Vô Tận Thần Công

Chương 388: Không giết được Man Vương, giết Man tướng ngươi!

- Thiếu gia, ngươi nói là người công kích Thiên Âm Môn chúng ta là Nam Man Vương A Cốt Đả sao?

Dương Địch vô cùng thông minh, nghe được những lời này của Dương Thạc, lập tức hiểu rõ.

Sau một khắc, Dương Địch càng chau mày, thậm chí vô cùng tự trách.

- Đều là ta! Hà tất phải làm phiền sư phụ sư thúc chứ!

Dương Địch vô cùng ảo não.

- Tiểu Địch tỷ tỷ, Dương đại ca, Nam Man Vương kia rất lợi hại sao? Tiểu Địch tỷ tỷ, ngươi không nên lo lắng, cùng lắm thì giờ chúng ta trực tiếp chạy tới Thiên Âm Môn, trợ giúp đám tỷ tỷ và đám a di Thiên Âm Môn kia đánh đuổi, thậm chí là chém giết Nam Man Vương A Cốt Đả kia!

Huyết Phi vừa an ủi Dương Địch, vừa lạnh giọng nói.

- Nam Man Vương sao?

Sắc mặt Dương Thạc vẫn ngưng trọng như trước.

- Thực lực của hắn có lẽ rất mạnh, chỉ sợ cũng không xê xích với Tử Thử tiền bối bao nhiêu. Chúng ta không phải là đối thủ của hắn!

Dương Thạc nói.

- Nhưng…

Sau một khắc, Dương Thạc xoay chuyển lời nói.

- Cho dù bọn hắn có mạnh mẽ hơn nữa, hiện tại ta cũng nhất định phải đến Thiên Âm Môn, ngăn cản bọn hắn!

Dương Thạc trầm giọng nghiêm mặt nói ra.

Vốn Thiên Âm Môn bị công kích, Dương Địch liền vô cùng lo lắng.

Hiện tại Dương Địch biết được Thiên Âm Môn bị công kích rất có thể là vì nàng. Bởi như vậy, Dương Địch không thể nghi ngờ là sẽ càng tự trách hơn. Nếu hiện tại Dương Thạc và Dương Địch buông tay, trong tâm cảnh Dương Địch sẽ sinh ra khuyết điểm cực lớn, có ảnh hưởng rất lớn với việc tu luyện sau này của nàng. Huống hồ lúc trước Dương Địch ra tay với Đóa Tư Đóa Mẫu là vì trợ giúp Dương Thạc. Có thể nói, Thiên Âm Môn bị tai họa có quan hệ không nhỏ với Dương Thạc. Kể từ đó, Dương Thạc càng không thể mặc kệ được.

- Thiếu gia, thực lực Nam Man Vương quá mạnh mẽ. Ta không muốn thiếu gia mạo hiểm vì Thiên Âm Môn!

Nghe thấy Dương Thạc quyết định, Dương Địch nhíu mày, lôi kéo Dương Thạc nói ra. nguồn TruyenFull.vn


Khóe miệng Dương Thạc mỉm cười.

- Yên tâm đi!

- Cho dù Nam Man Vương rất mạnh, chúng ta chưa hẳn có thể chiến thắng hắn. Nhưng hắn thật sự muốn lưu lại chúng ta, độ khó cũng rất lớn.

- Hiện tại chúng ta đến Thiên Âm Môn không phải là vì giữ Thiên Âm Môn, mà là cứu sư phụ sư thúc của ngươi mà. Làm được điểm này cũng không khó khăn lắm.

- Huống hồ Nam Man Vương bị Dương Thiên mời xuống núi, có lẽ còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Ta đoán chừng hiện tại chưa chắc hắn đã tự ra tay, rất có thể chỉ phái mấy tên Man tướng dưới tay đến đánh Thiên Âm Môn. Chúng ta không giết được Nam Man Vương, nhưng những tên Man tướng này thì đừng nên khách khí…

Dương Thạc hơi nheo hai mắt lại, lộ ra sát ý.

Trên biển Đông.

Theo bản đồ hướng đông Đại Chu, sau mười ba vạn dặm chính là nơi cực đông, hiểm địa tràn đầy lôi vân phong bạo.

Nhưng lôi vân phong bạo này chẳng qua chỉ tàn sát bừa bãi vào ba quý xuân hạ thu mà thôi. Nhất là mùa hạ, lúc lôi vân phong bạo tàn sát bừa bãi, ngay cả Ẩn Giao Vương cấp độ Võ Thánh khống chế Thập Phương Ca Sa bí bảo Võ Thánh Ngũ Trọng Lôi Âm, cũng không dám tùy tiện vượt qua mảnh lôi vân phong bạo này.

Nhưng vào mùa đông, lôi vân phong bạo trên biển Đông này liền yếu ớt hơn rất nhiều!

Thậm chí một số đại Võ Thánh mạnh mẽ, chỉ cần có được pháp khí phi hành, muốn đến phụ cận lôi vân phong bạo, thậm chí vượt qua lôi âm phong bạo này thì cũng không phải việc khó gì.

