Vô Tận Thần Công

Chương 253: Đại Phạm Âm Chưởng, bỏ qua phòng ngự, chấn tan Thần Hồn!

Dương Thạc không chút do dự, vung tay lên, thu lại chiếc Đại Phạm Âm chung vô chủ, bao gồm cả con gấu băng cảnh giới Đại Tông Sư trung kỳ ở trong đó vào trong không gian Thập Phương Ca Sa.

Dương Thạc hơi di chuyển, cũng tiến vào trong không gian Thập Phương Ca Sa.

- Tiểu Địch, Huyết Phi, các ngươi cẩn thận một chút. Tuy A Mục Đạt Vượng đã bị ta giết chết, nhưng bên trong Đại Phạm Âm chung này còn trấn áp một con gấu băng cảnh giới Đại Tông Sư trung kỳ. Khi ta thả nó ra thì các ngươi lui lại một chút, đừng để con gấu băng này làm bị thương.

Sau khi vào trong không gian Thập Phương Ca Sa, Dương Thạc bảo mấy người Địch Dương trốn xa một chút. Sau đó, tâm niệm hắn hơi động, Đại Phạm Âm chung lập tức được mở ra.

Grào! Grào! Grào!

Con gấu băng kia hiện ra, theo đó, vô số khí huyết mạnh mẽ lập tức lan ra bốn phía.

Vèo…o…o!

Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc hơi di chuyển, trực tiếp lao về phía con gấu băng kia.

Bang! Bang! Bang! Bang!

Sau mấy lần va đập, con gấu băng này đã nhuốm máu đầy mặt với vô số vết thương.

Ưu thế lớn nhất của nó chính là khí huyết, còn các tuyệt chiêu khác sẽ không biết, cũng không có vũ khí mạnh mẽ nào. So về độ cứng rắn của thân thể thì không thể so với Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Sau vài chục lần va đập, gân cốt của con gấu băng này đã bị đập nát, nội tạng bị tổn thương, máu tươi chảy ròng ròng, thực lực giảm mạnh, không dám đánh nhau với Dương Thạc nữa, lập tức quay người muốn bỏ chạy.

Grào! Grào! Grào! Phạch! Phạch! Phạch!

Huyết Phi, Hắc Hùng, Tiểu Hoả tiến lên. Ba con mãnh thú cùng ác điểu vây xung quanh trên dưới, đánh nhau với con gấu băng này.

Thực lực của con gấu băng này đã giảm mạnh, tối đa chỉ phát huy được thực lực của Võ Tôn hậu kỳ nên có thể để bọn Huyết Phi đối phó, coi như gia tăng kinh nghiệm chiến đấu cho bọn chúng. Bởi vậy, Dương Thạc sẽ không quản.

Dương Thạc nhìn về phía Đại Phạm Âm chung.

Chiếc Đại Phạm Âm chung này được chế tạo hoàn toàn bằng đồng, dáng vẻ phong cách cổ xưa, trên thân chuông còn khắc một số hình vẽ, văn tự.

- Đại Phạm Âm chung này là bảo vật cùng cấp với chí bảo Đại Thiên Âm linh đang của Thiên Âm Môn chúng ta. Theo truyền thuyết, bên ngoài Đại Phạm Âm chung có khắc công pháp Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật, bên trong khắc Đại Phạm Âm chưởng. Không biết điều đó có thật không.

Dương Địch ở bên cạnh lên tiếng nói.


- Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật? Đại Phạm Âm Chưởng?

Nghe thấy những gì Dương Địch giới thiệu, thần sắc Dương Thạc lập tức trở nên ngưng trọng.

- Lúc trước khi ta chém giết cao thủ Kim Phật Tự, A Mục Đạt Vượng đã nắm trong tay Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật, có thể tập trung vào vị trí của ta khi cách xa nhau ngàn vạn dặm. Bộ bí thuật này không khác biệt nhiều lắm với Lôi Điêu Vương Thiên Nhãn Thông, chắc hẳn không phải bí pháp đơn giản!

Trong lòng Dương Thạc thầm nghĩ.

- Về phần Đại Phạm Âm Chưởng kia…

Ngay sau đó, Dương Thạc lập tức nghĩ đến năm đó trong Nam Lâm Trai kinh sư Đại Chu, chuyện Tô Quân Ninh đánh chết kim thân đại sư Dũng Tín.

- Lúc ấy Tô Quân Ninh đã từng nói, năm đó Đại Lâm Tự có Phật Môn Đại Phạm Âm Chưởng đủ để chống lại Đại Thiên Âm Chưởng. Nhưng bắt đầu từ khi Đại Lâm Tự bị diệt, bộ chưởng pháp Đại Phạm Âm Chưởng này đã sớm thất lạc. Thì ra là ở trong Mật Tông Kim Phật Tự còn có một bộ công pháp này à?

Nghĩ tới điều này, đồng thời hai mắt Dương Thạc hơi tỏa sáng.

Đại Thiên Âm Chưởng của Thiên Âm Môn, uy lực cực lớn.

