Vô Tận Đan Điền

Chương 39: Thật sự là muốn ăn đòn​

Lần này đầu lĩnh chấp pháp đội tới chính là một trung niên ba mười bảy, ba mười tám tuổi, một đôi mắt ưng sáng ngời có thần, khuôn mặt gầy cao, xấu xí.

"Đội trưởng Chấp pháp đội Nhiếp Nguyên Khánh?"

Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân nhận ra được.

Tên Nhiếp Nguyên Khánh là chấp pháp đội trưởng, là nhân vật có thực lực đạt đến Khí Hải Cửu Trọng Thiên đệ ngũ trọng hóa khí cảnh đỉnh phong, một thân tu vị thâm bất khả trắc, nghe nói cùng trưởng lão đệ lục trọng Thành Cương cảnh đều có thể đấu một trận!

Nhiếp Vân không nghĩ tới vì bắt chính mình, đường đường là chấp pháp đội đội trưởng, vậy mà tự mình ra tay!

Căn cứ trí nhớ của kiếp trước, chấp pháp đội hiện tại do người thừa kế gia tộc Nhiếp Cường phụ trách, bởi vì đã có cái chỗ dựa này, chấp pháp đội trưởng làm việc gần đây không kiêng kỵ gì, vô cùng hung hăng càn quấy! Điều đó đến tận hôm nay bản thân hắn mới tận mắt chứng kiên, dám ra tay đập phá chi nhanh mình!

Bọn người Nhiếp Ngân hôm nay đã có đội trưởng làm chỗ dựa, nên cũng có mặt lúc này đang đứng trong gian phòng đại sảnh, vẻ mặt cười lạnh, tựa hồ muốn lấy lại khí thế đã mất lúc ban ngày! Vừa rồi câu nói kia đúng là do hắn nói ra!

"Các ngươi đang tìm ta sao?"

Gặp cái tên Nhiếp Ngân này ban ngày ăn đòn chưa no, giờ muốn ăn tiếp đây mà, Nhiếp Vân cũng nhịn không được nữa, cười lạnh một tiếng, đi vào phòng khách.

"Nhiếp Vân? Ngươi rốt cục đã xuất hiện? Ta nghĩ ngươi sẽ làm con rùa đen rút đầu chứ!"

Sau khi nhìn thấy thiếu niên xuất hiện, Nhiếp Ngân khóe miệng nhểnh lên, trên mặt một tia dữ tợn, nói xong quay đầu nhìn về phía chổ ngồi của Nhiếp Nguyên Khánh ở giữa đại sảnh: "Đội trưởng, hắn tựu là Nhiếp Vân, Nhiếp Liêu tựu là do hắn đánh thành như vậy đấy!"

"Tốt, tốt, ngay cả chấp pháp đội phó chúng ta cũng dám đánh, ta còn tưởng rằng là nhân vật ba đầu sáu tay nào chứ, nguyên lai cũng không có gì dặc biệt!" Nhiếp Nguyên Khánh liếc nhìn Nhiếp Vân, như là đang nhìn một con dê đợi làm thịt "Bất quá, lần này ta đã tự mình đến rồi, tựu lập tức theo chúng ta hồi gia tộc a, một lời mà nói…nếu người có thái độ tốt ta có thể cân nhắc không động thủ với ngươi!"

"Đội trưởng, tiểu tử này thập phần hung hăng càn quấy, nên trực tiếp động thủ chế ngự hắn, dùng lời khuyên bảo..., ta sợ hắn sẽ thừa cơ đào tẩu..."

Không nghĩ tới đội trưởng nói ra lời này, Nhiếp Ngân vẻ mặt sốt ruột.

"Thừa cơ đào tẩu? Ngươi cho rằng ta như ngươi đồng dạng phế vật sao? Muốn từ trong tay của ta đào tẩu, đừng nói hắn chỉ có Khí Hải đệ tứ trọng trung kỳ, cho dù ngũ trọng trung kỳ, cũng chỉ là nằm mơ!"

Nhiếp Nguyên Khánh như là bị dẫm phải chân, tức giận đến oa oa mắng bậy.

