Vô Tận Đan Điền

Chương 3265: Thiết bài kiếm ý

Làm không tốt, những kiếm mang này cùng thiết bài chính là tổ hợp ở chung với nhau, không biết nguyên nhân gì, kiếm mang phía trên ở lại mộ chôn quần áo và di vật, mà thiết bài thì rơi vào Thần giới, lọt vào tay Vân Châu Thành Diệp phủ.

Hô!

Nghĩ thông suốt chuyện gì xảy ra, thấy kiếm ý trước mắt tùy thời sẽ gào thét lao tới, tinh thần của Nhiếp Vân động một cái, vội vàng thu thiết bài về thế giới nạp vật.

Trở ngại đi tới cổ mộ chính là kiếm ý đầy trời, chỉ cần có thể lấy đi, đừng nói thực lực của hắn bây giờ, cho dù một hài đồng bình thường cũng có thể tùy tiện đi tới trước mộ, dâng hoa tươi tế bái.

Bất quá, bây giờ thu những kiếm ý này đi, đánh cuộc liền không cách nào thực hành. Cơ hội có được thứ tốt lại không nguy hiểm, Nhiếp Vân làm sao có thể buông tha!

- Ta xem ra, cái đánh cuộc này...

Thiết bài tiến vào thế giới nạp vật, kiếm ý lần nữa ổn định lại, Nhiếp Vân mở hai mắt, nhìn về phía Lục Đào cách đó không xa, trên mặt tràn đầy khó xử.

- Thế nào? Muốn đổi ý? Ha hả, mới vừa rồi ngươi không phải nói như vậy, mở miệng muốn tiền đặt cuộc lớn sao, giờ phút này lại muốn đổi ý... Ngươi là cảm thấy Kiếm Linh Cốc chúng ta dễ khi dễ, hay cảm thấy chúng ta không dám làm gì ngươi?

Thấy vẻ mặt của hắn, sắc mặt của Lục Đào trầm xuống, giọng nói đã không có hiền hòa như trước.

- Ta...

Tựa hồ bị ngôn ngữ của đối phương bức bách, Nhiếp Vân muốn nói điều gì, lại không nói ra lời, bắp thịt trên mặt không ngừng co quắp, không biết trả lời như thế nào.

- Tiền đặt cuộc đã hạ, ta cũng cầm tới, đổi ý cũng được, bây giờ ta liền truyền chuyện này khắp toàn bộ Kiếm Linh Cốc, để cho tất cả mọi người biết, người ngoại lai lần này thông qua Kiếm Linh Tháp tầng chín là tiểu nhân nói không giữ lời! Dĩ nhiên, nếu bây giờ ngươi giao tư cách tiến vào nội cốc ra đây, chuyện này đến đây thì thôi! Ngươi muốn một trăm bộ kiếm pháp, hai mươi món thần binh Hoàng cảnh viên mãn cùng mười vạn cân Kiếm Thước... Ta cũng sẽ cho ngươi!

Thấy hắn có chút giao động, Lục Đào nói.

Đây mới là lá bài tẩy lớn nhất của hắn, trước Đại Tế Ty đã cam kết qua.

Chỉ cần Nhiếp Vân chịu buông tha cho cơ hội tiến vào nội cốc, có thể đưa cho hắn những thứ này!

- Chỉ cần buông tha cho cơ hội tiến vào nội cốc, một trăm bộ kiếm pháp, hai mươi món Hoàng cảnh viên mãn cùng mười vạn cân Kiếm Thước, ngươi còn cho ta?

Tựa hồ Nhiếp Vân có chút không dám tin tưởng.

- Không sai, lời ta nói giữ lời, chỉ cần ngươi buông tha cho danh ngạch, những thứ này đều là của ngươi!

Thấy đối phương có chút động tâm, Lục Đào nhếch miệng:

- Một danh ngạch mà thôi, tiến vào trong đó, cũng không chiếm được chỗ tốt gì, làm không tốt sẽ còn vì vậy tử vong, như vậy còn không bằng lựa chọn có lợi với mình... Nên lựa chọn như thế nào cũng không cần ta nói nhiều a!

- Đúng vậy, ngươi không cần nói nhiều, cái đánh cuộc này ta nhận...

Nhiếp Vân gật đầu.

- Vừa rồi sảng khoái như vậy không phải tốt sao...

Lục Đào cười ha ha một tiếng, đang muốn nói tiếp, đột nhiên sửng sốt:

- Ngươi nói gì? Ngươi nhận? Ngươi muốn nhận cái đánh cuộc này?

