- Hai vị, chúng ta xin lỗi trước, không tiếp được rồi.
Tào Tung cũng không nhiều lời với hai người Dương Thạc, giải thích một phen, nói một tiếng xin lỗi liền muốn mở cửa đá nhỏ, tiến vào kho tàng hoàng thất.
- Ừm, Tào công công chính sự quan trọng hơn!
Dương Thành gật đầu nói.
- Hắn muốn mở kho tàng hoàng thất?
Mà giờ khắc này, hai mắt Dương Thạc lại hơi sáng ngời.
Kho tàng hoàng thất…
Trong này, tuyệt phẩm áo giáp, thần binh, thiên tài địa bảo tuyệt đối có không ít!
Càng có thứ mà hiện nay Dương Thạc rất cần, Xá Lợi Tử!
Lúc trước Dương Thạc chuẩn bị đợi lúc kinh thành Đại Chu bị công phá, hắn sẽ tới đây đục nước béo cò, đạt được Xá Lợi Tử.
Nhưng sau khi biết rõ bên này phòng ngự nghiêm ngặt, Dương Thạc cảm giác cho dù kinh thành Đại Chu có bị phá, cơ hội bản thân có thể đến nơi này cướp đoạt Xá Lợi Tử chỉ sợ cũng không nhiều lắm.
Mà bây giờ lại có một cơ hội đang bày ra trước mặt hắn. Tào Tung này căn bản không có quá nhiều đề phòng đối với Dương Thạc, trực tiếp muốn mở kho tàng hoàng thất này trước mặt Dương Thạc. Nếu Dương Thạc thừa cơ hội này, trực tiếp đánh chết Tào Tung, tiến vào trong kho tàng hoàng thất thì chỉ sợ đại bộ phận bí bảo trong kho tàng hoàng thất này đều rơi vào trong tay Dương Thạc.
Tuy Tào Tung mạnh mẽ, nhưng nếu Dương Thạc thúc giục Cửu Dương Chân Thân, dưới tính huống đánh lén, muốn chém giết hắn thì độ khó cũng không đặc biệt lớn lắm.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Dương Thạc xuất hiện ý niệm cuồn cuộn.
- Chém giết hắn là có thể đạt được toàn bộ bảo vật hoàng thất!
- Không được, ta là do Lục ca mang đến đây. Nếu làm như vậy chẳng phải là đẩy Lục ca vào bất nghĩa sao? Ta tu luyện tăng lên còn không phải là vì muốn bảo vệ tất cả người thân, bằng hữu bên cạnh sao? Lại đẩy Lục ca vào bất nghĩa, việc này đã hoàn toàn vi phạm ước nguyện võ đạo ban đầu của ta! Hơn nữa lần này chém giết Lục ca, ta tất nhiên phải phát động tất cả át chủ bài. Những át chủ bài này đều bị Lục ca nhìn thấy. Chỉ sợ cho dù bộc lộ ra, ta cũng không thể giết Lục ca diệt khẩu…
Trong lòng Dương Thạc không ngừng đầu tranh.
Két!
Một tiếng động nhỏ vang lên. Tào Tung này đã mở cửa đá, tiến vào bên trong.
- Được rồi.
Chính trong chớp mắt này, Dương Thạc đã quyết định.
Dù sao hắn cũng không phải Dương Thiên, vì tu luyện tăng lên có thể không từ thủ đoạn, hoàn toàn vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ, luân lý thân tình.
Đường đường chính chính đi con đường võ đạo mới an tâm được!
Trong mật thất, Tào Tung vừa đi tới, giờ phút này khóe miệng cũng hiện ra vẻ mỉm cười. Vừa rồi hắn cố ý mở cửa kho tàng hoàng thất trước mặt hai người Dương Thành Dương Thạc này, làm sao không có ý thăm dò hai người? Hiện tại biểu hiện của hai người Dương Thành Dương Thạc đã không để Tào Tung thất vọng.
- Tiếp tục tìm áo giáp đi thôi!
Trong lòng thở dài một hơi. Dương Thạc cũng không nhìn cửa đá kho tàng hoàng thất kia lần nào nữa mà tùy ý cúi người, nhặt một kiện trọng giáp trên mặt đất lên.
- Ồ?
Thò tay cầm lấy trọng giáp này, Dương Thạc chợt cảm giác trọng giáp trong tay này rất nặng, bản thân rõ ràng thoáng cái cũng không thể nhấc được lên.
Theo bản năng, Dương Thạc liếc nhìn trọng giáp này.
Kiện trọng giáp này vô cùng dày rộng, từng bộ phận bản giáp đều dày trên dưới một tấc. Trong áo giáp này cũng là vô cùng khủng bố rồi. Vị trí vai trái của trọng giáp này có khắc bốn chữ nhỏ Bắc Địa Uy Lực.
