Vô Tận Đan Điền

Chương 442: Tìm tới tận cửa rồi (2)

- Mộ Vân, dám trêu chọc chúng ta, ngươi muốn chết!

Vừa tiến vào tiểu viện, Mộ Liễu liền bạo rống, hai hàng lông mày giơ lên.

- Mau giao bảo vật của ta ra đây, bằng không, hiện tại ta liền đánh chết ngươi, để ngươi chết không có chỗ chôn!

- Ân?

Thấy đối phương vừa đến liền trong cơn giận dữ, khí tức ngập trời, Nhiếp Vân thầm nghĩ một tiếng không tốt, đang định đào tẩu, đột nhiên trong lòng vừa động, hiểu được.

Đối phương nhất định là đang gạt mình, nếu hiện tại đào tẩu, không thể nghi ngờ chính là tự nhận, còn muốn tiến vào Linh Tê Thiên Cung, liền không có khả năng rồi!

Tuy hiện tại không nghiên cứu ra làm sao câu thông Linh Tê Tuyền Thủy, nhưng thứ này có thể làm cho hoạt tính cơ thể người gia tăng, tuyệt đối là bảo bối, bảo bối như thế, tự nhiên càng nhiều càng tốt!

- Trang chủ, lời này của ngươi có ý gì?

Suy nghĩ cẩn thận cái này, Nhiếp Vân lập tức giả bộ tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm Mộ Liễu, nháy cũng không nháy, không lùi bước chút nào.

- Có ý tứ gì? Trong lòng ngươi hiểu được, ngươi có thế để cho Mộ Khải trang chủ quỳ xuống, thuyết minh linh hồn của ngươi đã đạt tới Linh cấp trung kỳ, một Chí Tôn tại sao có thể có linh hồn lực cường đại như thế? Ngươi rốt cuộc là ai? Đến Cổ Thành chúng ta đến cùng có mục đích gì? Nói rõ, chúng ta có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, hôm nay hẳn phải chết!

Thành chủ đi về phía trước từng bước, hai mắt sáng ngời hữu thần, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm của Nhiếp Vân.

Bất quá, Nhiếp Vân là người của hai thế giới, nội tâm sao là hắn có thể nhìn thấu!

- Ha ha...

Nhiếp Vân vẫn chưa sốt ruột trả lời, ngược lại bật cười.

Lúc trước làm cho Mộ Khải trang chủ quỳ xuống, chỉ là tùy ý làm, không nghĩ đến điểm này bị người nhìn thấu sơ hở, bất quá nếu lúc đó dám làm, khẳng định liền chuẩn bị xong lí do thoái thác, để lại chuẩn bị ở sau.

- Các ngươi đường đường cao thủ Bí Cảnh, chắc có lẽ không thể không biết linh phù a? Chắc có lẽ không thể không biết linh hồn lạc ấn a!

Cười xong, Nhiếp Vân nhìn mọi người, trong ánh mắt mang theo rét lạnh.

- Ta là đệ tử ngoại môn, nhưng còn trẻ như vậy lại có thực lực như thế, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Không sai, là bởi vì ta đã bái một sư phụ lợi hại! Lần này ta quay về Cổ Thành, sư phụ chỉ sợ có người bất lợi với ta, chuyên môn ở trong cơ thể ta để lại một đạo linh hồn lạc ấn, thời điểm ta gặp được nguy hiểm sẽ xuất hiện! Không nghĩ tới thủ đoạn như vậy, lại bị các ngươi xem thành linh hồn Linh cấp trung kỳ, buồn cười! Nếu ta có linh hồn mạnh như vậy, sao còn không trùng kích Bí Cảnh, còn muốn làm một Chí Tôn bình thường?

Nhiếp Vân thổi phồng, lại kéo sư phụ ra.

Dù sao có lẽ có sư phụ đã “xác chết vùng dậy” thiệt nhiều lần rồi, cũng không ngại dùng nhiều một lần, để hắn tiếp tục “lừa dối” a...

- Này...

Nghe được thiếu niên nói, mọi người tất cả đều sửng sốt.

Đích xác, đệ tử ngoại môn cùng đệ tử Cổ Thành có khác nhau một trời một vực, không có danh sư chỉ điểm, không có kỳ ngộ đặc thù, muốn trước hai mươi tuổi đạt tới Chí Tôn cảnh, căn bản là không có khả năng!

Trước mắt thiếu niên này chẳng những đã đạt tới Chí Tôn, thực lực mạnh ngay cả nhóm người mình cũng kiêng kị không thôi, nếu như nói hắn không có danh sư chỉ điểm, nhóm người mình cũng cảm thấy không có khả năng.

