Vô Tận Đan Điền

Chương 363: Tế thai cửu cung đồng tâm

Ba ba ba ba ba ba…

Thanh âm tát tai vang vọng trong đêm, thanh thúy vô cùng.

- Lâm Tàn bị bắt giữ tát tai, một chút cơ hội phản kháng cũng không có?

- Đây…làm sao có thể, Lâm Tàn là nhân vật thứ ba trong Tiềm Lực Bảng…

Nhìn thấy rõ tình cảnh trước mắt, mọi người phát điên.

Nhất là hai người Hứa An, có lẽ người khác không rõ ràng thực lực của Lâm Tàn, nhưng người cường đại như vậy đứng trước mặt người hầu của Nhiếp Vân lại chẳng khác gì con kiến, đây rốt cục là thực lực gì?

Cường giả bí cảnh?

Điều này sao có thể! Cả Khí Hải đại lục chẳng phải chỉ có ba bí cảnh sao? Khi nào xuất hiện thêm một người?

Trong mắt họ hiện lên nồng đậm sợ hãi.

Ba ba ba ba…

Rốt cục tiếng tát tai ngừng lại, vừa đúng mười lần.

- Chủ nhân, ngươi xem giáo huấn hắn như vậy được không?

Tiểu Phong quay đầu hỏi Nhiếp Vân.

- Thủ pháp đơn giản đó, bất quá cũng không tệ lắm!

Nhiếp Vân gật gật đầu.

- Loại thủ pháp này còn nói là đơn giản? Phốc…

Nghe được lời bình của Nhiếp Vân, Lâm Tàn thiếu chút nữa hộc máu bỏ mình.

- Ngươi tên Lâm Tàn phải không? Hiện tại ta nói cho ngươi biết, sở dĩ hôm nay ngươi bị đánh cũng không phải vì đắc tội ta, mà là bị người khác lợi dụng, ta đánh ngươi là giúp ngươi thanh tỉnh!

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

Đối phó người như Lâm Tàn, nếu ngay từ đầu nói hắn bị người khác lợi dụng, khẳng định sẽ không nghe, hiện tại đánh một trận để cho hắn không còn cách nào phản kháng, ngược lại sẽ nghe lời người khác.

Đây là nhân tính!

Mười ngón tung bay, trước mặt Nhiếp Vân hiện lên một phong ấn đặc thù do chân khí tạo thành, phong ấn vừa xuất hiện, trong viện nhất thời vang lên tiếng nói.

- Đúng rồi, chỉ làm thế này ta xem còn chưa đủ ổn thỏa, ban ngày ta nhìn thấy con tiện nhân kia, ả chẳng những dám trở về còn đi cùng tiểu tử Nhiếp Vân, một khi đã như vậy tối nay ta sẽ đưa cho bọn hắn một phần đại lễ, làm cho bọn hắn không thể ngủ yên, ha ha!

- Yên tâm đi, ta chỉ là tìm người thông tri Kiền Khánh tông, cho họ biết phản đồ năm đó đã trở lại, cho hai bên đấu một sống một chết, tới lúc đó ta có thể đi ra giả bộ làm người tốt, một công đôi việc!



Thanh âm này là cuộc nói chuyện của Hoang Lăng cùng Đồ Tân, bị Nhiếp Vân dùng thủ đoạn đặc thù ghi nhớ. Thanh âm không có chút thay đổi, trong giọng nói mang theo mùi vị âm mưu.

- Là Hoang Lăng, hắn cũng dám hại ta?

Nghe được cuộc nói chuyện dù Lâm Tàn có ngốc cũng hiểu được mình bị người lợi dụng, tức giận run rẩy.

- Ngươi đã biết, nên hiểu phải làm như thế nào rồi chứ!

Nhiếp Vân vẫy tay cho tiểu Phong thả Lâm Tàn.

Kỳ thật dù hắn có giải thích hay không đều như nhau, dù sao thực lực của hắn rành rành ở đó, đối phương cũng không thể làm gì, nhưng bị người dùng âm mưu quỷ kế làm hắn thật khó chịu.

- Bách Hoa Tu sư muội, là ta tin lời gièm pha của người khác, muốn xin lỗi ngươi, mong ngươi tha thứ!

Lâm Tàn biết nếu hôm nay mình không đem lời nói rõ ràng, Nhiếp Vân sẽ không buông tha mình, vì thế ôm quyền nói.

- Sư huynh không cần đa lễ như vậy, nếu năm đó sư phụ không tha thứ cho ta, sẽ không khả năng đã biết rõ ta ở Thần Phong đế quốc khai tông lập phái mà không truy cứu!

