khôn Đao còn cao hơn ít nhất một cấp bậc.

- Chỉ bằng ngươi, cũng muốn ngăn cản ta sao?

Trong nháy mắt này, khóe miệng Dương Thạc cũng hiện lên một tia cười lạnh.

Vù!

Căn bản mặc kệ Thần Long Liệt Khôn Đao, thân hình Dương Thạc đột nhiên khẽ chuyển.

Hắn mặt kệ Lam Viễn, tay không hướng về phía thi thể của Đồ Hàng kia mà tấn công tới. Đang ở giữa không trung, thân hình Dương Thạc chấn động, rắc rắc biến hóa, sau lưng mọc ra một cặp cánh, trên người xuất hiện lân giáp, khí lực đột nhiên gia tăng lên cực mạnh, đạt tới cấp bậc Thần binh Bát cấp. Tốc độ đề thăng thêm một giai, cơ hồ ngay khi Lam Viễn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đánh tới trước mặt của thi thể Đồ Hàng!

- Không ổn!

Sắc mặt Lam Viễn đại biến.

Vù!

Hai cánh tay của Dương Thạc hung hăng đâm thẳng vào trong ngực của Đồ Hàng, đánh thẳng vào trong đan điền!

Ầm ầm!

Bên trong đan điền Đồ Hàng, đại lượng chân nguyên chứa đựng bên trong đó, trực tiếp bị Dương Thạc phá hủy. Thân hình cao lớn kia của Đồ Hàng mạnh mẽ chấn động.

Hai mắt hắn chợt mở lớn ra!

- Như thế nào có thể?

Thanh âm thê lương không thể tin nổi từ trong miệng Đồ Hàng truyền ra.


- Lam Viễn, ngươi dám hãm hại ta? Bảo ta đem Thần hồn ẩn nấp sâu bên trong đại não, làm bộ như đã chết đi, mà ngươi lại cho người ra tay giết ta! Nếu như ta chết, những chuyện mà ngươi hứa hẹn cũng sẽ không tính tới nữa! Nhất mạch đạo phỉ Thu Long Sơn của ta từ nay về sau cùng ngươi không đội trời chung! Thề cả hai không cùng tồn tại!

Đồ Hàng lớn tiếng kêu gào.

Hắn vừa rồi bị trúng một kích kia của Lam Viễn, làm bộ như là bị đánh cho Thần hồn tan nát mà chết, nhưng mà Thần hồn lại ẩn giấu sâu bên trong đại não, đối với ngoại giới cơ hồ không có bất cứ cảm giác gì. Dương Thạc ra tay với hắn, cơ hồ mãi đến khi cánh tay của Dương Thạc phá vỡ lớp áo giáp bên ngoài, đánh sâu vào trong ngực bụng của hắn, hắn mới cảm giác được một cỗ nguy hiểm cực hạn sinh ra sâu bên trong đáy lòng, mới lập tức khôi phục lại Thần hồn, chỉ tiếc vẫn là quá muộn!

Hắn tuy là Hư Không Võ Thánh, huyết nhục diễn hóa, gần như là bất tử bất diệt, nhưng mà không một chút phòng ngự nào lại bị Dương Thạc mãnh liệt đánh một kích, chân nguyên trong đan điền bị đánh nát hoàn toàn biến mất, thực lực ít nhất cũng tổn hại thật lớn. Chiến lực Hư Không Võ Thánh Nhị tinh lập tức giảm xuống còn không tới Nhất tinh. Dưới loại tình huống này, nếu như Dương Thạc còn mạnh mẽ công kích hắn nữa, hắn cơ hồ là phải chết không thể nghi ngờ!

- Lam Viễn, đạo phỉ Thu Long Sơn ta sẽ không tha cho ngươi!

Đồ Hàng không ngừng kêu gào.

- Kêu gào xong chưa? Chịu chết đi!

Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Dương Thạc truyền ra.

Ầm ầm!

Thân hình hắn cấp tốc chuyển động.

