- Kỳ thực chuyện này có liên quan tới một bảo tàng mà tổ tiên gia tộc bọn ta lưu lại.
Lạc Chiêm Hào cũng không có dấu diếm mà chậm rãi nói ra.
- Gia tộc bọn ta ở đời thứ mười từng xuất hiện một cường giả Tôn cấp, tên là Lạc Khúc...
- Lạc Khúc? Lạc Khúc Mộ?
Nhiếp Vân sững sờ.
- Sao ngươi lại biết Lạc Khúc Mộ? Đây là bí mật của gia tộc chúng ta.
Nói tới đây Lạc Chiêm Hào nhìn nữ nhi, như có điều ngộ ra. Nhưng mà hắn lại lập tức sững sờ, thầm nghĩ: “Không đúng, Khuynh Thành cũng vừa mới được ta nói cho, trước kia có lẽ cũng không biết, mà các ngươi trước đó cũng chưa từng gặp mặt a...”
Nghe thấy Lạc Chiêm Hào nói vậy, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thật không biết nha đầu Lạc Khuynh Thành kia nói thế nào, ngay cả phụ thân nàng cũng phỏng đoán quan hệ của nàng với hắn.
- Phụ thân...
Nhiếp Vân cũng biết ý tứ của Lạc Chiêm Hào, Lạc Khuynh Thành sao có thể không biết cơ chứ? Sắc mặt nàng lập tức đỏ lên.
- Ta nghe nói từ chỗ khác, cũng chỉ biết có một cái tên như vậy mà thôi, cũng không biết có chuyện gì khác. Ngươi vẫn nên nói tiếp thì hơn.
Nhiếp Vân sợ Thành chủ nói điều làm cho bản thân xấu hổ cho nên gấp gáp nói.
- Lạc Khúc tổ tiên là Tôn cấp, được hoàng thất Thần Phong đế quốc phong làm Khúc vương, đất phong chính là Lạc Thủy Thành này. Tuổi thọ của cường giả Chí Tôn cũng có hạn, trước khi lâm chung, tổ tiên sai người kiến tạo một cái mộ đặc thù, đem bảo tàng trân quý nhất cả đời mình bỏ vào trong đó. Kể cả công pháp tu luyện, vũ khí, các loại bí thuật, thậm chí là thư cho hậu nhân cũng ở bên trong. Trong đó còn liên quan tới một bí mật rất lớn, về phần là cái gì, không ai biết rõ.
- Cái mộ này dùng phong ấn đặc thù gia trì, thực lực không có đạt tới Chí Tôn đỉnh phong thì không thể phá vỡ. Trừ phi là nhân tài có độ phù hợp huyết mạch trong gia tộc dùng huyết mạch của bản thân, khi đó mới có thể mở ra phong ấn. Về sau trải qua ba đời, ước chừng hơn trăm năm không có hậu bối nào trong gia tộc đạt tới Chí Tôn cấp, thậm chí ngay cả cường giả Khí Tông cũng không xuất hiện, cũng không có ai có huyết mạch phù hợp. Cho nên vương thất Khúc vương như chúng ta cũng bại vong, Thần Phong đế quốc triệt tiêu đất phong. Bởi vì nể mặt tổ tiên trước đây cho nên bọn họ mới phong chúng ta là thành chủ, có thể thừa kế thân phận quý tộc.
- Ước chừng một trăm năm trước, Yêu tộc từng có một lần xâm lấn quy mô lớn, cướp sạch cả Lạc Thủy Thành. Phủ thành chủ cũng bị đả kích mang tính hủy diệt. Chuyện tổ tiên lưu lại về Lạc Khúc mộ cũng mất đi. Bởi vậy chúng ta cũng mất đi bảo tàng của tổ tiên lưu lại. Mãi tới khi Khuynh Thành ra đời, ta tiến hành khảo thí huyết mạch, không ngờ lại có độ phù hợp mười phần với huyết mạch tổ tiên. Nói cách khác, chỉ cần có thể tìm được Lạc Khúc mộ thì chúng ta có thể mở nó ra.
- Đáng tiếc chuyện Lạc Khúc mộ đã mất đi, hiện tại ta cũng không biết bảo tàng mà Tổ tiên lưu lại ở đâu. Nhưng mà người Yêu tộc nhất định biết rõ, không biết tại sao lại nghe nói chuyện Khuynh Thành có huyết mạch phù hợp, cho nên mới bắt đầu có chủ ý vói nó. Vì vậy ta mới đưa nó tới Bách Hoa tông, mượn lực lượng các nàng bảo hộ nữ nhi.
