Vô Tận Đan Điền

Chương 469: Sơ hở ở đâu? (2)

Nếu để Nhiếp Vân nghe được phán đoán của nàng, chỉ sợ sẽ cực kỳ bất đắc dĩ, không nghĩ tới mình uống rượu tưởng niệm đệ đệ, trong mắt ngẫu nhiên lóe ra tưởng niệm, lại thành căn cứ chủ yếu để đối phương hoài nghi mình.

- Vậy... Hắn là ai?

Nghe được tiểu thư phán đoán, sắc mặt nha hoàn cả kinh, vội vàng hỏi.

- Ta không biết, bất quá không cần lo lắng, ta là Bí Cảnh sơ kỳ, hắn chỉ là người bệnh, hơn nữa cho dù thương thế khỏi, cũng bất quá là Chí Tôn đỉnh phong, xa xa không phải đối thủ của ta! Không đáng để lo!

Dịch Thanh khoát tay áo.

- Hì hì, ta biết ngay tiểu thư lợi hại nhất, mặc kệ yêu ma quỷ quái gì ở trong mắt ngươi cũng không thể che dấu!

Nha hoàn nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía tiểu thư tràn đầy sùng bái.

- Không cần khoa trương như vậy, bất quá, muốn ở trước mặt ta làm ra vẻ, cho dù hắn là cường giả Bí Cảnh cũng không được, Chí Tôn càng không có cửa đâu!

Ánh mắt Dịch Thanh lộ ra tự tin cường đại.

- Đó là tự nhiên, Dịch Thanh tiểu thư của chúng ta được xưng là Vinh Thiên Thành đệ nhất thiên tài, tự nhiên không phải hư danh nói chơi, một Chí Tôn nho nhỏ mà thôi, còn muốn ở trước mặt ngươi làm ra vẻ, quả thực nằm mơ!

Nha hoàn cười.

- Được rồi, đừng vuốt mông ngựa, nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường sớm!

Dịch Thanh cũng không phản đối nha hoàn nói, ngược lại trên mặt lộ ra nụ cười tự tin, gật đầu phân phó một tiếng.

Cũng không phải Dịch Thanh tự đại, mà là từ nhỏ đến lớn, nam nhân nhìn nhiều lắm, nhưng thiên phú có thể vượt qua mình, còn chưa thấy qua một cái!

Mình tuy chỉ có Pháp Lực Cảnh sơ kỳ, nhưng bàn về sức chiến đấu, Pháp Lực Cảnh hậu kỳ cũng có thể đánh bại, tự nhiên sẽ không để một Chí Tôn bị thương vào mắt.

......

- Nguyên lai sơ hở ở đây...

Trong lều trại, Nhiếp Vân nhìn hai người trò chuyện ở trong mắt, lắc lắc đầu, không suy nghĩ, toàn lực khôi phục thương thế.

Không hổ là Tạo Hóa khí, có năng lực tái sinh tạo hóa, vốn dựa theo mình phân tích, thương thế nghiêm trọng như vậy, ít nhất phải ba bốn ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục, không nghĩ tới nửa ngày một đêm, thì tốt tới sáu bảy thành!

- Lần này từ trong vết nứt không gian chui ra tuy nguy hiểm, nhưng lấy được ưu đãi cũng không ít, chân khí trong cơ thể ở dưới không gian phong bạo va chạm, càng thêm tinh thuần, lực lượng lại tăng gấp bội, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn...

Trị liệu một ít thương thế, Nhiếp Vân mới phát hiện trải qua không gian phong bạo va chạm, chân khí trong Khí Hải mình càng thêm tinh thuần, tuy lượng chân khí có vẻ càng ít, nhưng lực lượng lại cơ hồ tăng lên gấp đôi!

Lúc trước chân khí trong cơ thể của mình ước chừng là 5 vạn Tượng, mà hiện tại, càng thêm tinh thuần, giống như một thỏi vàng, nằm ngang ở trong Khí Hải, cơ hồ biến thành trạng thái cố định, lực lượng đạt đến 10 vạn Tượng!

Chí Tôn đỉnh phong liền có được mười vạn Tượng lực lượng, còn cường đại hơn Pháp Lực Cảnh đỉnh phong bình thường, nói ra sẽ không người tin tưởng.

- Lực lượng tăng cường rồi, nhưng thương thế hiện tại, vẫn là không thể chiến đấu... Ân? Ai, không chiến đấu chỉ sợ không được, luôn luôn có chút người không có mắt a...

Đang cảm khái thực lực của mình, tinh thần vừa động, Thiên Nhãn mở ra, liền nhìn thấy một đám người lặng lẽ đi tới.