Thanh âm phốc phốc vang lên, thân thể Thần binh Bát cấp của Dương Thạc cơ hồ như máy xay thịt vậy, trong khoảnh khắc liền đem thân thể của Đồ Hàng mạnh mẽ đánh nát. Cái đầu của Đồ Hàng cũng bị Dương Thạc hung hăng công kích.

Soạt soạt! Soạt soạt!

Thân thể Đồ Hàng ngã xuống, Thần hồn chưa diệt, mỗi một tia huyết nhục cũng đều mấp máy không ngừng, muốn tụ họp trở lại.

- Phân tách!

Bên trong hai mắt của Dương Thạc, một tia thần quang đột nhiên xuất hiện, hung hăng bắn thẳng lên trên đống huyết nhục của Đồ Hàng.

- Phân tách!

- Phân tách!

Liên tục mấy lần Bác Ly Đại Pháp được Dương Thạc thi triển ra. Bên trong Thần hồn của Đồ Hàng, từng thanh âm kêu rống thê lương không ngừng truyền ra. Tuy Đồ Hàng là cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh, Thần hồn cực kỳ cường đại, nhưng mà mất đi thân thể, dưới công kích liên tiếp của Bí pháp của Dương Thạc, lực lượng Thần hồn vẫn là không ngừng hạ xuống. Chỉ trong chốc lát lực lượng Thần hồn chỉ còn lại có hai thành, suy yếu đến cực hạn.

- Lam Viễn, ngươi dám hãm hại ta, ta ngay cả hôi phi yên diệt, cũng thề không đội trời chung với ngươi!

- Thiêu Hồn Đại Pháp!

Từ bên trong Thần hồn của Đồ Hàng truyền ra một thanh âm kêu gào. Thần hồn của Đồ Hàng vốn đã suy nhược đến cực độ, lực lượng lại một lần nữa rất nhanh giảm xuống, chỉ còn có một thành rưỡi, một thành, tám phần, sáu phần… một phần! Cuối cùng lực lượng Thần hồn của Đồ Hàng cũng chỉ còn lại có một phần mà thôi. Chẳng qua một tia tàn hồn một phần lực lượng này, tốc độ cũng nhanh tới cực hạn, vù một tiếng, trong chớp mắt đã phóng vọt ra ngoài mấy trăm dặm rồi.

- Thân thể tổn hao không còn, Thần hồn tổn hao chỉ còn lại có một phần, ngay cả có thể còn sống, cũng vĩnh viễn không thể khôi phục lại thực lực. Thả hắn đi, để cho hắn đem tin tức Lam Viễn xuất ngôn phản ngữ truyền lại cho nhất mạch đạo phỉ Thu Long Sơn bọn họ, để cho đám Lam Viễn cùng đạo phỉ Thu Long Sơn chó cắn chó với nhau đi!

Dương Địch đang muốn đuổi giết tia tàn hồn này của Đồ Hàng, Dương Thạc đã truyền âm cho nàng.

Đồ Hàng này thật cũng không biết gút mắc giữa Dương Thạc cùng với Lam Viễn.

Hiện tại hắn chỉ biết là, Lam Viễn xuất ngôn phản ngữ, dưới tình huống hắn không hề có năng lực chống cự, phái ra Dương Thạc đưa hắn vào chỗ chết.

Tin tức như vậy truyền về chỗ đạo phỉ Thu Long Sơn, đám đạo phỉ Thu Long Sơn tất nhiên là sẽ giận dữ, bọn họ muốn tính toán mối hận này, tự nhiên là tìm Vân Lam Phủ, không có khả năng tìm tới Dương Thạc. Cho dù đám đạo phỉ Thu Long Sơn tìm tới Dương Thạc, cũng không quan hệ, Dương Thạc đổi một cái tên, biến hóa tướng mạo một chút, liền có thể lăn lộn trong Thiên Thánh Giới. Đám đạo phỉ Thu Long Sơn không có gặp qua Dương Thạc, không quen biết khí tức của Dương Thạc, làm sao có thể tìm đây?

Cho nên nói, Đồ Hàng này, giết chết cũng vô dụng.

