Vô Tận Đan Điền

Chương 3367: Đa Ba vương tử phiền muộn (2)

- Hừ!

Lời nói của Độc Giác giống như là đổ nước lạnh vào vào trong cái chảo nóng. Đa Ba vương tử không nhịn được nữa mà hai mắt híp lại, sát khí trên người lập tức sôi trào.

Hắn thân là đệ nhất vương tử ở trong Vân Châu thành, được vô số người tôn kính. Hắn đâu có thể nhịn được cục tức này cơ chứ?

Hắn đang muốn liên thủ với hai người Lưu Mộc đuổ ihai người Nhiếp Vân, Nhữ Hạ không biết xấu hổ này ra khỏi Cổ thuyền thì sắc mặt đột nhiên cứng đờ. Ngón tay liên tục vung vẩy, cũng không dám động thủ được nữa.

Bởi vì hai người mà bọn họ đang định đối phó chẳng biết từ khi nào đã ngồi xổm xuống, dùng vẻ mặt vô tội để nói chuyện.

- Nhữ Hạ Vương tử, Băng Phách hàn tinh là chí bảo Thượng cổ. Ngươi nói nó có chắc không? Nếu như ta ta toàn lực công kích mà nói, như vậy Cổ thuyền này có thể chịu được hay không a?

Nhiếp Vân giống như một đứa trẻ con hiếu kỳ, bàn tay đặt lên trên bong thuyền.

- Bảo bối lợi hại như vậy có lẽ có thể chịu được a. Không bằng thử xem một chút.

Nhữ Hạ Vương tử ra vẻ không ngại lớn chuyện, hắn cũng ôm lấy cái cằm của mình mà trầm tư.

- Các ngươi…

Đa Ba vương tử cảm thấy mình như sắp điên.

Có thể đoán ra được, nếu như hắn thực sự dám động thủ thì hai người này tuyệt đối sẽ không nương tay. Khi đó cả hai tất sẽ trực tiếp đánh nát chiếc Cổ thuyền này.

Cho dù Cổ thuyền vỡ nát, Đa Ba vương tử cũng có vô số thủ đoạn, cho nên cũng không đến mức rơi vào Hỏa Long chi hải mà chết. Thế nhưng kiện bảo vật này cũng sẽ trực tiếp bị hủy!

Cổ thuyền được luyện chế từ Băng Phách hàn tinh giá trị to lớn, cho dù là thân gia như hắn cũng không chịu nổi tổn thất.

Vô sỉ!

Thật sự quá vô sỉ!

Sưu!

Hít sâu một hơi, ngăn chặn trong lòng đang xao động, sắc mặt Đa Ba vương tử lại trở lại bình thường.

Nếu như không có biện pháp cưỡng ép đè nén tâm tình. Như vậy sẽ không thể nào lăn lộn tới địa vị như ngày hôm nay được.

- Ta tế đem cỗ thuyền tế chính là muốn để cho mọi người thuận tiện vượt biển lửa. Cho nên nếu như ta mở miệng thì chư vị cũng không nên từ chối!

Cười cười, Đa Ba vương tử nói một câu.

Từ lúc nổi giận định ra tay cho đến lúc vẻ mặt hiền lành chỉ có vài giây. Thế nhưng nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì căn bản sẽ không thể tưởng tượng ra được.

Hắn cũng đã nhìn ra, Nhiếp Vân và Nhữ Hạ vương tử trước mắt này muốn chọc giận hắn một cách trần trụi. Muốn phá hỏng tâm cảnh của hắn, nếu như quả thực hắn tức giận động thủ, như vậy cũng đã coi như trúng kế.

Cho nên mặc dù trong lòng giận dữ. Thế nhưng trên mặt lại không có một chút biểu hiện nào khiến cho người ta có thể lấy cớ nắm bắt.

- Mọi người nghe thấy chưa, Đa Ba vương tử đã rộng lượng như vậy thì Ngô huynh, Xi huynh, cũng tới đi a!

Nhữ Hạ Vương tử biết rõ mục đích của Nhiếp Vân, cho nên lúc này cũng cười ha hả, lại mời Ngô Thiền, Xi Yêu đi lên.

- Cung kính không bằng tuân mệnh!

Ngô Thiền nhảy lên trên Cổ thuyền.

- Ta lên thuyền là được Nhữ Hạ Vương tử mời, cho nên ta sẽ không cảm kích ngươi!

Xi Yêu tương đối âm hiểm, hắn nhìn Đa Ba vương tử rồi nói.