Bách Hoa Tu gật gật đầu.

- Phải, là ta ngu muội, ta sẽ đi tìm Hoang Lăng hỏi rõ ràng, sau đó sẽ giải thích với sư muội! Nhiếp Vân bệ hạ, cáo từ!

Lâm Tàn khẽ khom người.

- Cáo từ!

Lần này Nhiếp Vân không tiếp tục ngăn trở, để họ rời đi.

- Nhiếp Vân bệ hạ, là chúng tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng tha thứ chúng tôi đi…

Nhóm người Long Khê làm sao còn dám nhiều lời vô nghĩa, vội vàng cầu xin.

- Được rồi, các ngươi cũng là bị người khác mê hoặc, ta sẽ không tính toán!

Nhiếp Vân tùy ý khoát tay.

Những người này nói thế nào cũng là quốc chủ một đế quốc, tuy rằng thích ngả theo chiều gió, nhưng vẫn không thể toàn bộ giết chết, dù sao làm như vậy sẽ gây ra thật nhiều phiền toái không cần thiết.

Đương nhiên, chủ yếu là vì thực lực của mình còn chưa tới cảnh giới đệ nhất nhân Khí Hải đại lục, nếu không dù giết hết họ cũng không có gì.

- Dạ dạ, Nhiếp Vân đại nhân, chúng tôi cáo từ!

Nhóm người Long Khê lau mồ hôi lạnh, muốn rời khỏi sân.

- Chủ nhân nói không so đo, chẳng lẽ các ngươi cho rằng có thể bỏ quên như vậy? Nếu không xuất ra bồi thường đã muốn rời khỏi, thật không tránh khỏi cảm thấy quá dễ dàng rồi!

Tiểu Phong tiến lên một bước, vẻ mặt không chút thay đổi nói.

Đổi lại là trước đó tiểu tử trẻ tuổi như tiểu Phong nói ra lời này, bọn hắn nhất định sẽ tức giận chửi mắng, nhưng nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của Lâm Tàn, không ai dám nói lời nào.

Thực lực của Lâm Tàn như vậy còn chưa phải đối thủ của tiểu tử này, bọn hắn dám mắng hắn tuyệt đối là tìm chết!

- Chúng tôi biết sai rồi, đây là Tuyết Sơn linh dịch đặc thù của Thần Thiên đế quốc, sau khi dùng giúp gia tăng thực lực thân thể, xem như ta dùng bồi thường Nhiếp Vân bệ hạ!

Long Khê là người đầu tiên xuất ra một bình ngọc đưa qua.

- Đây là Lạc Thai Hoán Cốt đan do mười tám vị chí tôn của Thần Vân đế quốc luyện chế ba năm mới hoàn thành, có thể thay đổi thể chất, giúp thực lực tăng nhiều…

Lăng Thiên cũng đưa ra.



Chỉ chốc lát bốn quốc chủ đều đem bảo vật trân quý nhất của mình đặt trước mặt tiểu Phong.

Bảo vật này đều không thua kém Yêu quả của Cửu Tâm Yêu Quả thụ, đích thật là bảo bối vô thượng.

- Những bảo bối này đích xác không sai, nhưng chủ nhân của ta cần linh thạch, các ngươi có hay không?

Thu đồ vật, tiểu Phong hỏi tiếp.

- Linh thạch? Chúng tôi có, chẳng qua đều là hạ phẩm, hơn nữa bởi vì chúng tôi không có nạp vật đan điền nên mang theo không nhiều…

Nhóm người đem linh thạch mang theo toàn bộ đưa lên, tổng cộng chừng một ngàn viên hạ phẩm linh thạch.

- Tốt lắm, cút đi!

Thu hết linh thạch, tiểu Phong mới cho họ rời đi.

- Những đan dược này các ngươi cũng dùng một ít, nhanh chóng tăng thực lực lên, ngày mai chỉ sợ còn một trận đánh ác liệt!

Nhiếp Vân nói.

- Tiểu Phong, ngươi đi theo ta, ta có việc an bài!

Phân phối xong đan được, Nhiếp Vân gọi tiểu Phong đi vào phòng.

Tận sâu trong hoàng cung Thần Thánh đế quốc.

- Xúi giục năm quốc chủ tới làm phiền, sau đó tìm người Kiền Khánh tông đi bắt Bách Hoa Tu, hắc hắc, ta xem lần này Nhiếp Vân nhất định luống cuống tay chân, khó thể giải quyết!

Hoang Lăng nở nụ cười, vuốt râu đắc ý.