Thanh âm to rõ trong trẻo, chấn cả sơn cốc run rẩy.
- Nhân loại?
Nghe được tiếng người nói chuyện, trong lòng Nhiếp Vân vừa động, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt càng khó xem.
Đâu phải nhân loại, là một đầu Hắc Hùng!
Một đầu Hắc Hùng có thể phi hành, có thể nói được tiếng người!
Yêu thú cấp bậc chí tôn!
Mấy chục đầu yêu thú cấp bậc khí tông đã đủ làm cho hắn không thể ứng đối, nơi này tại sao còn tồn tại yêu thú chí tôn? Rốt cục sao lại thế này?
Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây?
Nhiếp Vân không cam lòng!
- Ân? Nơi đó có sơn động?
Ngay khi hắn sắp tuyệt vọng, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy có một sơn động cách đó không xa.
Cửa sơn động không lớn, bên trong tối đen, có vẻ cực kỳ sâu thẳm.
Oanh long!
Vừa chứng kiến có sơn động, Hắc Hùng liền xuất thủ, một thủ ấn cực lớn từ trên trời giáng xuống, hướng Nhiếp Vân hung hăng đè ép.
Một chưởng này nếu đánh xuống, dù là Phong Lang Vương vừa thăng cấp chí tôn cũng bị thương!
- Cơ hội duy nhất!
Cảm nhận được uy áp cường đại trên không trung giáng xuống, Nhiếp Vân biết mình chỉ còn cơ hội duy nhất thoát chết, đó là phải lao vào trong sơn động kia!
Về phần trong sơn động có gì, có nguy hiểm hay không, hiện tại không còn thời gian lo lắng.
Nghĩ tới đây, không biết khí lực từ đâu tới, một cỗ ý niệm muốn sống mãnh liệt dâng lên, tốc độ tiêu thăng, hô một tiếng thân ảnh của hắn đã lao vào bên trong sơn động!
Oanh!
Vừa vào trong sơn động, chưởng ấn của Hắc Hùng đã đánh xuống đất, nham thạch nháy mắt dập nát, biến thành bột mịn, mặt đất cũng xuất hiện một hố sâu hơn trăm thước rộng hơn mười thước.
Một kích của chí tôn, công kích khủng bố cực độ!
- Ân? Đáng giận! Sao lại vào trong đó? Hừ, ta xem ngươi cũng không thể đi ra, một khi đi ra, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Chứng kiến nhân loại đã vào trong sơn động, Hắc Hùng thoáng do dự, nhưng không theo vào mà tức giận gào thét, thanh âm hùng hậu quanh quẩn trong sơn cốc thật lâu không tiêu tan.
Hống! Ngao ô! Thu!
Đàn yêu thú thấy được cảnh tượng trước mắt, đều oán hận rống dài chậm rãi lui về phía sau, chỉ chốc lát đã biến mất.
- Hô! Rốt cục trốn được…
Lao vào sơn động, Nhiếp Vân chứng kiến đàn yêu thú đã rút lui, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng thở ra.
- Đau quá…
Tinh thần trầm tĩnh lại, lúc này Nhiếp Vân mới phát hiện sau lưng bị đàn yêu thú liên thủ một kích khiến sau lưng bị xé nát, xương cốt vỡ tan, từng luồng đau đớn kịch liệt không ngừng kích thích khiến cho hắn có cảm giác muốn hôn mê.
- Không thể hôn mê! Một khi hôn mê sẽ phải chết!
Nhiếp Vân biết hiện tại không phải lúc để cho mình bị hôn mê, hắn cố gắng khơi dậy tinh thần khống chế trị liệu đan điền chữa thương.
Trị liệu khí không hổ là bí tịch độc môn của trị liệu sư, chỉ một lát sau thương thế sau lưng đã hoàn hảo như ban đầu, Nhiếp Vân lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ thay đổi, sau đó đứng lên.
Vừa rồi đào mạng chạy vào sơn động nên hắn còn chưa kịp nhìn kỹ nơi này, hiện tại có thời gian quan sát, không khỏi nhíu mày.
- Đây là động phủ tu luyện của nhân loại?
Nếu nơi này là Yêu Thú cốc, cho dù xuất hiện huyệt động cũng là nơi ở của yêu thú, vì sao nhìn qua lại giống như sơn động của đạo sĩ nhân loại?
