Vô Tận Đan Điền

Chương 3352: Đắc thủ (2)

Dược hương tạo thành sương mù ở trên không trung, tựa như một vị Thánh Nhân mặt mũi hiền lành đang ngồi ngay ngắn ở trên đám mây, khai đàn thụ đạo. Tiên âm lượn lờ chung quanh, khiến cho người ta sảng khoái tinh thần, thoải mái nói không nên lời.

- Anh Đồng Thánh Tâm đan? Không hổ là vương tử cạnh tranh vương vị nhiều năm, nội tình quả là thâm hậu!

Thấy một màn như vậy, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi chấn động.

Loại đan dược này ở trong Thần nông Bách Thảo Kinh từng có ghi chép lại, gọi là Anh Đồng Thánh Tâm đan. Là thứ do cường giả Đế cảnh luyện chế mà thành, ẩn chứa lĩnh ngộ đối với đại đạo của hắn. Có thể làm cho người ta tĩnh tâm an thần, tiến vào tâm tình như lúc còn là trẻ con.

Con người ta nương theo tuổi tác tăng lên mà sẽ sinh ra đủ loại dục vọng, đủ loại suy nghĩ. Những suy nghĩ này nương theo thực lực tăng trưởng sẽ càng ngày càng nhiều. Nếu nói tới việc tâm tư đơn thuần, có lẽ cũng chỉ có thời kì trẻ con mới có thể làm được như vậy mà thôi.

Anh Đồng Thánh Tâm đan chính là loại đan dược làm cho tâm cảnh của người ta khôi phục lại như lúc ban đầu, tiêu trừ ràng buộc trong lòng. Một khi tu luyện, phục dụng một khỏa đan dược là có thể làm cho người ta tiêu trừ Tâm Ma, càng dễ đột phá hơn trước đó.

Loại đan dược này từ ức vạn năm trước đã biến mất. Ngay cả người sáng tác ra Thần Nông Bách Thảo Kinh như là Thần Nông Đại Đế cũng chưa từng gặp. Thế nhưng không nghĩ tới tên Lưu Mộc vương tử ở trước mắt này lại có thể trực tiếp lấy ra được nó.

Xem ra có thể trổ hết tài năng ở trong rất nhiều vương tử không có một ai là đèn cạn dầu. Ít nhất, so sánh với hắn thì nội tình của đối phương vẫn thâm hậu hơn rất nhiều.

Sưu!

Đan dược mở ra, Lưu Mộc vương tử không có bao nhiêu chần chờ mà trực tiếp khống chế đna dược rồi nuốt vào trong bụng.

Anh Đồng Thánh Tâm đan vừa mới tiến vào trong cơ thể thì trên đầu của hắn đã xuất hiện một Đại Thánh nhân cao lớn. Vươn tay vuốt ve tâm cảnh của hắn, loại trừ tâm tư bối rối và rất nhiều cảm xúc mặt trái trong lòng.

Trong nháy mắt vẻ mặt của Lưu Mộc vương tử đã trở nên yên tĩnh. Giống như là một vị cao tăng vừa mới nhập định vậy. Khí tức kéo dài, tâm tình có chút nôn nóng trước đó lập tức trở nên yên tĩnh lại.

- Đan dược này thật là lợi hại!

Nhìn thấy đan dược này lại có công hiệu như thế, Nhiếp Vân không nhịn được có chút tán thưởng.

Đạo tu luyện rất là tạp hơn, có không ít phương pháp có thể khiến cho tâm cảnh của người ta yên tĩnh lại, không có nghĩ ngợi lung tung. Tránh khỏi nỗi khổ Tâm Ma. Thế nhưng thứ có thể dựng sào thấy bóng, vừa dùng đã có hiệu quả như thế. Chuyện này tìm khắp cả Thần giới thì cũng không đếm nổi được hết một bàn tay.

Lưu Mộc vương tử đạt được loại đan dược này. Chỉ sợ hắn vẫn không có cam lòng phục dụng, mà hắn thì lại đang đợi loại cơ hội này để phục dụng.

Một khi đột phá đến Hoàng cảnh viên mãn, thực lực của hắn sẽ nước lên thì thuyền lên, sức cạnh tranh sẽ càng lớn hơn rất nhiều.

- Không biết trên người hắn ta còn có thứ gì đáng giá hay không. Xem ra phải tìm một cơ hội để trộm hết đi a!