"Đội trưởng thực lực Thành Cương cảnh vô địch, là thuộc hạ quá lo lắng..." Bắt gặp đội trưởng như không vừa ý, Nhiếp Ngân biết rõ vừa rồi nói sai lời, vội vàng nịnh nót vài câu.

"Ân, cái này thật không sai biệt lắm, tiểu tử, theo chúng ta đi a! Nếu ngươi đào tẩu rồi, ta lại đi bắt ngươi, mọi người rất khó xử a! Vạn nhất đừng để ta tức giận, thật không biết sẽ làm ra sự tình gì đâu, ha ha, nếu ta tức giận, đến bản thân ta còn cảm giác được sợ hãi!" Nghe được thuộc hạ tâng bốc, Nhiếp Nguyên Khánh rất là hưởng thụ, tùy ý liếc nhìn Nhiếp Vân.

"Bắt ta? Xin hỏi ta phạm vào tội gì? Lúc nữa đêm lại tới đòi bắt ta?"

Gặp phải cái tên Nhiếp Nguyên Khánh này đành giả vờ giả vịt, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, khó trách gia tộc chấp pháp đội thanh danh thối như vậy, có cái thể loại này lãnh đạo có thể không thối sao?

"Ngươi phạm vào tội gì? Ngươi rõ ràng còn không biết mình phạm vào tội gì, Nhiếp Ngân, nói cho hắn biết!"

Nhiếp Nguyên Khánh khoát tay chặn lại quát.

"Tổng cộng có thập đại tội trạng, tội một, ngươi công nhiên đả thương nội môn đệ tử..." Nhiếp Ngân lấy ra một cái tội trạng, vội vàng lớn tiếng đọc chậm mà bắt đầu..., bất quá còn chưa hô xong, đã bị một cái thanh âm nhàn nhạt đánh gãy.

"Trước không nên vội, ta nhớ hình như giữa chúng ta còn sự kiện gì đó còn chưa xử lý!"

Nhìn chằm chằm vào mắt Nhiếp Ngân, Nhiếp Vân hừ một tiếng.

"Sự tình giữa chúng ta? Giữa ta và một tên tội phạm như ngươi có thể có chuyện gì..."

"Không ah? Ha ha, ngươi nói không tính, ngươi còn chưa hướng ta quỳ xuống đây này!"

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, bàn tay đột nhiên đẩy mạnh về phía trước!

Sáng nay Nhiếp Vân chỉ là Khí Hải đệ tứ trọng sơ kỳ, tựu có thể tùy ý đem Nhiếp Liêu đả thương, thực lực bây giờ vừa tiến thêm một bước, lại là đột nhiên ra tay, Nhiếp Ngân còn không có kịp phản ứng, tựu "Lạch cạch" một tiếng đầu gối chạm đất, trùng trùng điệp điệp quỳ trên mặt đất!

Hắn giả vờ quên sự tình thua cược sáng hôm nay, Nhiếp Vẫn thì sao có thể quên được, dám tại chính chi nhánh của mình mà càn quấy hung hăng như vậy, muốn gây truyện trước thì cũng phải nghĩ thực lực bản thân mới được a!

"Ngươi...hung ác!"

Nhiếp Ngân không nghĩ tới chính mình đi theo sau lưng đội trưởng tới còn bị buộc quỳ xuống, trên trán gân xanh thoáng một phát nổi lên, tức giận đến hét lớn một tiếng, song chưởng liền hướng ngực Nhiếp Vân chưởng ra.

"Muốn chết a!"

Nhiếp Vân thấy hắn còn dám động thủ, chẳng muốn nói nhảm, bàn tay lần nữa vỗ xuống.

Tạch...!

Bàn tay Nhiếp Ngân còn chưa tới đến đụng đến Nhiếp Vân, cả người đã tựu nằm rạp trên mặt đất!

"Tốt, tốt, tiểu tử, không nghĩ tới ta ở chỗ này ngươi cũng dám động thủ với chấp pháp đệ tử, xem ra thực là muốn cho ta ra tay, nói cho ngươi biết, ta một khi tự mình ra tay, ngươi nhất định sẽ chết rất thảm!"

Nhiếp Nguyên Khánh hiển nhiên không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt lại lớn mật như thế, dám trước mặt mình mà làm nhục đội phó, tức giận đến độ trực tiếp từ trên ghế ngồi đứng lên xuất ra một trảo hướng Nhiếp Vân!