Chẳng bằng lưu lại cho hắn một đường sinh cơ, để hắn truyền về tin tức giả, để cho Thu Long Sơn tính toán sổ sách lên đầu Vân Lam Phủ đi!

- Dương Thạc, ngươi…

Nhìn thấy Dương Thạc ra tay nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt Đồ Hàng gần như Thần hồn bị diệt, chỉ còn chạy thoát được một tia tàn hồn, giờ phút này sắc mặt của Lam Viễn đã sớm một mảnh âm trầm.

Bên trong ánh mắt lộ ra sát khí nồng đậm.

- Đồ Hàng này… thật sự không có chết!

- Hóa ra Lam Viễn thiếu gia hắn… cùng với Đồ Hàng này có cấu kết?

Giờ phút này, bên trong phi thuyền, vị thiếu phụ kia, gã tráng hán hai tay lân giáp, hai huynh đệ âm sát, sắc mặt đều là một mảnh kinh ngạc.

Còn Bí Nham, trong ánh mắt đã sớm bốc lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Lam Viễn.

- Hay cho một tên thiếu gia của Tam Thống lĩnh Vân Lam Phủ. Lão Nham ta vốn tưởng rằng ngươi là một nam tử đường đường chính chính, lại không tưởng được lại là một tên tiểu nhân đê tiện đùa bỡn âm mưu quỷ kế. Như thế xem ra, Vân Lam Phủ này, Lão Nham ta không đi thì tốt hơn! Không phải chỉ là lăn lộn Thiên Thánh Giới thôi sao? Dù có gặp phải nguy hiểm, Lão Nham ta tuyệt đối cũng sẽ không vì ham sống mà gia nhập vào thế lực đê tiện đầy âm mưu quỷ kế như vậy!

Bí Nham nói xong, thân hình vừa động, liền từ trong phi thuyền phóng ra ngoài, đứng ở xa xa. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Trương Chân Huyền vốn dĩ không có tiến vào trong phi thuyền, giờ phút này cũng huyền phù ở xa xa, trừng mắt bàng quan.

Vị thiếu phụ, tráng hán hai tay lân giáp, hai huynh đệ âm sát, bốn cường giả Hư Không Võ Thánh sau một lúc kinh ngạc, sắc mặt cũng liên tiếp biến hóa, tựa hồ như đang cân nhắc cái gì đó.

- Được! Được lắm!

Lam Viễn giờ phút này đã giận quá hóa cười.

- Dương Thạc, ta tuyệt đối không ngờ rằng, ngươi chỉ là cảnh giới Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh, không ngờ lại có được thực lực Hư Không Võ Thánh. Nếu như ta đoán không lầm, ngươi hẳn là sử dụng một loại Bí pháp, che giấu đi thực lực chân chính của ngươi?

Gắt gao nhìn chằm chằm Dương Thạc, Lam Viễn cười lạnh, nói.

Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh không thể chiến thắng được Hư Không Võ Thánh, đây chính là thiết luật!

Cho nên Lam Viễn cũng không cho rằng Dương Thạc có thực lực vượt giai giết địch, hắn chỉ là cho rằng, Dương Thạc vốn đã là Hư Không Võ Thánh, chỉ là sử dụng một loại Bí pháp, che giấu thực lực mà thôi.

- Chỉ tiếc, cho dù ngươi có thực lực cảnh giới Hư Không Võ Thánh, nhưng ở Thiên Thánh Giới, vẫn là không đủ dùng!

- Nói thật cho ngươi biết, ta chính là xem trọng nữ nhân của ngươi!

- Ở Thiên Thánh Giới, thực lực vi tôn, có thực lực, có thể có được càng nhiều tài nguyên, có được nữ nhân tốt nhất! Cho nên, ta so với ngươi càng có tư cách có được Dương Địch hơn! Ngươi đã may mắn nhìn thấu được kế hoạch của ta, như vậy… hiện tại, ta liền dùng thực lực tuyệt đối nói cho ngươi biết, nữ nhân của ngươi, ngươi không xứng có được!