- Ngươi làm sao chứng minh ngươi nói là thật?

Hiểu được điểm ấy, thành chủ cải biến thái độ, do dự một chút hỏi.

- Này còn không đơn giản? Ta lại dùng sư phụ lưu lại lạc ấn cho các ngươi cảm thụ một chút là được, các vị đều là cao thủ, nói vậy đều có thể nhìn ra là thật hay giả! Cũng biết, cao thủ như sư phụ ta, khinh thường nói dối với các ngươi.

Nhiếp Vân nói dối ánh mắt cũng không nháy một chút.

- Vậy thì tốt, nếu trong cơ thể ngươi không có lạc ấn gì, hôm nay chúng ta thề không bỏ qua!

Mộ Liễu cắn chặc răng nanh.

- Hừ!

Không để ý tới uy hiếp của hắn, Nhiếp Vân chậm rãi nhắm hai mắt lại, tinh thần lực âm thầm vận chuyển vô danh pháp quyết.

Ầm vang!

Trong nháy mắt một cổ uy áp cường đại cuộn trào phô thiên cái địa hạ xuống, mênh mông như Ngân Hà, lại như Giang Hải đảo lưu, hùng hậu làm người ta hít thở không thông!

Hừ!

Uy áp chợt lóe liền thu, Nhiếp Vân mở mắt.

Lần này vận chuyển vô danh pháp quyết thời gian cực kỳ ngắn, hơn nữa tinh thần lực của hắn đã cường đại hơn trước kia nhiều lắm, chỉ cảm thấy trong óc hơi choáng, liền khôi phục lại, không có xuất hiện tình huống thoát lực buồn ngủ.

- Lúc này chư vị hẳn là tin đi!

Sắc mặt trầm thấp, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.

- Thật mạnh!

- Loại khí tức này chỉ sợ ít nhất là Bí Cảnh đệ tứ trọng! Làm sao có thể lợi hại như vậy...

- Cao thủ như thế, chắc có lẽ không gạt chúng ta, mơ ước Linh Tê Tuyền Thủy của chúng ta...

Cảm nhận được uy áp cường đại, sắc mặt đám người thành chủ thay đổi, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh.

Nếu thứ này không phải sư phụ của thiếu niên lưu lại, đánh chết mọi người cũng không tin, hắn bằng chừng ấy tuổi liền có được loại thực lực này!

Dù sao, sau khi đạt tới Bí Cảnh, một tầng so với một tầng khó khăn, Bí Cảnh đệ tứ trọng cho dù ở Phù Thiên Đại Lục, cũng tuyệt đối là nhất phương bá chủ rồi!

Nếu loại thực lực này thực không đến hai mươi tuổi, Phù Thiên Đại Lục bát đại tông môn cũng muốn đoạt a!

- Mộ Vân hiền chất, là chúng ta nghĩ sai rồi, còn mong rộng lòng tha thứ!

Thành chủ biết lần này đắc tội lớn rồi, vội vàng giải thích.

- Hừ!

Nhiếp Vân vung tay một cái.

Nếu lúc trước hắn có loại thái độ này, chỉ sợ mấy trang chủ sẽ xông lên, trực tiếp đánh chết, mà hiện tại, lại không một người dám nói, ngược lại cảm thấy hắn như vậy mới phù hợp thân phận!

Đồ đệ của siêu cấp cao thủ, chỉ bằng điểm ấy, đã làm cho người tôn kính rồi!

- Đúng vậy, là ta sai lầm, xin đừng để bụng!

Điệp Dực Sơn Trang trang chủ cũng biết vừa rồi mình lỗ mãng, vội vàng giải thích.

- Ân, kỳ thật các ngươi vu oan ta, ta vốn không muốn nói, nếu trang chủ khách khí như thế, ta không ngại nói cho các ngươi biết, phía trước tranh đấu kinh thiên động địa, ta cũng không phải kẻ điếc, tự nhiên cũng nghe được, thấy được! Bảo khố của trang chủ bị người cướp sạch không còn, đoán đến trên người của ta cũng không gì đáng trách! Ai bảo ta là người vừa tới!

Nhiếp Vân biết không thể quá phận, thấy tốt thì lấy.

- Bất quá, các ngươi có nghĩ tới hay không, Điệp Dực Sơn Trang bảo khố bí ẩn như thế, ta cũng không phải thần tiên, như thế nào vừa đến liền biết ở đâu?