Sườn núi nơi Dương Thạc ở cách Trấn Quốc Công phủ chỉ khoảng năm dặm.
Mới nãy Huyền Ưng đấu với Dương Liệt cứ hú liên tục sớm khiến cao thủ bên Trấn Quốc Công phủ chú ý. Mặc dù ác điểu Huyền Ưng có thực lực đỉnh tôi thể không khiến siêu cấp cao thủ trong Trấn Quốc Công phủ chú trọng, nhưng bên trong vẫn phái ra hai cao thủ tới xem.
Hai cao thủ tới gần sườn núi, phát ra tiếng hú.
Nếu trên đồi núi này có ai đấu với Huyền Ưng thì chắc chắn sẽ lên tiếng đáp lại.
Nhưng hai tên cao thủ không thể ngờ là mặc dù đồi núi có người nhưng là Dương Thạc đồng minh với Huyền Ưng. Dương Thạc nghe hai tên cao thủ hú thì biết ngay có người tới.
- Cao thủ của Trấn Quốc Công phủ sắp đến, nếu để họ trông thấy ta thì sẽ gặp rắc rối.
Dương Liệt và Đạp Hỏa Ngao Khuyển đã chết tại đây.
Nếu để người ta thấy Dương Thạc ở kế bên thì dù là đồ ngốc cũng đoán được Dương Thạc có liên quan đến cái chết của Dương Liệt.
- Đi!
Thân hình nhích động, Dương Thạc nằm trên tấm lưng rộng của Huyền Ưng.
Dương Thạc nhẹ vỗ Huyền Ưng, nó kêu lên:
- Gru gru gru gru gru! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Huyền Ưng vỗ cánh bay lên trời.
Dương Thạc ngồi trên lưng Huyền Ưng bay lên trời cao mấy trăm trượng, nhìn xuống thấy trên sườn núi có hai nam nhân khoảng ba mươi tuổi đã tới.
Thân hình hai nam nhân dù không cao to nhưng cũng giống Dương Liệt, rất vạm vỡ, trừ bộ đồ xanh ra còn mặc tầng thiết giáp sắc xanh đen. Hai nam nhân này khí thế phi thương, mạnh hơn Dương Liệt gấp mấy lần. Dù Dương Thạc bay trên trời cao vài trăm trượng cũng cảm giác được khí thế toát ra từ người họ.
- Đây là Huyền Giáp Vệ, thiếp thân thị vệ của phụ thân. Bình thường phụ thân ở trong quân bên cạnh có ba trăm Huyền Giáp Vệ, là thân binh của phụ thân. Giờ phụ thân bế quan trong phủ cũng có năm mươi Huyền Giáp Vệ ở trong phủ hộ vệ. Mỗi một Huyền Giáp Vệ, đều có tu vi đỉnh luyện khí. Hai tên huyền giáo vệ hợp sức thì dù là cường giả võ sư cũng sẽ bị giết cực kỳ dễ.
Dương Thạc nhìn hai nam nhân, thầm nghĩ.
Trấn Quốc Công, Dương Thiên là thứ nhất võ tướng của Đại Chu triều, ở trong quân tựa như định hải thần châm. Ba trăm thân binh thị vệ của Trấn Quốc Công, Dương Thiên đều có đỉnh luyện khí đẳng cấp.
Phải biết rằng đám thân bình đều ở tuổi ba mươi, đúng lúc tráng niên, khí huyết tràn đầy. Cường giả đỉnh luyện khí ba mươi tuổi thì ít nhất trước hai mươi tuổi đã bước vào luyện khí đẳng cấp. Dù thiên phú của Huyền Giáp Vệ không ưu tú nhất nhưng cũng mạnh hơn võ giả bình thường rất nhiều.
Hơn nữa mỗi một tên Huyền Giáp Vệ đều trải qua mấy chục lần sát phạt trên chiến trường, thân kinh bách chiến, khí thế lăng lệ. Một tên Huyền Giáp Vệ liều mạng thậm chí có thể giết võ giả đẳng cấp võ sư bình thường.
Mặc dù Dương Thạc ở trên trời cao trăm trượng, cach Huyền Giáp Vệ rất xa nhưng khi thấy hai tên Huyền Giáp Vệ thì vẫn cảm giác hơi áp lực.
- Ủa? Là người của Trấn Quốc Công phủ ta.
- Là thủ lĩnh thợ săn Dương Liệt!
Hai tên Huyền Giáp Vệ tới đồi núi lập tức thấy xác của Dương Liệt.
Một Huyền Giáp Vệ vội tiến lên xem xét tình trạng của Dương Liệt.
- Ui, Dương Liệt bị vuốt của ác điểu tử sau lưng đâm xuyên ra trước ngực đánh trọng thương, lại bị thứ gì bóp nát xương cổ mới chết.
Huyền Giáp Vệ kiểm tra sơ lập tức dò xét nguyên nhân cái chết của Dương Liệt.
