Vô Tận Đan Điền

Chương 3340: Quả boom hình người

- Ta cũng không biết, ta chỉ phụ trách phòng vệ phủ đệ, hơn nữa thời gian tiến vào vương phủ cũng không dài. Cho nên thứ này rốt cuộc là thật hay là giả ta cũng không rõ ràng cho lắm!

Chí Hào tướng quân khẽ lắc đầu.

Tuy rằng hắn đã được trọng dụng, thế nhưng vẫn không được tính là tâm phúc... Lại nói, dùng tâm tính xảo trá của Đa Ba vương tử, cho dù là người tâm phúc, chỉ sợ hắn ta cũng sẽ không nói. Cho nên rốt cuộc tàng bảo khố có phải là thật hay không, chỉ sợ chỉ có một mình hắn mới biết được mà thôi.

- Là thật hay là giả, cứ thử một lần sẽ biết!

Nhiếp Vân mỉm cười nói:

- Ngươi đi ra ngoài trước đi. Nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, không cần phải xen vào chuyện của ta!

- Vâng!

Thời gian tiếp xúc với thiếu niên này không ngắn cho nên Chí Hào tướng quân đã biết rõ, thiếu niên này đã có kế hoạch trong lòng. Vì vậy lúc này hắn cũng không nói thêm lời nào nữa mà quay người đi ra khỏi phòng.

Hắn vừa mới rời đi thì thân thể Nhiếp Vân lập tức biến mất tại chỗ. Sau một khắc, đã đi tới vị trí của tàng bảo khố mà hai người vừa mới nhắc tới vừa rồi.

- Chính là chỗ này!

Ẩn nấp ở trong tối, quan sát một hồi, Nhiếp Vân khẽ cười một tiéng, tinh thần khẽ động, lập tức tiến vào bên trong Nạp Vật thế giới.

- Không phải các ngươi muốn tự bạo hay sao? Ta sẽ giúp các ngươi một tay a.

Tiến vào Viêm Hoàng điện, nhìn mấy bọt khí lơ lửng ở trước mắt, Nhiếp Vân cười cười, ngón tay lại chỉ về phía trước.

Sưu sưu!

Một cỗ lực lượng hùng hậu lập tức dũng mãnh vọt vào bên trong cơ thể đám người ở trong bọt khí.

Những người này vốn đã định tự bạo, thân thể đã bắt đầu bành trướng, chỉ có điều bọn họ bị lực lượng ở bên trong Viêm Hoàng điện ngăn cản. Vì vậy mới không có cách nào nổ tung được. Giờ phút này lại bị lực lượng rót vào, rốt cuộc không chịu nổi nữa mà bắt đầu tiếp tục bành trướng.

Nếu như không phải quanh thân có bọt khí duy trì, chỉ sợ thân thể đã sớm nổ tung rồi.

- Ngươi...

Thấy tự bạo đã không còn nằm trong sự khống chế của đối phương nữa, ngón tay của Nhiếp Vân nhẹ nhàng bắn ra một cái về phía trước. Bọt khí sưu một cái đã từ bên trong Viêm Hoàng điện bay ra ngoài, bắn tới trước mặt tàng bảo khố của phủ vương tử.

Ầm ầm!

Không có Viêm Hoàng điện áp chế, rốt cuộc bọt khí đã không kiên trì nổi mà trực tiếp nổ tung.

Một cường giả Hoàng cảnh viên mãn tự bạo sẽ mạnh mẽ tới bao nhiêu? So với một kích toàn lực của cường giả Hoàng cảnh viên mãn còn phải đáng sợ hơn nhiều a. Lực lượng đột nhiên bộc phát ra lập tức tạo thành một đám mây hình nấm ở tại chỗ. Đá vụn bắn tứ tung, những thủ vệ thủ hộ ở trước tàng bảo khố lập tức bị nổ tung, tử thương vô số.

Tuy nhiên, không hổ là vương phủ, nếu như là bên ngoài cường giả Hoàng cảnh viên mãn tự bạo thì phương viên mấy ngàn dặm chung quanh sẽ bị san bằng thành bình địa. Thế nhưng ở chỗ này, bạo tạc vừa mới nổ tung thì đã có một cái phong ấn cực lớn bao phủ, lan tràn ra chung quanh. Tuy rằng lực lượng rất lớn, thế nhưng phạm vi ảnh hưởng lại không lớn, cung điện tàng bảo khố kia cũng không có dấu hiệu muốn sụp xuống.

