Vô Tận Đan Điền

Chương 3373: Liên tục ra tay (hạ) (2)

- Không được, bây giờ mọi người đều nhìn chằm chằm vào Hỏa Long chi thạch. Nếu như trực tiếp lấy đi, tất sẽ khiến cho bọn hắn vây công ta. Tuy rằng ta có thể trực tiếp rời khỏi nơi này. Thế nhưng nếu để cho Phổ Thiên Đại Đế biết rõ ta có được Hỏa Long chi thạch, nhất định hắn sẽ để ý tới ta nhiều hơn... Sauk hi phát hiện ta giả mạo thân phận hoàng tử, Duẫn Duyên huynh có thể hỗ trợ che dấu. Thế nhưng một khi phát hiện ra Viêm Hoàng điện ở trên người của ta, như vậy cũng sẽ phiền toái lớn a!

Tuy rằng trong lòng hưng phấn, thế nhưng Nhiếp Vân cũng không có choáng váng đầu óc.

Trước kia cũng đã từng xuất hiện truyền nhân của Thần Nông ở trong Thần giới. Bọn họ cũng không có luyện hóa Viêm Hoàng điện, sau khi bị người ta chém giết, không phát hiện ra được chỗ đặc thù, cho nên cũng không khiến cho mọi người nghĩ tới việc có chí bảo này ở trên người hắn.

Tuy rằng đây chỉ là một loại suy nghĩ theo thói quen. Thế nhưng hiện tại Viêm Hoàng điện đã bị hắn luyện hóa, giấu ở bên trong Nạp Vật thế giới. Tuy rằng giấu ở nơi này rất an toàn, thế nhưng Phổ Thiên Đại Đế thủ đoạn thông thiên, khó có thể đảm bảo đối phương không phát hiện ra được!

Thần binh đế cảnh, rất nhiều cường giả Đại Đế cũng không có. Hắn khó có thể bảo đảm vị Phổ Thiên Đại Đế này sẽ không động tâm.

Nếu như bị đối phương phát hiện ra rồi ra tay cướp đoạt. Dùng thực lực của hắn bây giờ, nhất định sẽ không phản kháng nổi.

Súng bắn chim đầu đàn, dùng thực lực của hắn bây giờ còn chưa đạt tới tình trạng xuất đầu lộ diện. Nếu như cưỡng ép mà nói, sẽ chỉ làm cho bản thân rơi vào bị động lớn hơn. Không cẩn thận cũng sẽ bị người ta chém giết.

Cho nên, vẫn nên cẩn thận một ít cho thỏa đáng thì hơn.

- Hỏa Long chi thạch là bảo vật mà đạt tới cực hạn diễm hỏa đại đạo mới có thể hình thành. Tương xứng với Hỏa Long chi tâm, giá trị to lớn không thể sánh được. Do với cực địa hàn băng chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn. Tuyệt đối không thể để cho nó rơi vào trong tay những người khác!

Trong lòng hắn không khỏi trầm tư một phen.

Hắn biết rõ một khi mình ra tay cướp đoạt Hỏa Long chi tâm này thì sẽ cái đích cho chúng nhân nhằm vào. Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, đây là cơ hội tốt. Nếu như hắn không động thủ, muốn gặp được bảo vật lợi hại như vậy nữa không biết còn phải chờ tới ngày tháng năm nào.

- Nếu như thật sự không nhìn ra có chỗ nào kỳ quái. Như vậy cứ để ta tới thử xem a!

Ngay khi hắn đang trầm tư thì lại có một đạo thanh âm vang lên, Lưu Mộc vương tử đang ngồi ở bên cạnh boong tàu đã đứng dậy từ bao giờ.

- Lưu Mộc vương tử?

Thấy hắn đứng dậy, Nhiếp Vân sững sờ, hai mắt lập tức lập lòe:

- Xem ra hắn đã định sử dụng đầu Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh kia rồi!

Át chủ bài lớn nhất của Lưu Mộc vương tử chính là đầu Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh kia. Giờ phút này hắn đã đứng dậy, muốn thử một chút, nhất định là muốn vận dụng con át chủ bài này.

Thí luyện chỉ có thời gian một ngày, bây giờ thời gian cũng không còn nhiều. Nếu như không sử dụng át chủ bài, như vậy chỉ có thể tự làm cho bản thân mình hối hận mà thôi.

