Vô Tận Đan Điền

Chương 3344: Tầm Hướng châm

- Đi ra ngoài rồi lại cẩn thận nghiên cứu một phen!

Sauk hi giam cầm cực địa hàn băng, cũng không có phát hiện ra điều gì dị thường, Nhiếp Vân khẽ thở dài một hơi, tinh thần khẽ động, lại một lần nữa lần nữa trở trong phòng.

Đúng như hắn suy đoán vậy, lấy toàn bộ cái đài cao này đi sẽ không khiến cho trận pháp công kích hắn. Cả đại điện vẫn yên tĩnh giống như trước đó vậy.

- Để xem còn có đồ vật gì hay không!

Nhiếp Vân lại tiếp tục quan sát chung quanh một lát.

Nơi này thủ hộ sâm nghiêm như thế, chắc sẽ không chỉ có một khối cực địa hàn băng ở đây a?

- Ồ, ở trong này không ngờ lại còn có thông đạo!

Tìm một vòng, quả nhiên hắn đã tìm được điểm không đúng ở bên trong này.

Ở chỗ sâu trong căn phòng có cất giấu cấm chế trùng trùng điệp điệp, đồng thời còn đi thông tới một phương hướng khác.

Những cấm chế này rất là kín đáo, giấu ở chỗ sâu trong đại điện, nếu như không phải hắn dùng không gian chi lực của Nạp Vật thế giới để dò xét, cho dù người có thực lực mạnh hơn hắn mấy lần thì cũng không thể tìm thấy được.

Đằng sau cấm chế là cửa ngầm, hắn thuấn di một cái, chui vào bên trong.

Bên trong là một cái thông đạo rất hẹp, chỉ để cho một người đi qua. Hắn chậm rãi đi về phía trước, đi được mấy chục thước thì phía trước dần dần trở nên mở rộng, sáng rõ. Sau đó một cái gian phòng không lớn lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Quả nhiên còn có một cái mật thất khác.

Căn phòng kia không lớn, chỉ có hơn mười trượng vuông, bên trong chất đầy các loại đồ vật khác nhau.

Tiện tay cầm lấy một cái hộp ngọc rồi mở ra, Nhiếp Vân không nhịn được có chút sững sờ.

- Thiên Địa Hàm Dương đan? Loại đan dược này vô cùng trân quý, mỗi một khỏa đều có giá trăm vạn Thần Thạch, hơn nữa lại là là có tiền mà không mua được... Nghe nói chỉ có Huyền Cực điện mới có bán ra, không ngờ thứ này cũng có?

Bên trong hộp ngọc này có một khỏa đan dược to tròn, bên trên có đan văn lưu chuyển, tản mát ra dược hương khiến cho người ta sảng khoái không thôi.

Tuy rằng chưa bao giờ nhìn thấy qua loại đan dược này, thế nhưng hắn có được Thần Nông Bách Thảo Kinh. Cho nên đối với các loại đan dược ở trong Thần giới này hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có thể nhận ra được.

Thiên Địa Hàm Dương đan, là tuyệt thế đan dược mà chỉ có Huyền Cực điện mới có thể luyện chế ra được. Tu luyện giả phục dụng nó vào, đối với tu vi sẽ có tác dụng tăng trưởng rất lớn. Là một loại bảo vật hiếm có, không nghĩ tới hắn vừa mới tiện tay mở ra một cái hộp ngọc thì lại có thể nhìn thấy được.

Sưu!

Thu vào bên trong Nạp Vật thế giới, Nhiếp Vân lập tức nhìn về phía các vật phẩm khác.

- Âm Dương Ngũ Hành đan, Huyền Cơ Tạo Hóa Đan, Kim Cương đan... Chẳng lẽ nơi này là kho đan dược tư nhân của Đa Ba vương tử hay sao?

Từng cái hộp ngọc bị mở ra, Nhiếp Vân càng nhìn thì lại càng cảm thấy khiếp sợ.

Đan dược ở chỗ này, mỗi một khỏa đều có giá trị liên thành, có được một khỏa cũng đã không tệ rồi. Nhìn thấy có nhiều khỏa như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó mà tin được.