Lạc Chiêm Hào đem toàn bộ chuyện mình biết nói ra.
Tất cả mọi người trong Lạc Thủy Thành đều cho rằng Lạc Chiêm Hào đưa nữ nhi vào Bách Hoa tông là vì không người kế tục, sợ bị tứ đại gia tộc âm thầm ra tay, không ngờ nguyên nhân quan trọng nhất lại ở chỗ này.
- Hóa ra là như vậy.
Lúc này Nhiếp Vân mới biết được sự tồn tại của Lạc Khúc mộ, không khỏi cảm thấy vui mừng vì vận may của phụ thân.
Hậu nhân Lạc Khúc cũng không biết vị trí của Lạc Khúc mộ ở đâu, trong lúc vô tình phụ thân lại xông vào, hơn nữa còn đạt được pháp môn tấn chức Khí Tông. Loại số mệnh nghịch thiên này quả thực làm cho người ta hâm mộ a.
- Đúng rồi, ta là thành chủ cho nên có rất nhiều tin tức. Trải qua quan sát, Yêu tộc gần đây ngo ngoe muốn động, dường như có ý định xâm lấn Lạc Thủy Thành lần nữa. Chỉ sợ đại loạn sắp bắt đầu, cho nên ta mới hy vọng có thể tìm thấy người mà nữ nhi có thể phó thác. Như vậy cho dù chết ta cũng yên tâm.
Lạc Chiêm Hào nói tới đây lại nhìn Nhiếp Vân.
- Phụ thân, người nói gì đó? Cái gì mà chết hay không chứ? Người vẫn còn sống sờ sờ ra đó, Lạc Thủy Thành chúng ta nhất định cũng không có vấn đề gì.
Lạc Khuynh Thành không ngờ phụ thân lại có ý định như vậy, hai vành mắt nàng đỏ lên.
Nghe vậy Nhiếp Vân cũng biết, khó trách, rõ ràng hắn và Lạc Khuynh Thành không có gì, nhưng mà người phụ thân như Lạc Chiêm Hào lại lấy cớ là con rể, khiến cho Lạc Khuynh Thành như là nữ nhi không lấy được chồng. Hóa ra là đối phương sợ một khi Yêu tộc xâm lấn, bản thân chết đi thì nữ nhi lẻ loi hiu quạnh, không có ai chiếu cố.
Trong Lạc Thủy Thành có bao nhiêu tài tuấn Lạc Chiêm Hào hiểu rõ. Tuy rằng chưa gặp mặt qua Nhiếp Vân, nhưng mà Nhiếp Vân cứu nữ nhi hắn, nhất định đã lưu lại ấn tượng rất sâu trong lòng nữ nhi. Vì vậy Lạc Chiêm Hào mới làm ra quyết định khiến cho ngay cả bản thân hắn cũng phải dở khóc dở cười này.
- Thành chủ đại nhân lo xa rồi, đừng nói là Yêu tộc hiện tại còn chưa xâm lấn, cho dù xâm lấn chúng ta cũng chưa chắc đã bó tay chịu chết.
Hiểu rõ nỗi khổ tâm trong lòng Lạc Chiêm Hào, Nhiếp Vân lắc đầu nói.
- Có biện pháp sao? Ài, ngươi còn trẻ, không biết được sự đáng sợ của yêu tộc, nếu như chúng thực sự tới nơi, chúng ta quả thực không có biện pháp gì cả.
Lạc Chiêm Hào thở dài một tiếng.
- Ta không biết được sự đáng sợ của Yêu tộc sao?
Nghe được lời nói của thành chủ, Nhiếp Vân thiếp chút nữa cười ra tiếng. Lúc còn ở tiền thế, nếu như nói hắn hiểu rõ về Yêu tộc chỉ đứng thứ hai, như vậy tuyệt đối không ai dám xưng đứng đầu.
Nếu như Huyết Ngục Ma tôn mà mỗi Yêu tộc nghe tin đều biến sắc mà không hiểu về Yêu tộc, quả thực là nực cười a.
- Nếu như gia tộc không mất đi tin tức về Lạc Khúc mộ, có lẽ còn có thể dựa vào huyết mạch của Khuynh thành mở ra bảo tàng của tổ tiên lưu lại, tìm được phương pháp đối phó với Yêu tộc xâm lấn. Mà bây giờ... Quả thực không có biện pháp, lần này gọi ngươi tới là hi vọng ngươi có thể mang Khuynh Thành rời đi, sau đó tiện chiếu cố cho nó...
Lạc Chiêm Hào nói, như đang nhắn nhủ hậu sự vậy.