- Cơ hội tốt, hoàn toàn có thể mượn tay của hắn a!

Nghĩ đến Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, tâm tư vốn đang xoắn xuýt của Nhiếp Vân lập tức bình tĩnh lại. Một suy nghĩ không tự chủ được mà xuất hiện ở trong đầu hắn.

Nghĩ vậy hắn cũng đứng dậy, đi vài bước tới Lưu trước mặt Mộc vương tử rồi mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ Lưu Mộc huynh đã có phương pháp? KHông biết có thể để cho chúng ta biết một chút được hay không?

- Hừ! Ta có biện pháp nào hay không dường như cũng không liên quan tới ngươi a!

Nghĩ đến thiếu niên trước mắt này đã đưa cướp sạch bảo vật của mình. Sắc mặt của Lưu Mộc vương tử lập tức trở nên không tốt, hắn tức giận hừ lạnh một tiếng.

- Ha ha!

Nhiếp Vân không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn mỉm cười một cái.

Sưu!

Không để ý tới hắn, cổ tay của Lưu Mộc vương tử khẽ đảo, một đạo thân ảnh lập tức xuất hiện ở trên bong thuyền.

Nhìn thấy quả nhiên hắn đã sử dụng Khôi Lỗi, ống tay áo của Nhiếp Vân bất động, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra. Một hạt tro bụi thần không biết quỷ không hay đã bay về phía Khôi Lỗi của hắn. Khuếch trương lên trên người của hắn.

Động tác của hắn, hơn nữa mượn nhờ không khí cực nóng đang di chuyển ở chung quanh, cho dù là đầu Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh cũng không có phát hiện ra đợc.

- Chủ nhân!

Khôi Lỗi này lập tức phủ phục xuống mặt đất.

- Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh! Ta còn tưởng rằng tin tức là giả, xem ra là thật a!

- Quả thực Lưu Mộc vương tử này biết nhịn a. Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, nếu như ta có chuẩn bị lợi hại như vậy ở phía sau. Nhất định đã sớm sử dụng nó rồi a.

- Không hổ là một trong ba đại vương tử, quả nhiên là lợi hại...

Đám người Ngô Thiền, Xi Yêu nhìn thấy hắn tế ra Khôi Lỗi, ánh mắt tất cả mọi người đều không nhịn được lóe lên.

Chuyện hắn đạt được Khôi Lỗi đạo Thượng cổ cũng không tính là bí mật gì. Tất cả mọi người ở đây trên cơ bản đều biết, chỉ có điều cũng không biết rõ tỉ mỉ. Giờ phút này nhìn thấy Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh chính thức xuất hiện ở trước mặt thì bọn hắn mới biết được nội tình của vị Lưu Mộc vương tử này.

Nhất là Đa Ba vương tử, con mắt hắn trở nên phát lạnh, tuy rằng không nói gì, thế nhưng trogn lòng lại cảm thấy được áp lực nồng đậm.

Cũng có cường giả Thâu Tiên Tá Thọ cảnh tới tìm hắn nương tự. Chỉ có điều những người này giúp hắn làm việc, cũng cần phải trả một cái giá lớn. Hoàn toàn khác với Khôi Lỗi đã bị luyện hóa.

Khôi Lỗi đối với lời nói của chủ nhân nói gì nghe nấy. Thế nhưng những cao thủ mà hắn lung lạc, chuyện không có lợi thì đối phương cơ hồ sẽ mặc kệ. Cũng giống như là đại nhân vậy, nếu như không có công thì sẽ không xuất lực!

- Đi thu khỏa Hỏa Long chi thạch kia cho ta đi!

Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Lưu Mộc vương tử mỉm cười nói một câu.

Tuy rằng lúc này lấy ra lá bài tẩy này có chút sớm. Thế nhưng cũng đã thực sự đạt tới được mục tiêu dự trù của hắn. Về sau nếu những người này muốn tới gây phiền toái cho hắn thì cũng phải suy nghĩ qua một chút.

- Vâng, chủ nhân!

Khôi Lỗi đã hoàn toàn bị thuần hóa, lúc này hắn gật gật đầu, thân thể nhoáng lên

một cái rồi bay về phía Hỏa Long chi thạch.

Xì xì xì xì...!