Khi Lâm Tử Quỳnh sử dụng kiếm pháp thì Nam Cung Thương xem cuộc chiến nhíu mày nói:
- Đây là... Nhu tình kiếm?
- Hiệp cốt nhu tình kiếm pháp của Chân Võ Môn để Dương Môn và cô gái này cùng luyện, xem ra đám lão già Chân Võ Môn muốn ghép đôi hai người!
Nam Cung Thương ngứa răng.
Hiệp cốt, nhu tình kiếm pháp của Chân Võ Môn là hai bộ kiếmp háp đẳng cấp thần công bí điển.
Hiệp cốt kiếm pháp, thà gãy không cong, là kiếm pháp thẳng tắp chưa từng có.
Nửa năm trước Nam Cung Thương đại chiến với Dương Môn trong Chân Võ Môn dùng Phá Thiên đại kiếm to khổng lồ thúc giục kiếm pháp Phá Thiên Nhất Kiếm mà phụ thân của gã, tức là môn chủ Thiên Kiếm Môn tự nghĩ ra. Kiếm thế chưa từng có này không chiếm bao nhiêu ưu thế trước hiệp cốt kiếm pháp của Dương Môn.
Bây giờ Lâm Tử Quỳnh Nam Cung Thương chú trọng sử dụng nhu tình kiếm pháp tương ứng với hiệp cốt kiếm pháp, trường kiếm tùy ý bẻ cong như nhiễu chỉ nhu. Nam Cung Thương liên tưởng đến quan hệ giữa Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh không đơn giản là sư huynh muội.
Keng keng keng!
Khi Nam Cung Thương biểu tình cực kỳ khó xem thì trên lôi đài lại biến đổi tình hình.
Lâm Tử Quỳnh từ bỏ đỡ công kích sóng âm của Dương Địch, lắc người xoay vù vù, cầm Địa Sát Kiếm như sắt thép vọt hướng Dương Địch.
Người Lâm Tử Quỳnh vòng quanh chân khí hùng hồn.
Công kích sóng âm của Dương Địch rơi vào người Lâm Tử Quỳnh đã bị chân khí này đánh bật ra, không thể bị thương nàng.
Giờ phút này, mặt Dương Địch biến cực kỳ nghiêm túc nói:
- Thuần dương vô cực công?
Lâm Tử Quỳnh quát to:
- Dương Địch, ngươi chỉ là tu thành Thiên Đạo Thần Âm công mới thúc phát Đại Khiên Ti Thủ, tuy Thiên Đạo Thần Âm câm là tuyệt thế huyền công nhưng thuần dương vô cực công của Chân Võ Môn ta không kém chút nào, về phòng ngự còn mạnh hơn thiên đọa thần âm công của ngươi. Ngươi không thể phá phòng ngự của ta!
Lâm Tử Quỳnh vọt tới trước mặt Dương Địch. xem tại TruyenFull.vn
Địa Sát Kiếm chỉ hướng mặt Dương Địch.
Keng keng keng!
Hai tay Dương Địch chấn động.
Vang tiếng giòn tan, sóng âm như ngưng tụ thành thực chất xuất hiện trước mặt Dương Địch, gần như tụ thành tường sóng âm.
Trường kiếm trong tay Lâm Tử Quỳnh đâm vào tường sóng âm phát ra tiếng sắc bén xèo xèo, như Địa Sát Kiếm đâm vào vách sắt, mỗi đi đến một tấc là muôn vàn khó khăn. Tuy Địa Sát Kiếm đến trước mặt Dương Địch nhưng không đâm thủng được, vẫn giữ khoảng cách hai, ba thước.
- Hay cho Đại Khiên Ti Thủ, sóng âm như thực chất sao?
- Vậy thì thử xem đại hổ trảo thủ của ta đi!
Trường kiếm không đâm thủng được, Lâm Tử Quỳnh không cưỡng cầu.
Một tay trái mạnh vung lên, mạnh oanh kích vào vách sóng âm trước mặt Dương Địch.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng bạo vang chợt vang lên.
Vách sóng âm không thể ngăn cản đại hổ trảo thủ của Lâm Tử Quỳnh, bị đánh phá.