Hắn vừa ra tay, chân khí Xuất Thể cảnh đỉnh phong lập tức bao trùm toàn bộ đại sảnh, không hề giữ lại cái gì vọt thẳng tới hướng Nhiếp Vân đang đứng, bất quá chân khí còn chưa tới đến trước mặt Nhiếp Vấn, thân ảnh hắn đột nhiên động!

Thân thể khẻ động, trong chớp mắt hắn đã biến mất, Nhiếp Nguyên Khánh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy ở cổ tê rần, "PHỐC" thoáng một phát nằm rạp trên mặt đất!

Nhiếp Nguyên Khánh thực lực tuy không kém, nhưng vẫn là so với yêu nhân cường hóa trước đó kém xa, hơn nữa lại khinh địch, Nhiếp Vân chỉ dùng một chiêu, đường đường đại đội trưởng chấp pháp đội, tự xưng Thành Cương cảnh hạ vô địch siêu cấp cường giả, tựu biến thành một đống bùn nhão trên mặt đất.

“Nói ta chết thảm? Xem ra ngươi thật sự muốn ăn đòn!"

Đến lúc này, tiếng nói nhàn nhạt của hắn như là tiếng sấm giữa trời đối với mọi người có mặt tại đó!

"Ah... Đội trưởng!"

"Điều đó không có khả năng, ta nhất định là nhìn lầm rồi..."

"Thành Cương cảnh trưởng lão cón chưa thể đánh bại đội trưởng, như thế nào lại bị hắn trực tiếp đánh gục..."

Trong đại sảnh rất nhiều đệ tử chấp pháp đội chứng kiến được việc này, nghe được lời nói từ miệng thiếu niên …, tất cả con mắt đều nhìn về hắn, cảm thấy nhanh muốn điên rồi!

Đại đội trưởng của bọn chúng, lúc này lại bị người khác dùng một chiêu đánh ngã xuống đất, không đứng dậy nổi, triệt để phá vỡ hình tượng vô địch trong nội tâm bọn chúng.

"Ngươi dám đánh lén ta, ta và ngươi tuyệt không đội trời chung! Ta sẽ cho chấp pháp đội đem bọn ngươi trong chi nhánh Nhiếp Thiên tiêu diệt triệt để, tất cả mọi người Lăng Trì đến chết..."

Nghe được bọn thuộc hạ nghị luận, hơn nữa bản thân cảm thấy nhục nhã, Nhiếp Nguyên Khánh hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, nằm rạp trên mặt đất một bên giãy dụa một bên điên cuồng mắng.

"Lăng Trì tất cả mọi người? Ngươi không có cơ hội này a!"

Gặp thằng này sắp chết đến nơi còn dám như thế nói nhảm, Nhiếp Vân tung một cước vào miệng của hắn, ""Rầm Ào Ào"" thoáng một phát thằng này đã bị đá rơi xuống hơn mười cây răng "Dám uy hiếp chi nhánh chúng ta, dám uy hiếp ta, ta xem ngươi còn dám hay không..."

Nhiếp Vân miệng thì mắng, dưới chân thì điên cuồng đá hết sức, hắn bản thân thực lực tựu không kém hơn nữa đã luyện thành tầng thứ nhất Linh Tê Luyện Thể Quyết, từng cước nện xuống dưới lực lượng đều cường đại, mấy cước qua đi, mặt Nhiếp Nguyên Khánh tựu biến thành đầu heo không phải là của mình nữa rồi, cho dù muốn nói chuyện cũng không biết miệng ở nơi nào, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.

"Coi như ngươi bất tỉnh nhanh!"

Gặp thằng này trước khi khẩu khí ngông cuồng, mới đã mấy cước đã bất tỉnh, Nhiếp Vân bất đắc dĩ khoát tay, nhìn quanh một chút nói "Các ngươi còn có ai muốn đem Nhiếp Thiên chi nhánh chúng ta sang thành bình địa? Còn có ai cảm giác bản thân muốn ăn đòn, ta có thể tặng cho hắn cơ hội này!"

Lời vừa nói ra, lặng ngắt như tờ.