- Bắc Địa Uy Lực Khải, độ cứng Tam Cấp Thần Binh, không biết cấp độ pháp khí, độ phù hợp thân thể mười phần!
Mà chính là lúc Dương Thạc đang quan sát kiện áo giáp này, một đoạn tin tức đột nhiên hiện ra trong đầu.
- Đây là một chiếc áo giáp pháp khí sao?
Bỗng nhiên, hai mắt Dương Thạc mở to.
Trong đầu Dương Thạc hiện lên những thông tin này. Điều này cho thấy, chiếc áo giáp nặng nề mà Dương Thạc vừa cầm trong tay chính là một chiếc áo giáp pháp khí, nếu không, dù Dương Thạc có năng lực đặc biệt thì cũng không thể mở được chiếc áo giáp này và biết thông tin về nó. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Áo giáp pháp khí sao?
Trong nhà kho của cấm quân có không ít áo giáp tốt, loại giống Huyền Ưng giáp cũng có bảy tám chiếc.
Nhưng áo giáp pháp khí thì ít càng thêm ít.
Lúc trước, Dương Thạc thử xem nhiều áo giáp như vậy nhưng chỉ có Huyền Quang Ngưng Tố giáp là áo giáp pháp khí mà thôi, còn lại thì chỉ là áo giáp bình thường. Về vũ khí thì có hai loại là pháp khí cấp Võ Thánh lôi âm tầng thứ hai. Đáng tiếc, Dương Thạc đã có đạo hoàng kiếm nên không có nhiều hứng thú với những vũ khí này.
Bây giờ, hắn tuỳ tiện cầm lên một chiếc áo giáp mà lại là áo giáp pháp khí chứ.
Nhất là vừa rồi, Dương Thạc vừa đấu tranh tâm lý xong, quyết định không giết Tào Tung, nên vì che giấu nỗi buồn trong lòng hắn mới tuỳ tiện cầm một chiếc áo giáp. Kết quả, hắn lại nhặt được một chiếc áo giáp pháp khí. Không thể không nói, Dương Thạc rất may mắn.
Hoặc là nói, người tốt thì sẽ gặp may.
Dương Thạc cũng nghi ngờ, có phải bởi vì mình tha cho Tào Tung nên ông trời cảm thấy mình là người tốt, biết quý trọng sinh mệnh mọi vật nên đã tặng mình chiếc áo giáp pháp khí coi như đền bù cho mình hay không.
- Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc chứ.
Thở nhẹ một hơi, trên mặt Dương Thạc hiện lên sự vui vẻ.
Nếu vừa rồi mình đánh nhau với Tào Tung thì có thể sẽ không nhặt được chiếc áo giáp này đâu.
Chiếc áo giáp này coi như là sự đền bù nho nhỏ cho Dương Thạc.
Nghĩ những điều này xong, Dương Thạc mới bắt đầu nhìn kĩ chiếc áo giáp này.
Chiếc áo giáp này không được đặt trên giá gỗ mà bị vất trên mặt đất. Thoạt nhìn, chiếc áo giáp này rất to, phải là người cao từ chín xích trở lên mới có thể mặc được.
Ngoài ra, chiếc áo giáp này rất dày, nơi mỏng nhất cũng phải nửa tấc, mà đa số mọi nơi đều dày hơn một tấc. Điều này khiến áo giáp nhìn rất cồng kềnh.
Lúc trước, Dương Thạc tuỳ ý lấy nhưng lại không nhấc lên được, bây giờ, cố gắng nhấc nó lên, tuy đã nhấc lên được nhưng cảm giác, khi mặc cái áo giáp này lên người thì sẽ có chút ảnh hưởng đến hành động của mình, làm giảm sự linh hoạt của cơ thể.
Không biết chiếc áo này được chế tạo bằng tài liệu gì. Tóm lại là nó rất nặng.
- Một chiếc áo giáp như vậy… dù cứng rắn như thần binh cấp ba nhưng thoạt nhìn thì nó cũng không được coi là một chiếc áo giáp tốt.
Dương Thạc cầm chiếc áo giáp này, không khỏi cười khổ.
Tuy mặc vào chiếc áo giáp này là có thể đạt được lực phòng ngự như thần binh cấp ba.
Nhưng nếu tốc độ bị hạ thấp thì chỉ sợ mình sẽ trở thành mục tiêu, không thể tránh né được sự tấn công của kẻ địch được.
- Có lẽ, đây là một chiếc áo giáp dành cho kỵ binh.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Áo giáp nặng của kỵ binh chủ yếu được dùng trên chiến trường.
Bởi trên chiến trường, hành động linh hoạt cũng không có nhiều tác dụng. Ngươi không cần tránh né, chỉ cần tiến về phía trước. Hơn thế nữa, nếu có ngựa tốt thì dù áo giáp nặng cũng có thể bù vào việc tốc độ chậm.
- Cấp độ của pháp khí… thì không xác định được sao?