Bàn ghế giường đá đầy đủ mọi thứ, thậm chí ở trung tâm huyệt động còn có một vật cực lớn, nhìn hồi lâu cũng không biết là vật gì, giống như một lô đỉnh dùng luyện đan hay luyện khí.
Một sơn động mà thôi, làm ra thứ kia làm gì?
- Ân? Nơi này còn có câu đối?
Nhìn quanh một vòng, Nhiếp Viên đột nhiên chứng kiến ở trong lối vào sơn động có hai câu đối, tựa hồ là dùng vũ khí sắc bén điêu khắc lên vách đá, ngân câu thiết họa, cứng cáp mạnh mẽ.
- Cước lạc đại địa, kiếm tại thương thiên! Hay cho một câu kiếm tại thương thiên!
Chỉ có tám chữ, mặc dù không nhiều từ, nhưng lại hiển lộ rõ ràng chủ nhân của dòng chữ có khí khái hào khí ngất trời.
Nhất là tám chữ rồng bay phượng múa, mang theo cỗ khí kiệt ngạo, tựa hồ tùy thời đều phải xuyên tường bay ra, đem người đánh chết!
- Tùy tay đã viết ra lời sắc bén như thế, tu vi người này không chỉ đơn giản ở chí tôn đỉnh mà thôi!
Nhìn thấy tám chữ đầy ngạo khí, bàn tay Nhiếp Vân siết chặt, hào khí trong lòng bị châm lửa.
- Ngay cả đồ cổ mấy trăm năm như ta cũng bị kéo theo cảm xúc, người ở lại nơi này khẳng định không phải người đơn giản!
Nghĩ vậy, Nhiếp Vân thật cẩn thận ôm quyền hướng sâu trong sơn động nói:
- Vãn bối Nhiếp Vân vô tình xâm phạm quý phủ, không thông báo tự vào, xin hãy tha tội!
Thanh âm vang vọng trong sơn động nhưng không ai trả lời.
- Chẳng lẽ ta nghĩ lầm rồi, bên trong không có ai?
Đợi một lát không nghe âm thanh, Nhiếp Vân thoáng do dự, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Bên trong sơn động ngày càng rộng mở, ngay từ đầu chỉ rộng đủ cho hai ba người sánh vai, đi tới cuối cùng khoảng mười mấy người thậm chí hơn mười xe ngựa cùng song song đi tới cũng không thành vấn đề gì lớn.
- Vách núi bóng loáng như gương, giống như được người tước ra, chủ nhân xây dựng sơn động thực lực mạnh mẽ, chỉ sợ cũng phải có một thanh thần binh lợi khí sử dụng, nếu không thật không khả năng đem sơn động mở ra chỉnh tề như thế!
Cả sơn động đều do đá hoa cương cứng rắn tạo thành, dù thực lực chủ nhân đạt tới cấp bậc chí tôn muốn dùng tay không tạc vách động bóng loáng như vậy thật khó có khả năng. Khẳng định phải dùng thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn.
- Ân? Phía trước có tấm bia đá…
Đi một lát trước mắt xuất hiện một tấm bia đá thật lớn, Nhiếp Vân đi tới vừa nhìn thoáng qua bỗng nhiên hưng phấn thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên.
Ở giữa tấm bia đá cũng có ba chữ viết:
- Táng Kiếm Trủng!
- Nơi này chính là Táng Kiếm Trủng? Chẳng lẽ bản đồ của nhóm người Ngụy Thần lấy được là thật sự?
Nhiếp Vân siết chặt nắm tay, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bên dưới còn có bốn chữ nhỏ.
Táng Kiếm Vương lập!
Vừa nhìn thấy bốn chữ này, Nhiếp Vân đã xác định nơi này đích thật là di tích do Táng Kiếm Vương lưu lại.
- Cả đời ta theo đuổi kiếm đạo, trước khi chết mới hiểu được hàm ý của kiếm, tăng thêm thương cảm, ô hô thương thay!
Bàn tay nhẹ nhàng phất qua ba chữ Táng Kiếm Trủng, trong sơn động đột nhiên ầm vang một tiếng, sau đó vang lên một thanh âm già nua.
- Lưu âm phong ấn? Người này khẳng định chính là Táng Kiếm Vương!
Nghe được thanh âm, Nhiếp Vân cũng không bối rối mà lui ra sau một bước.