- Chỉ sợ Đa Ba vương đã tử đạt được truyền thừa của một vị đan dược đại sư Thượng cổ a. Nếu không, không có khả năng có nhiều vật phẩm trân quý như vậy!

Đã có cơ hội nhìn thấy thì Nhiếp Vân cũng sẽ không khách khí, hắn dùng một tia ý thức thu tất cả vào bên trong Nạp Vật thế giới, đồng thời trong lòng cũng âm thầm phỏng đoán.

Nếu như chỉ bằng vào tài lực để mua sắm mà nói, cho dù Đa Ba vương tử có địa vị tôn sùng thì cũng không có khả năng đồng thời mua được nhiều đan dược trân quý như vậy.

Đây đã không phải là vấn đề tiền bạc, bởi vì rất nhiều đan dược đã thất truyền, mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết nên luyện chế chúng như thế nào a.

Nhiều đan dược thất truyền như vậy xuất hiện ở trước mắt hắn. Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Đa Ba vương tử đã từng đạt được truyền thừa Thượng cổ. Lại từ bên trong lấy được những vật này.

Cũng đúng, người có thể đạt được kỳ ngộ cũng không phải chỉ có một mình hắn a. Đa Ba vương tử có thể trở thành vương tử đầu tiên thuận vị, nếu như không có kỳ ngộ cực lớn. Bằng vào một chút kế thừa từ vương phủ, nhất định là chuyện không thể nào.

Tuy nhiên, nếu như đã để cho hắn nhìn thấy, như vậy những vật này chính là của hắn. Dù sao hắn cũng đã vạch mặt với đối phương, có lẽ cũng không cần phải khách khí làm gì.

Về phần nhiều đan dược như vậy, vì sao Đa Ba vương tử lại không phục dùng, chỉ sợ không phải là hắn ta không muốn phục dụng, mà là hắn ta không dám a!

Thứ như đan dược, nếu như không nhận ra, không biết hiệu quả mà phục dụng lung tung mà nói. Khi đó dù có chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Tuy nhiên, bởi vì hắn ta không dám phục dụng cho nên lại trở thành tiện nghi cho Nhiếp Vân, Thần Nông Bách Thảo Kinh là quy tắc chung của y đạo trong thiên hạ. Cho dù không biết rất nhiều đan dược, thế nhưng chỉ cần thông qua nghiên cứu kinh thư là có thể dễ dàng nghiên cứu ra công hiệu, cùng với hiệu quả sau khi phục dụng a.

Nói cách khác, những đan dược này đặt ở trong tay của Đa Ba vương tử, hắn ta không biết sử dụng như thế nào. Thế nhưng nếm ném vào trong tay Nhiếp Vân lại tương đương với một bảo khố cực lớn. Hắn muốn dùng thế nào thì sẽ dùng thế đó.

- Đây là cái gì?

Thu sạch toàn bộ hộp ngọc ở trong phòng, hai mắt của Nhiếp Vân lại rơi vào bên trên một loại đồ vật đặc thù nào đó.

Nhìn qua giống như là hai thanh kiếm, mất đi chuôi kiếm. Thế nhưng nếu như chập lại một chỗ với nhau. Nhìn hai thứ lại giống như đều là mũi kiếm.

Nhìn kỹ, bên trên hai mũi kiếm đều có điêu khắc một chữ triện từ Thượng cổ.

Cũng giống như chữ viết bên trên lệnh bài của Lục Hi vậy, mang theo dấu vết mà thời gian lưu lại.

- Cát... Hung!

Nhiếp Vân đã mơ hồ nhận ra bên trên đang viết cái gì.

Hai chữ này, một là cát, một là hung.

Ghi hai chữ này là có ý gì? Chẳng lẽ, thứ này còn có thể suy tính ra cát hung? Lại giống như bát quái hay sao?

Bát quái?

Nghĩ vậy trong lòng Nhiếp Vân khẽ động, tiếng hít thở không tự chủ được mà trở nên dồn dập.

- Chẳng lẽ thứ này lại là... Là Tầm Hướng châm?

Nếu như muốn vào Vạn Giới Động thiên thì phải cần hai kiện bảo vật, Tầm Hướng châm và Vạn Giới Vũ Y. Thứ này quỷ dị như thế, còn có ghi chữ cát hung, đây không phải là Tầm Hướng châm đó chứ?