Lúc trước, một chưởng của Tô Quân Ninh đã giết chết Kim Thân Đại Nhật Như Lai của đại sư Dũng Tín đủ để nói rõ sự cường đại của bộ công pháp này.

Đại Phạm Âm Chưởng có thể nổi danh cùng Đại Thiên Âm Chưởng, chắc hẳn cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều!

- Tiểu Địch, ngươi luyện hóa Đại Phạm Âm Chung này đi!

Trong lòng nghĩ vậy, Dương Thạc lập tức nói với Dương Địch.

- Luyện hóa được pháp quyết Đại Phạm Âm Chung này, đến lúc đó nhìn thử xem trên này có phải thật sự có hai bộ công pháp bí thuật như vậy không.

Dương Thạc nói ra những lời này, Dương Địch không khỏi sững sờ.

- Thiếu gia, Đại Phạm Âm Chung này là một kiện pháp khí rất mạnh. Ngươi không cần sao?

Dương Địch chớp chớp hai con mắt, hơi nghi ngờ hỏi.

- Ta đã có Thập Phương Ca Sa. Công hiệu của Đại Phạm Âm Chung này hơi trùng với Thập Phương Ca Sa, có muốn thì cũng không dùng gì. Hơn nữa, Đại Phạm Âm Chung này phát ra công kích chính là sóng âm. Ngươi tu luyện Thiên Đạo Thần Âm của Thiên Âm Môn, sử dụng pháp khí âm ba tốt nhất. Nó ở trên người ngươi mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất!


Dương Thạc nói thẳng.

Đại Phạm Âm Chung có thể phong tỏa hư không, cũng có thể phá toái hư không, lập tức vượt ra ngoài ngàn vạn dặm.

Mà Thập Phương Ca Sa của Dương Thạc cũng có đủ loại công hiệu này, thậm chí còn mạnh hơn Đại Phạm Âm Chung một ít. Đại Phạm Âm Chung trên người Dương Thạc hoàn toàn không thể nào phát huy ra tác dụng gì lớn.

Còn không bằng cho Dương Địch.

Dương Địch có thể dứt khoát bỏ qua thân phận đệ nhất thiên tài Thiên Âm Môn, tiếp tục đi theo Dương Thạc làm một tiểu thị nữ, Dương Thạc tự nhiên muốn đối xử tốt với nàng một chút.

Thiên Âm Môn có Thiên Âm Linh Đang, Dương Thạc liền cho Dương Địch một Đại Phạm Âm Chung.

- Ừm.

Dương Địch không từ chối, khẽ gật đầu.

Một món pháp khí trân quý như vậy, Dương Thạc có thể không chút do dự mà cho nàng, trong lòng Dương Địch cảm thấy ngọt ngào.

Đừng nói là Đại Phạm Âm Chung, cho dù Dương Thạc cho nàng một cái nồi sắt lớn, chỉ cần là Dương Thạc đưa thì chỉ sợ Dương Địch cũng vui mừng rạo rực mà nhận lấy.

Nàng nhỏ một giọt máu tươi lên trên Đại Phạm Âm Chung.

Giọt máu tươi này lập tức dung nhập vào trong Đại Phạm Âm Chung.

Sau một lúc, Đại Phạm Âm Chung này xem như huyết mạch tương liên với Dương Địch, hoàn toàn thuộc về Dương Địch rồi.

- Lớn!

Dương Địch quát khẽ một tiếng, điều khiển Đại Phạm Âm Chung này nhanh chóng biến lớn, trong chốc lát đã cao đến hai trượng.

Hình vẽ văn tự khắc phía trên cũng hiện lên rõ ràng trước mặt hai người Dương Thạc. Quả nhiên Dương Thạc phát hiện trên miệng Đại Phạm Âm Chung này viết khoảng chừng ba bốn vạn văn tự rậm rạp chằng chịt. Chẳng qua là không biết những văn tự này có phải cái gọi là Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật không.

- Tiểu Địch, chúng ta không biết văn tự Ni La Quốc. Ta thấy hay là nghĩ cách trở lại Đại Chu, tìm người giúp chúng ta phiên dịch ra đi.

Nhìn văn tự Ni La Quốc trên Đại Phạm Âm Chung này, Dương Thạc nhức đầu một trận.

- Ai nói ta không biết?

Dương Địch trợn mắt liếc nhìn Dương Thạc.

- Lúc ở Thiên Âm Môn, ta đã học xong toàn bộ văn tự Hỏa La Quốc, văn tự Ni La Quốc rồi!

Dương Địch nói, có chút tự ngạo.

- Còn chưa đầy hai năm, ngươi đã học xong văn tự hai nước rồi hả?

Dương Thạc kinh ngạc há to miệng.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thật ra cũng không có gì. Dù sao thiên phú của Dương Địch cũng không kém hơn Tô Quân Ninh. Năm đó Tô Quân Ninh mười ba mười bốn tuổi đến Nam Lâm Trai đã có thể miễn cưỡng ghi nhớ hơn trăm bộ công pháp. Dương Địch chắc cũng có thể gặp qua là không quên được, mấy vạn văn tự Ni La Hỏa La này chắc hẳn ba đến năm ngày là có thể nhớ được.