Tay Lâm Tử Quỳnh không ngừng, nhanh chóng công kích ngực Dương Địch.
Vù vù vù vù vù!
Tay phải Dương Địch nhúc nhích.
Một chưởng chém ra mang theo sóng âm cực kỳ mạnh mẽ nghênh đón đại hổ trảo thủ của Lâm Tử Quỳnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Tay hai người đánh vào nhau.
Đại Thiên Âm Chưởng!
Giờ phút này, Dương Địch thi triển ra là Đại Thiên Âm Chưởng lúc trước Tô Quân Ninh một chưởng oanh diệt kim thân Đại Nhật Như Lai của Dũng Tín đại sư, là tuyệt kỹ của Thiên Âm Môn.
Đại Thiên Âm Chưởng đấu với đại hổ trảo thủ!
Hai võ kỹ đẳng cấp thần công bí điển va chạm dấy lên khí kình hùng hồn. Khí kình dao động, thân hình nhỏ xinh của Dương Địch không thể chống đỡ, lảo đảo lùi ra sau, trong phút chốc chạy ra bảy, tám trượng. Chân Dương Địch đạp xuống, tảng đá vỡ vụn, nàng đạp ra mười mấy cái hố to.
Lâm Tử Quỳnh cũng không khá hơn gì, liên tục thụt lùi, đá dưới chân cũng vỡ vụn văng ra mấy trượng.
- Phụt!
- Phụt!
Hai nữ nhân mặt trắng bệch, hộc ngụm máu.
Mắt hai nữ nhân tràn đầy kiên quyết, hiển nhiên, hai người cũng không muốn lui về phía sau!
Cách xa nhau gần hai mươi trượng, hai người nhìn nhau.
Thật lâu sau, Lâm Tử Quỳnh nói:
- Ngươi... Rất mạnh!
Lâm Tử Quỳnh chậm rãi nói:
- Ta thừa nhận thực lực bình thường của ta là khó có thể chiến thắng ngươi. Nhưng mà... Chân Võ Môn của ta là thánh địa võ đạo, nội tình không chỉ có nhiêu đây. Dương Địch, ngươi nhận thua đi, nếu buộc ta ra chiêu kia thì ngươi căn bản là không có khả năng là đối thủ của ta, lúc này sẽ chỉ trọng thương bại lui!
Dương Địch cắn môi không nói.
Từ bỏ?
Dương Địch không hề nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Hiện tại thiếu gia bị công gia nhốt, chỉ khi nàng đoạt giải nhất giáo trường diễn võ lần này mới nghĩ cách khiến công gia thả thiếu gia ra. Nếu không thể đoạt giải nhất, thiếu gia sẽ vẫn bị nhốt. Cho nên, mặc dù bản thân bị trọng thương, thậm chí sẽ chết, chỉ cần không đến phút cuối thì Dương Địch sẽ không từ bỏ.
Thấy Dương Địch không nhúc nhích, Lâm Tử Quỳnh nhíu mày nói:
- Không chịu thua?
- Đã vậy thì... Cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!
Lâm Tử Quỳnh nói xong đứng bật dậy, Địa Sát Kiếm chĩa xéo mặt đất.
Lâm Tử Quỳnh nói:
- Đây là huyền xà công của Chân Võ Môn ta, sau khi phát động có thể tăng lên công kích hai bậc trong chớp mắt. Mặc dù công pháp của Thiên Âm Môn ngươi lợi hại nhưng chủ yếu là mặt tốc độ tu luyện, tu luyện hai năm bằng chúng ta luyện năm năm, nhưng về hiệu quả đặc biệt thì vẫn kém quá xa. Dương Địch, ngươi chống mắt xem đây!
Lâm Tử Quỳnh khẽ quát.
Két két két két két!
Người Lâm Tử Quỳnh bỗng sinh ra vảy rắn đen bóng loáng.
Khắp người Lâm Tử Quỳnh gần như bị vảy rắn đen bóng loáng bao vây, khí thế chợt biến đổi, sắc bén hơn trước gấp đôi.
Vù vù vù vù vù!
Trường kiếm giơ lên, sát ý đậm đặc hoàn toàn bao phủ Dương Địch.