Dù là như thế nhưng vẫn kinh động tới vô số người, trong lúc nhất thời tất cả hộ vệ trong Vương phủ đều xuất hiện tình huống bối rối.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Có người xâm nhập vào trong Vương phủ!

- Mau chạy tới đó nhìn xem. Ngàn vạn lần không thể để cho người kia chạy thoát.

- Thật lớn mật, dám gây phiền toái ở trong vương phủ, đây không phải là tự mình muốn chết hay sao?

Vô số hộ vệ tuôn ra, những cường giả ẩn tàng trong phủ đệ cũng chạy về phía bên này.

Sauk hi Nhiếp Vân ném quả boom hình người kia ra đã lập tức thuấn di đến một nơi khác ở trong vương phủ, đồng thời cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một màn này vào trong mắt.

- Cơ hồ tất cả hộ vệ đều đã xuất động, rất nhiều cường giả cũng đã đi qua bên kia... Tuy nhiên, còn có một chỗ hộ vệ vẫn không nhúc nhích!

Nhìn cả vương phủ vào trong đáy mắt, trong lòng Nhiếp Vân âm thầm phân tích.

Mục đích khi hắn ném quả boom hình người kia ở bên ngoài tàng bảo khố chính là vì muốn nhìn xem phản ứng của mọi người. Hiện tại toàn bộ hộ vệ trong phủ đệ đã bị kích động, đang cẩn thận tìm kiếm sang bên này. Hi vọng có thể tìm ra kẻ tới gây sự. Tuy nhiên, vẫn còn có một chỗ hộ vệ vẫn không có ý định nhúc nhích.

Chuyện này có chút không bình thường.

Dựa theo đạo lý bình thường mà nói, vương phủ xảy ra động tĩnh lớn như vậy. Cho dù là người thủ vững cương vị của mình thì cũng sẽ bị kinh động mà kéo tới, ứng phó với cục diện hỗn loạn. Thế nhưng lúc này vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn, chuyện này đã làm cho người ta phải cẩn thận suy nghĩ một phen.

- Nếu như ta đoán không sai, nơi này mới thật sự là tàng bảo khố...

Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng.

Sở dĩ đám hộ vệ này không có hành động, nhất định là đã nghe theo mệnh lệnh của vương tử. Mà nơi bọn hắn thủ hộ sẽ càng thêm quan trọng.

Trong một phủ đệ nơi nào là quan trọng nhất? Đương nhiên là chỗ để bảo vật rồi.

Vừa rồi hắn không tiếc bạo lộ động tĩnh, lại ném ra quả boom hình người, mục chính là dò xét thực hư bên trong này!

Nếu không, để cho hắn tìm kiếm từng tấc một. Chỉ sợ cho dù tìm tới lúc Đa Ba vương tử trở lại cũng không tìm thấy được a.

Sưu.

Sau khi xác nhận vị trí của tàng bảo khố, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái đã thuấn di biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt đám hộ vệ không có động tĩnh kia.

Những hộ vệ này vẫn không có nhúc nhích một chút nào, cũng không vì động tĩnh bạo tạc nổ tung trước đó mà bối rối, ngược lại còn càng thêm để tâm chú ý tới chung quanh. Vẻ mặt cả đám cũng trở nên càng thêm ngưng trọng.

- Mọi người caarnt hậ, vương tử đã thông báo, vô luận ở trong phủ đệ xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải thủ vững cương vị, đề phòng có người muốn đục nước béo cò!

Ngay khi hắn đang lặng lẽ quan sát thì lại có một người trung niên bước tới, lại mở miệng nói một câu.

Lực lượng của người này tạo thành một vòng tròn, không có chút tán dật nào. Vừa nhìn đã biết tu vi đã đạt tới cấp bậc Hoàng cảnh viên mãn.

- Vâng.

Nghe thấy hắn phân phó như vậy, chúng hộ vệ đồng thời gật đầu đáp.

- Có lẽ phán đoán của ta là đúng a.

Nhìn thấy ngay cả cường giả Hoàng cảnh viên mãn cũng đã tới, trong lòng Nhiếp Vân rốt cuộc cũng đã có thể xác nhận được chuyện mà mình phán đoán.&