- Đúng vậy!

Nhiếp Vân nở nụ cười.

- Ngươi... Những kiếm ý này ngươi cũng nhìn thấy, ngay cả linh hồn cũng có thể tùy ý giảo sát, chẳng lẽ ngươi không sợ chết?

- Có chết hay không là chuyện của ta, nếu dám đánh cuộc, dĩ nhiên dám đi làm, ta cũng không muốn bị người mắng hèn nhát!

Nhiếp Vân nói.

- Được, được, ngươi đã tự mình muốn chết, vậy cũng chớ trách ta...

Thấy Nhiếp Vân muốn đi, trong mắt Lục Đào lóe lên vẻ nhìn có chút hả hê.

Kiếm ý trước mắt, không ai có thể thành công, không qua được ngược lại cũng thôi, làm không tốt sẽ còn bị chém giết tại chỗ!

Nếu người này không biết sống chết muốn qua, tốt nhất bị chém giết tại chỗ, như vậy không cần đánh cuộc, danh ngạch cũng tương đương lưu lại.

- Đưa một bó hoa đến bên cạnh mộ chôn quần áo và di vật, nếu như ngươi thua, chẳng những phải giao vật mới vừa nói cho ta, còn có danh ngạch tiến vào Kiếm Trì... Ta nói không sai chứ!

Không để ý tới hắn hưng phấn, Nhiếp Vân nhìn qua.

- Không sai!

Lục Đào nói.

- Tốt lắm, mời ngươi chuẩn bị danh ngạch tiến vào Kiếm Trì cùng vật phẩm cá cược, một lát nữa ta sẽ tới lấy!

Nhiếp Vân cười nhạt, không để ý tới mọi người tự cho là đúng nữa, tinh thần động một cái, thiết bài của Lục Hi Đại Đế xuất hiện ở trong lòng bàn tay, sãi bước đi tới cổ mộ.

- Đi tới như vậy... Tìm chết!

Thấy cử động của hắn, đám người Lục Đào đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó tất cả đều nhếch miệng.

- Thật là dốt nát không sợ... Cái gì cũng không chuẩn bị đi tới, sau một khắc sẽ bị vô số kiếm ý chém thành thịt vụn!

- Ngu xuẩn tự cho là đúng, nhìn dáng dấp chết cũng không biết chết thế nào!

- Không cần nghĩ, nếu mộ chôn quần áo và di vật dễ dàng đến gần như vậy, chúng ta cũng không cùng hắn đánh cuộc...

- Thật là không có đầu óc...

Nghe hắn đáp ứng đánh cuộc, đám người Lục Đào vốn tưởng rằng sẽ có biện pháp gì tốt, chân chính đưa hoa tươi đến bên cạnh mộ chôn quần áo và di vật, nhìn cử động của đối phương, toàn bộ đều nở nụ cười.

Làm như vậy thật là tìm chết!

- Tốt lắm, cái danh ngạch tiến vào nội cốc này là của ta...

Trong lòng cười lạnh, Lục Đào đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên sửng sốt, miệng mở ra, con ngươi thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, qua thật lâu, lúc này mới không nhịn được hô lên:

- Cái này... Làm sao có thể!

Chỉ thấy lúc này thiếu niên đã đi vào khu vực kiếm ý tứ ngược, bất quá, cảnh tượng bị khuấy thành thịt vụn như hắn tưởng tượng không có xuất hiện!

Thiếu niên không những không có sao, ngược lại càng đi càng nhanh, giống như khu vực kiếm ý trước để cho người ta biến sắc căn bản không tồn tại!

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Sợ mình nhìn lầm, dùng sức dụi dụi con mắt, vội vàng nhìn những người khác, lúc này mới phát hiện, đám người Lục Tử Siêu cùng hắn không sai biệt lắm, tất cả đều là khó có thể tin.

Không đi quản đám người Lục Đào sắp điên, Nhiếp Vân tiến vào khu vực kiếm ý.

Thiết bài trôi lơ lửng ở phía trước, chỉ cần địa phương đi ngang qua, kiếm ý sẽ bị hấp thu vào, để cho phù văn càng thêm rõ ràng, lóng lánh ra ánh sáng màu vàng.

Kiếm ý bị lấy đi, tự nhiên không tạo được bất cứ thương tổn gì với hắn, khu vực phía trước bị kiếm ý bao phủ, biến thành vùng chân không, không có bất cứ uy hiếp gì.

- Thật là nặng!