Trước sát ý đậm đặc này, Dương Địch cắn môi, đứng bật dậy, ngạo nghễ đứng không có vẻ lùi bước.
- Còn không lùi?
Lâm Tử Quỳnh nghiêm túc nói:
- Đã vậy thì ta sẽ đánh ngươi trọng thương rớt xuống lôi đài!
Lâm Tử Quỳnh mới nói xong thì bỗng có tiếng quát lạnh băng vang bên tai.
- Đánh nàng trọng thương rớt xuống lôi đài? Lớn lối thật!
- Huyền xà công là loại công pháp kích phát huyết mạch thượng cổ huyền xà tăng cường bản thân, chắc trên người của nàng có chút thần hoang nguyên lực? Vậy là có hiệu quả giống như thần xà quyết của Dương Thiên. Nhưng không biết huyền xà công của nàng có lợi hại như thần xà quyết không!
Xẹt!
Chợt hư không bị xé rách.
Một thanh niên cao lớn bước ra từ hư không, chân đạp lôi đài.
- Lôi đài này là tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ, là lôi đài của nam nhân!
- Từ khi nào nữ nhân cũng có thể đi lên?
- Tiểu Địch, ngoan ngoãn xuống đi, đây là nơi của ta!
Bóng dáng kia chậm rãi thốt lời cuồng ngạo, bá đạo.
Khí thế hùng hồn áp chế khí thế sắc bén của Lâm Tử Quỳnh, đánh tan.
Dương Thạc!
Khi Lâm Tử Quỳnh thi treienr ra huyền xà công pháp, thực lực tăng vọt thì Dương Thạc cắt qua hư không, xuất hiện trên lôi đài.
Dương Thạc che trước mặt Dương Địch.
Dương Địch nhìn bóng dáng nam nhân trước mặt, chấn động, tròn mắt ngẩn ngơ.
Bóng dáng này cao lớn, cường tráng hơn thân hình gầy yếu trong trí nhớ. Dương Địch vẫn cảm thấy bóng dáng này thật quen thuộc, không có gì xa lạ. Cho dù hắn đưa lưng về phía nàng, dù nàng không thấy mặt hắn.
Giọng Dương Thạc rõ ràng rơi vào tai Dương Địch.
Gần hai năm không gặp Dương Thạc, giọng của hắn vẫn cực kỳ quen thuộc với Dương Địch. Dương Địch không chỉ một lần nghe thanh âm của Dương Thạc trong mơ.
Nhưng giọng Dương Thạc không còn tự ti như trước.
Thay thế là vô cùng tự tin!
Tự tin! Bá đạo! Cuồng ngạo!
Nam nhân mặc Huyền Ưng giáp hơi tàn phá, đứng trước mặt Dương Địch. Giờ phút này, Dương Địch có cảm giác dù đối thủ có mạnh hơn nữa cũng không sợ, dù bây giờ đối mặt không phải Lâm Tử Quỳnh đẳng cấp võ sư mà là một trong thiên hạ mười đại yêu thánh đẳng cấp Võ thánh, chỉ cần Dương Thạc đứng tại đây thì Dương Địch sẽ thấy vô cùng yên tâm.
Dương Thạc nhẹ nhàng quay đầu cười với Dương Địch, dịu dàng nói:
- Tiểu Địch, đi xuống trước đi, chờ ta chiến thắng nàng ta rồi sẽ đi tìm nàng.
Két két két két két!
Dương Thạc nhẹ siết nắm tay.
Dương Thạc cảm giác hắn bây giờ cao hơn tình huống bình thường một bậc.
Bởi vì Dương Thạc rất cố gắng, cố gắng tu luyện, người phải bảo vệ đang đứng sau lưng hắn.
Nam nhân nên che gió chắn mưa cho nữ nhân.
Nếu không có Tiểu Địch thì Dương Thạc cố gắng dốc sức gì đi nữa, đánh nhau vì cái gì đều đã không có ý nghĩa. Có Tiểu Địch cổ vũ cho hắn, khiến Dương Thạc phát huy thực lực tăng mạnh, đây là biến đổi tâm tình, trực tiếp ảnh hưởng thực lực một người phát huy ra.