Trong lòng hâm mộ đối phương không thôi, Nhiếp Vân lại tiếp tục lặng lẽ quan sát Lưu Mộc vương tử.

Vị vương tử này trừ trên tay trái có mang theo một cái giới chỉ không gian ra. Những chỗ khác cũng không có vật phẩm gì có tác dụng tương tự.

Nếu như hắn ta còn có loại Thánh Tâm đan này mà nói, như vậy chỉ sợ cũng sẽ ở trong cái giới chỉ này.

Ầm ầm!

Sauk hi ăn vào Anh Đồng Thánh Tâm đan, trong lòng Lưu Mộc vương tử đã không còn tạp niệm nữa. KHí tức trên người so với vừa rồi càng thêm hung mãnh, lực lượng rất nhanh chóng đã tụ tập lại một điểm.

Hắn đã sớm đạt tới Hoàng cảnh đỉnh phong, cách đột phá lúc đột phá cũng chỉ còn có một bước mà thôi. Bình thường nếu như có có tạp niệm xâm nhập, hắn muốn đột phá. Rất có khả năng sẽ phải tốn thêm một ít thời gian để chải chuốt. Thế nhưng giờ phút này phục dụng đan dược, tâm hắn đã bình tĩnh như mặt nước, không có gợn sóng, rất nhanh đã tụ tập lực lượng tới trước bình cảnh, tùy thời cũng có thể đột phá.

- Đột phá!

Thấp giọng hô một tiếng, khí tức ở trên người Lưu Mộc vương tử lần nữa tuôn ra, giống như sóng to gió lớn, vô số linh khí thông qua trận pháp hội tụ vào bên trong vô số huyệt khiếu trên thân thể của hắn.

Răng rắc!

Thanh âm giống như trứng gà vỡ nát vang lên. Lực lượng Hoàng cảnh đỉnh phong dưới lực lượng trùng kích mạnh mẽ, rốt cục cũng đã không kiên trì nổi mà lập tức xuất hiện vết rách.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Lực lượng nghiền nát càng ngày càng nhiều, nương theo linh khí trùng kích về phía trước. Bình phong Hoàng cảnh đỉnh phong rốt cục cũng đã bị Lưu Mộc vương tử phá tan, một đạo khí tức mạnh mẽ tự nhiên sinh ra.

- Chính là lúc này!

Thấy đối phương đang đột phá, Nhiếp Vân cũng không có ý định ngăn cản. Giờ phút này nhìn thấy hắn ta đã đột phá thành công, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời, mạnh mẽ nhảy ra khỏi Viêm Hoàng điện.

Trùng kích gông cùm xiềng xích, tinh thần phải tập trung cao độ. Nếu như lúc này ra tay mà nói, lực lượng mà đối phương tụ tập lại, hoàn toàn có thể không trùng kích gông cùm xiềng xích mà trực tiếp quay đầu đối phó với bản thân hắn.

Nếu quả thực như vậy mà nói, không những không thể thành công, không cẩn thận còn có thể bị đánh thành trọng thương a.

Giờ phút này hắn cũng không cần phải cố kỵ như vậy nữa.

Đối phương vừa mới trùng kích thành công, lực lượng tụ tập vừa rồi đã hoàn toàn tiêu hao hết. Giờ phút này Lưu Mộc vương tử đang đứng ở trong thời điểm lực cũ vừa mới biến mất, lực mới còn không có sinh ra. Tuy rằng cấp bậc đã gia tăng, thế nhưng lại thực sự đang ở trong thời khắc suy yếu nhất.

Đợi một ngày một đêm, rốt cuộc hắn cũng đã đợi được tới lúc này!

Sưu!

Từ bên trong Viêm Hoàng điện nhảy ra, Nhiếp Vân cũng không có ý định tiếp tục che dấu mà lập tức thi triển thân pháp Minh Hỏa. Thân ảnh của hắn giống như là một tia chớp, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt của Lưu Mộc vương tử. Tay lại vươn ra, mạnh mẽ chộp ra một trảo, bóng người nhỏ của Khôi Lỗi trên đầu hắn và nạp vật giới chỉ đều bị Nhiếp Vân thu vào trong lòng bàn tay. Sau một khắc đã thu vào bên trong Nạp Vật thế giới.

- Đi!

Vật đã tới tay, Nhiếp Vân cũng không có dừng lại một chút nào, thân thể khẽ nhoáng một cái, sau một khắc đã thuấn di đi đến trước cửa đại điện.