Những lời này mang theo ý tứ châm ngòi, thế nhưng giờ phút này dừng như Đa Ba vương tử cũng không nghe thấy vậy. Hắn nhẹ nhàng cười nói:

- Ta cũng chỉ thuận tay mà làm, không cần cảm kích...

- Tất cả mọi người đã lên thuyền, Đa Ba vương tử. Ngươi còn không mau lái thuyền đi!

Nhiếp Vân ngắt lời Đa Ba vương tử đang ra vẻ rộng lượng, nói.

- Được.

Sắc mặt của Đa Ba vương tử lần nữa trở nên khó coi.

Tiểu tử này thật đáng giậ, thật vất vả hắn mới đè xuống lửa giận, thế nhưng thiếu chút nữa đã bị thiêu đốt lại.

Ta cũng không phải là thuộc hạ của ngươi, ta hảo tâm cho ngươi lên thuyền mà lại còn trở thành người hầu cho ngươi sai bảo a..

Sưu sưu!

Cổ thuyền Băng Phách hàn tinh xé rách dung nham cực nóng, nhanh chóng chạy về phía trước.

Cổ thuyền này là Đa Ba vương tử tốn một cái giá cực lớn mới có thể đạt được. Vốn hắn tưởng rằng ở chỗ này hắn có thể ngạo nghễ đi về phía trước, khiến cho tất cả mọi người ghen ghét. Thế nhưng ai ngờ lại biến thành người chèo thuyền, khiến cho hắn tức giận nhưng mà lại không thể làm được gì.

Một khi tức giận, thuyền chẳng những để cho người ta ngồi không. Mà đối phương cũng không có cảm kích, không cẩn thận còn đắc tội với người khác.

Lần này vốn hắn phải thu mua nhân tâm, có cơ hội trang bức. Thế nhưng lại bị Nhiếp Vân này làm cho nổi giận trong lòng.

Thật sự quá đáng giận!

- Ngay cả thần binh Hoàng cảnh viên mãn cũng có thể bị hòa tan. Cổ thuyền đi trong Hỏa Long chi hải mà lại không có bất kỳ vấn đề nào. Cổ thuyền luyện chế từ Băng Phách hàn tinh quả nhiên quá lợi hại...

Trong lúc Đa Ba vương tử đang âm thầm cắn răng thì trong đám người lại có một tiếng cảm khái truyền đến. Mà người nói chuyện chính là Nhiếp Vân kia.

Sao tên này lại đột nhiên mở miệng khen như vậy chứ?

Chẳng lẽ lương tâm đột nhiên bạo phát sao?

- Chỉ là... Đáng tiếc!

Lúc hắn đang định nói chuyện thì thiếu niên kia lại đột nhiên cảm khái.

- Đáng tiếc? Bảo vật như vậy không biết vì sao Nhiếp huynh lại cảm thấy đáng tiếc cơ chứ?

Nhữ Hạ Vương tử ra vẻ nghi hoặc hỏi.

- Ài, đáng tiếc bảo vật này quá lớn, không thể đặt ở trong mật thất, nếu không...

Nhiếp Vân vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận, vô cùng thật lòng. Khiến cho người ta không tự chủ được cảm thấy khổ sở.

- Ngươi...

Trước mắt Đa Ba vương tử tối sầm, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.

Ngươi có thể biết hổ thẹn một chút có được hay không?

Có lẽ đám người Ngô Thiền không nghe rõ vì sao hắn lại nói như vậy, thế nhưng sao Đa Ba vương tử lại không biết cơ chứ?

Ý tứ của hắn rất đơn giản, bảo vật này quá lớn, không thể đặt vào bên trong mật thất, nếu như có thể ném vào. Như vậy sẽ như mấy ngày hôm trước, bị đối phương càn quét sạch mật thất... Đã sớm bị hắn trộm đi, trở thành bảo bối của hắn!

Ngươi trộm đồ vật của ta, ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ mà lúc này ngươi lại nói như vậy…

Đa Ba vương tử cảm thấy khí toàn thân run rẩy không thôi. Đồng thời cũng đau lòng tới mức không ngừng vặn vẹo.

Trong mật thất chính là bảo bối mà hắn sưu tập vô số năm a. Bên trong mấu chốt còn có cực địa hàn băng và Tầm Hướng châm... Nếu như tiểu tử này không nói tới mà nói, trải qua hơn một ngày điều chỉnh hắn đã có thể tạm thời dằn xuống. Thế nhưng lúc này nhắc tới lại khiến cho hắn càng thêm đau lòng.