Dương Địch nhìn Dương Thạc, mạnh gật đầu, nói:
- Ừm! Thiếu gia, ta chờ ngươi.
Không có câu nói gì dư thừa, Dương Địch lắc người đi xuống thạch đài.
Dương Địch đứng dưới thạch đài, ngửa đầu nhìn Dương Thạc.
Tại sao Dương Thạc xuất hiện ở đây, hắn có thực lực, đẳng cấp gì, có thể chiến thắng Lâm Tử Quỳnh không? Dương Địch không hỏi hàng loạt vấn đề, nàng là thị nữ của Dương Thạc, hắn bảo sao thì nàng làm vậy là được. Dương Địch không phải loại nữ nhân cằn nhằn, nàng dứt khoát vì hoàn toàn tin tưởng Dương Thạc, lòng không hề lo lắng.
Mãi khi Dương Địch xuống thạch đài Dương Thạc mới từ từ thở ra, đưa mắt nhìn Lâm Tử Quỳnh đứng trước mặt mình:
- Ngươi là người của Chân Võ Môn?
Lâm Tử Quỳnh nhíu mày nhìn Dương Thạc, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Lâm Tử Quỳnh lên lôi đài với mục đích chủ yếu là đánh bại Dương Địch.
Cho dù là lưỡng bại câu thương, chỉ cần đá Dương Địch ra khỏi vòng chơi thì Lâm Tử Quỳnh không tiếc trả giá.
công pháp huyền xa công tuy cường đại, có thể chớp mắt tăng công kích lên hai bậc, nhưng loại tăng lên này chỉ kéo dài mười phút. Sau mười phút Lâm Tử Quỳnh không chỉ trở lại trạng thái cũ mà còn bị phản phệ, thân thể suy yếu, không lên được luyện khí cao giai. Có thể nói tuy Lâm Tử Quỳnh dùng huyền xà công bí pháp đánh bại Dương Địch nhưng khó thắng hai trận sau.
Tuy nhiên, Lâm Tử Quỳnh chưa đánh bại Dương Địch thì trên lôi đài xuất hiện một nam nhân.
Dương Địch rất nghe lời nam nhân này, kêu xuống đài liền đi xuống.
Lâm Tử Quỳnh rất thắc mắc về thân phận nam nhân này.
Dương Thạc mỉm cười nói:
- Ta là ai?
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Ta là Dương Thạc, Dương Địch là thị nữ của ta, chỉ đơn giản như vậy.
Lâm Tử Quỳnh kinh ngạc nói:
- Dương Thạc?
Lâm Tử Quỳnh sững sờ, đám người đứng xem bên dưới cũng ngẩn ngơ.
- Người này chính là đệ nhất nhân sơ bạt, võ cử võ đạo Đại Chu triều, giết chết cao thủ Kim Phật Tự, Già La Minh, Dương Thạc?
cao thủ như Nam Cung Thương đèu trầm sắc mặt, tâm trung vào Dương Thạc.
Trên thành lầu quảng trường thiên võ môn, đám người phụ chính vương Càn Minh Vũ đứng bật dậy. Thanh niên tài tuấn kiệt xuất của Chân Võ Môn, Dương Môn nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Dương Thạc. Sau khi Dương Thạc hấp thu huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng thì thân hình cao lớn hơn nhiều, cường tráng hơn. Mới rồi khi Dương Thạc xuất hiện, phụ chính vương Càn Minh Vũ khó nhận ra hắn ngay.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ xẹt một tiếng mở quạt gấp, mắt lóe tia sáng:
- Nghe đồn sau trận Nam Lâm Tự Dương Thạc bị Ẩn Giao Vương bắt đi. Bây giờ không thấy tung tích Ẩn Giao Vương, mới nãy hắn cắt qua hư không, dường như là công hiệu của Thập phương cà sa, không lẽ...
Phụ chính vương Càn Minh Vũ thầm nghĩ:
- Chiếm luôn Thập phương cà sa? Lần so đấu thiên ạ này Dương Thạc là quân cờ quan trọng.
Trên lôi đài, Lâm Tử Quỳnh biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Thạc.