Vốn Nhiếp Vân không muốn quản chuyện này, dù sao mình chỉ là khách qua đường, bất quá khi nhìn thấy những cái này là Yêu nhân, hơn nữa cầm đầu đã đạt tới Nguyên Thánh cảnh, lập tức cải biến chủ ý.

Đối với Yêu nhân, vô luận kiếp trước kiếp này, Nhiếp Vân đều có chán ghét tự nhiên, hận không thể giết sạch toàn bộ.

Đứng dậy, Nhiếp Vân đi tới trước mặt Dịch Xương phụ trách gác đêm.

- Nhiếp Vân huynh đệ, ngươi thức dậy làm gì?

Nhìn thấy thiếu niên, Dịch Xương có chút kỳ quái.

- Ha hả, đánh thức tất cả mọi người dậy đi, hẳn là Tô Quả kia đến rồi!

Nhiếp Vân cũng không vô nghĩa, nói thẳng.

- Cái gì? Tô Quả đến? Dịch gia chúng ta hàng năm giao tiền cho hắn, lúc này tới đây làm gì? Ngươi không gạt ta chứ?

Dịch Xương hoảng sợ.

- Không tin, ngươi có thể đợi, toàn bộ chết thì đừng trách ta!

Nhiếp Vân hừ một tiếng.

- A, vậy thì tốt, hiện tại ta liền gọi!

Thấy thiếu niên nói ngưng trọng, không giống nói dối, Dịch Xương không dám vô nghĩa, vội vàng đánh chiêng báo động.

Đương đương đương đương!

Thanh âm dồn dập lập tức đánh thức mọi người đã ngủ say.

- Chuyện gì xảy ra?

Đám đà khách cơ bản đã ngủ nghe được thanh âm đều từ trong lều trại chạy ra.

- Đám bại hoại Tô Quả kia đến rồi!

Nghe được chất vấn, Dịch Xương vội vàng nói.

- Cường đạo đến?

Nghe được Tô Quả, mọi người đều chấn động, hoàn toàn thanh tỉnh, đồng loạt nhìn lại chung quanh, bất quá xa xa đen ngòm, chỉ nghe được tiếng gió vắng vẻ, động tĩnh gì cũng không có.

- Nơi nào đến Tô Quả? Ngươi đang ngủ mơ sao!

Một đà khách có chút mất hứng nhìn về phía Dịch Xương.

- Không phải ta nói, là Nhiếp Vân huynh đệ nói...

Dịch Xương không lưu tình chút nào bán đứng Nhiếp Vân.

- Hắn? Một tiểu tử bị thương mà thôi, có cường đạo lại đây hay không chúng ta thân là đà khách, chẳng lẽ còn không biết? Tại sao ngươi có thể nghe hắn?

Thanh niên nhỏ gầy lúc trước nói muốn giết Nhiếp Vân vẻ mặt khinh bỉ nhìn qua, hừ một tiếng.

- Đúng đấy, một Chí Tôn mà thôi, lại là hai lúa từ trong núi tới, cái gì cũng chưa thấy qua, ngươi nghe hắn, đầu óc ngươi có vấn đề sao!

Lại một người nở nụ cười.

- Chúng ta thân là đà khách, đối với nguy hiểm mẫn cảm nhất, cũng chưa cảm thấy được cái gì, ngươi lại nghe một tiểu tử Chí Tôn bị thương, Dịch Xương ngươi có phải chưa tỉnh ngủ đang nằm mơ hay không!

Vài người nói chuyện tuổi đều xấp xỉ Dịch Xương, địa vị không sai biệt lắm, bởi vậy lời nói sắc bén, không chút lưu tình.

- Tiểu tử, ăn nói lung tung, là sẽ bị trừng phạt đấy!

Thanh niên nhỏ gầy nhìn về phía Nhiếp Vân, vẻ mặt lạnh lùng.

- Được rồi!

Mọi người đang nghị luận, khinh bỉ nhìn về phía Nhiếp Vân, chợt nghe một tiếng quát lạnh, tiểu thư Dịch Thanh từ trong lều trại đi ra.

- Tiểu thư, tiểu tử này...

Thanh niên nhỏ gầy nhìn thấy tiểu thư đi ra, vội vàng đi tới, vẻ mặt cung kính nói, bất quá lời còn chưa nói hết, đã bị Dịch Thanh cắt ngang.

- Không cần phải nói nữa, ta đã biết! Nhiếp Vân, ta mặc kệ ngươi có lai lịch gì, muốn đi theo chúng ta, liền hảo hảo tuân giữ quy củ, về sau còn nói dối linh tinh, cẩn thận ta không khách khí!

Dịch Thanh nói xong nhìn về phía Nhiếp Vân, thanh sắc câu lệ.

- Này... Đích xác có cường đạo nha!

Nhiếp Vân không nghĩ tới hảo tâm bị người coi thành lòng lang dạ thú, liền một trận không nói gì.