- Ác điểu thật lợi hại, dù gì Dương Liệt cũng là vừa mới bước vào luyện khí đẳng cấp, vậy mà ác điểu dễ dàng giết chết hắn, sợ là ác điểu này ít nhất cũng có thực lực luyện khí đẳng cấp. Bình thường Huyền Ưng là vương giả trong ác điểu, thực lực cao nhất chỉ là đỉnh tôi thể, hiếm có bước vào luyện khí đẳng cấp... Không lẽ hung thủ giết Dương Liệt là dị thú, ác điểu sâu trong Yến sơn?
Mắt Huyền Giáp Vệ chớp lóe đầy nghi ngờ.
Một Huyền Giáp Vệ khác lắc đầu, trầm giọng nói:
- Không thể nào! Dị thú, ác điểu sâu trong Yến sơn có trí lực phi phàm, chúng nó tuyệt đối không dám tới gần kinh sư, không dám tới gần Trấn Quốc Công phủ của ta.
- Ủa, nhìn kia, trên bầu trời còn có một con Huyền Ưng.
Ngay sau đó Huyền Giáp Vệ ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện Huyền Ưng ở trên bầu trời mấy trăm trượng.
Huyền Giáp Vệ nhìn chằm chằm Huyền Ưng, nhíu mày nói:
- Chắc là con Huyền Ưng đó. ủa, hình như trên lưng Huyền Ưng có bóng người.
- Có người hoặc không thì chờ ta bắn nó rớt xuống là biết ngay.
Huyền Giáp Vệ khác vừa nói vừa tháo xuống cây cung to gỗ đàn treo trên lưng, đặt mũi tên lên dây cung nhẹ nhàng kéo, dây căng ra, mũi tên chỉ hướng Huyền Ưng trên bầu trời.
- Nguy rồi!
Dương Thạc ở giữa không trung, bị mũi tên của Huyền Giáp Vệ nhắm trúng bản năng căng cứng cơ bắp, toàn thân lông tơ dựng thẳng, cảm giác cực kỳ nguy hiểm nảy lên trong lòng.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng cũng cảm nhận vô cùng nguy hiểm, thì thầm kêu, vội bay lên cao, lần nữa lướt tới mấy trăm trượng, ngàn trượng.
- Bay cao như vậy?
Huyền Giáp Vệ trên đồi núi hơi nhíu mày, tăng lên lực tay. Cây cung phát ra tiếng khe khẽ, một tiếng giòn vang, thân cung gỗ đàn to cỡ cánh tay con nít bị Huyền Giáp Vệ kéo gãy.
- Cây cung gỗ mộc này giòn quá, không chống được chỉ mười hai thạch lực lượng?
Huyền Giáp Vệ kéo gãy cây cung, nhíu mày, tiếc nuối nhìn.
Huyền Giáp Vệ khẽ thở dài:
- Huyền Ưng bay quá cao, cần ít nhất mười hai thạch lực lượng mới bắn trúng nó được. Tiếc rằng cây cung gỗ đàn này nhiều nhất là chịu được mười thạch lực lượng thôi, đến mười hai thạch thì cây cung gỗ đàn gãy ngay. Nếu như có một cây ô mộc phá vân cung, cần bát thạch lực lượng mới kéo được, chịu được nhiều nhất là mười sáu thạch lực lượng, muốn bắt rớt Huyền Ưng này cực kỳ đơn giản.
Huyền Giáp Vệ khác nói:
- Hình như Dương Liệt có một cây ô mộc phá vân cung.
Hai tên Huyền Giáp Vệ dù là thiếp thân thị vệ của Trấn Quốc Công, Dương Thiên, có thực lực đỉnh luyện khí nhưng được trang bị cung to so với ngự lâm quân thiên cung doanh có ô mộc phá vân cung thì cách biệt rất xa. Dù thực lực của Dương Liệt không cao nhưng dù gì là thủ lĩnh thợ săn của Trấn Quốc Công phủ, sở trường săn bắn, cung của gã tốt hơn Huyền Giáp Vệ là chuyện bình thường.
- A? Hình như lần này Dương Liệt đi không mang theo một cây ô mộc phá vân cung?
Huyền Giáp Vệ khác nói:
- Thôi bỏ đi, Huyền Ưng kia bay xa như vậy, dù là ô mộc phá vân cung cũng không bắn trúng được. Chúng ta trở về đi. Bẩm báo cho phu nhân, nói là Dương Liệt bị một con Huyền Ưng giết là được.
- Chỉ báo như vậy với phu nhân?
Một Huyền Giáp Vệ khác nhíu mày nói:
- Nhưng mới nãy trên lưng Huyền Ưng óc bóng người...
Huyền Giáp Vệ lúc nãy thản nhiên nói:
- Trên lưng Huyền Ưng thật sự có bóng người? Ngươi thật sự thấy rõ? Lão ngũ, chúng ta là thân binh vệ của Công gia, bảo vệ an toàn của Công gia là được. Lần này Công gia bế quan, chúng ta ít gây chuyện thị phi đi, một số chuyện không cần thiết thì không phải lo. Chúng ta chỉ cần nói điều mình đã thấy cho phu nhân biết là được.