Lâm Tử Quỳnh lạnh lùng nói:
- Ngươi là Dương Thạc, thứ tử của Trấn Quốc Công phủ? Lần này ngươi vì Trấn Quốc Công, Dương Thiên đến tranh giành vị trí đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều? Hừ, thị nữ của ngươi không phải là đối thủ của ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể chiến thắng ta sao? Cũng tốt, có thể một lần đánh bại hai ngươi, khiến các ngươi mất cơ hội đoạt giải nhất cũng đáng.
Nghe Lâm Tử Quỳnh nói, Dương Thạc bật cười:
- Ta tranh giành vị trí đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều vì Dương Thiên?
- Thế nhân thích nhất suy bụng ta ra bụng người, xưa nay đã như vậy, nàng là vì hoàng thất Đại Chu triều đến tranh giành vị trí đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều nên cảm thấy ai cũng giống nàng sao?
- Ta, Dương Thạc chính là Dương Thạc!
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Dương Thiên không chút quan hệ với Dương Thạc ta!
- Không cần nói nhiều, hãy để ta xem huyền xà công của Chân Võ Môn ngươi như thế nào!
Nói xong Dương Thạc phát ra khí thế siêu mạnh bao phủ Lâm Tử Quỳnh.
Lâm Tử Quỳnh khẽ quát:
- Mặc kệ ngươi thuộc phe nào, hôm nay thua chắc!
Lâm Tử Quỳnh như tia chớp lao hướng Dương Thạc, mật thất ong một tiếng đâm hướng ngực Dương Thạc.
Dương Thạc quát to:
- Thần binh của Chân Võ Môn sao? Để ta thứ uy lực của nó xem!
Dương Thạc không tránh né, nhanh chóng đánh hướng Lâm Tử Quỳnh, một tay chộp hướng mật thất.
Keng!
Một tiếng giòn vang, tay phải của Dương Thạc bắt chặt mật thất.
Huyền Ưng giáp!
Huyền Ưng giáp của Dương Thạc bao gồm mu che tay sắt, độ cứng có thể so với thần binh tam cấp, muốn bắt lấy mật thất mà không bị thương là cực kỳ đơn giản.
Két két két két két!
Vang tiếng sắt nhọn, mật thất của Lâm Tử Quỳnh bị Dương Thạc bắt lấy, muốn đâm tới rất khó khăn, mũi kiếm ma sát bao tay Huyền Ưng phát ra tiếng sắc nhọn.
mật thất bị nắm, Lâm Tử Quỳnh mặt không thay đổi, nhanh chóng chuyển người, từ bỏ mật thất, một tay thành trảo cào ngực Dương Thạc. Trảo đánh ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên như sấm đánh, Dương Thạc nghe rõ ràng có tiếng mãnh hổ điên cuồng rít gào.
Tựa như một con thượng cổ mãnh hổ nhào hướng Dương Thạc.
Đại hổ trảo thủ!
Thứ nhất trọng hổ báo lôi âm!
Lâm Tử Quỳnh chỉ là cường giả đẳng cấp võ sư trung giai, thúc dục huyền xà công, lực công kích tăng lên hai bậc thì chỉ là đỉnh võ sư. Uy lực một trảo thúc đẩy thứ nhất trọng hổ báo lôi âm chỉ cường giả đẳng cấp võ tôn mới làm được, mỗi điểm này đủ chứng minh võ kỹ công pháp của Chân Võ Môn danh bất hư truyền, Lâm Tử Quỳnh là cao thủ số một, số hai trẻ tuổi trong Chân Võ Môn không phải hư danh.
Lực lượng mạnh mẽ như thủy triều ập hướng Dương Thạc.
- Quả nhiên là mạnh, hèn chi Tiểu Địch không phải đối thủ của nàng.
Dương Thạc vững như đá, không nhúc nhích, không có ý định tránh né.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dương Thạc đánh ra một đấm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Grao grao grao!
Thứ nhất trọng hổ báo lôi âm đánh ra.
Như có một con thượng cổ bạo hùng nhảy ra khỏi người Dương Thạc đụng vào khí thế Lâm Tử Quỳnh đánh ra.