Mà giờ khắc này đúng là mùa đông!

Vốn Mạc Vân Cốc dẫn đầu đại quân hắc đạo mười ba tỉnh nam bắc Đại Chu đến đánh kinh thành Đại Chu là vào mùa thu.

Về sau, Mạc Vân Cốc bị Dương Thạc chém giết.

Quân đội Đại Thần liên tiếp thay đổi hai thống soái. Một người chính là Dương Tử Mặc, một người khác chính là Lạc Bằng. Đợi đến khi Lạc Bằng đánh hạ kinh thành Đại Chu thì đã bắt đầu vào mùa đông rồi.

Hiện tại vẫn chưa qua hai tháng, đúng là lúc mùa đông khắc nghiệt. Chưa đầy một tháng nữa chính là thời gian cuối năm, là ngày lễ trọng yếu nhất với dân chúng Đại Chu.

Vào tiết này, trên biển Đông gần như là một mảnh gió êm sóng lặng.

Xuyên qua địa vực lôi vân phong bạo, lại đi năm vạn dặm trong một mảnh hải vực phía đông.

Ầm ầm! Ầm ầm!


Trên mặt biển sóng lớn ngập trời!

Bầu trời một mảnh xanh lam, không có chút gợn mây, căn bản cũng không giống như gió lốc đã đến. Thậm chí trong không trung cũng đều không nghe được một chút tiếng gió nào. Nhưng mặt biển lại vô cùng không yên tĩnh, sóng lớn cao vài chục trượng hung hăng đánh về phía đông.

Rầm rầm!

Cơn sóng gió động trời này hình như đã đánh vào vòng phòng hộ vô hình vậy, lập tức tan vỡ ra.

Ông..!

Nhưng bị sóng lớn đánh vào, vòng phòng hộ kia phát ra âm thanh rì rào, lung lay sắp đổ.

Bên ngoài vài dặm, trên mặt biển có một con mãnh thú cực lớn khoảng chừng hơn ba mươi trượng đang lơ lửng.

Hình thái con mãnh thú này giống như một con cá lớn, tứ chi đã sớm thoái hóa, biến thành vây. Một luồng khí tức nồng đậm đến cực điểm tản mát ra từ trên người mãnh thú này, dĩ nhiên đã vượt qua Võ Thánh sơ giai, chỉ sợ ít nhất cũng là cảnh giới Võ Thánh trung giai.

Trên cái lưng rộng lớn của nó có ba người đang đứng thẳng.

Chính xác mà nói là hai người, cộng thêm một đầu Hắc Hùng hình thể cực lớn.

Một người trong đó thân hình vô cùng thấp bé, đứng bên cạnh Hắc Hùng, hầu như không có ai chú ý đến sự hiện hữu của hắn.

Một người khác lại là nữ tử. Thân hình nữ tử này cao lớn, cao bảy xích có thừa.

Cao bảy xích thực ra cũng không tính là cao quá mức, nam tử Đại Chu bình thường đều có thể đạt tới chiều cao này. Trong các nữ tử, vóc người tương đối cao như Dương Địch, Huyết Phi, Ngưng Thúy, các nàng cũng miễn cưỡng có thể đạt tới trình độ bảy xích.

Mãnh thú bên cạnh nữ tử này có thể coi là thân hình cao lớn, cũng không chỉ bởi vì thân thể nàng cao gầy, mà bởi vì thể trọng của nàng cũng tuyệt đối là quái vật cấp bậc khổng lồ.

Thịt mỡ tầng tầng lớp lớp, gần như là một viên thịt nặng ít nhất hơn ba trăm cân.

Cộng thêm nữ tử này có làn da ngăm đen, trên người giắt các loại cốt sức muôn hình muôn vẻ, còn có một số hình xăm dữ tợn. Nữ tử này thoạt nhìn gần như xấu xí đến cực hạn!

Ngoại trừ hai người một gấu trên lưng mãnh thú này, trên không con mãnh thú này còn có một con kên kên.

Phía trên con kên kên có một lão giả khô gầy trọc đầu đang ngồi.

Lão giả khô gầy trọc đầu này thoạt nhìn giống một lão kên kên tiều tụy vậy!

Nam Man nhất tộc, Tứ đại Man tướng!

Lúc trước Nam Man Vương A Cốt Đả rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, trong lúc đi ra, ngoại từ dẫn theo hai huynh muội Đóa Tư Đóa Mẫu thì còn dẫn theo cả tứ đại Man tướng này.

So với tứ đại Man tướng trước đó, mấy người này đơn giản chỉ nhiều hơn một đầu mãnh thú cao hơn mười trượng bá chủ trên biển mà thôi!

- Phòng hộ Thiên Âm Môn này quả nhiên cường đại!

Trên không trung, lão giả khô gầy trên lưng con kên kên, đôi mắt lợi hại như mắt ưng chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, thì thào nói ra.

- Hắc hắc, lão kên kên, Thiên Âm Môn này có phòng hộ mạnh mẽ hơn nữa thì cũng có lợi ích gì?