Vô Tận Đan Điền

Chương 1390: Ra tay (2)

- Ách? Không có ý tứ, lần thứ nhất nhìn thấy nhiều Tu La như vậy, cảm thấy có chút mới lạ, thất thần rồi!

Mọi người tập trung ánh mắt, rốt cục để cho Nhiếp Vân tỉnh táo lại, gãi gãi đầu vẻ mặt xấu hổ.

Không phải mới vừa rồi hắn không muốn ra tay, mà lần đầu tiên gặp được nhiều Tu La như vậy, trong nội tâm bị cuồng hỉ chiếm hết, một mực cân nhắc như thế nào đánh chết những thứ này mà không để cho người khác phát hiện, chỉ là không nghĩ tới bọn người Đặng Tiêu kiên trì thời gian ngắn như vậy, mới mấy tức liền té trên mặt đất.

- Thất thần?

Nghe nói như thế, mọi người thiếu chút nữa thổ huyết.

- Thất thần? Thú vị, vốn ta còn muốn trước ăn nữ nhân này, ngươi đã thú vị như vậy, trước ăn ngươi a!

Tu La thủ lĩnh cũng nở nụ cười, tiến về phía trước một bước, Quỷ Thủ trảo xuống.

- Ăn ta? Thực lực ngươi quá thấp!

Không để ý tới hắn chộp tới, Nhiếp Vân nhấc chân đá tới.

Bành!

Tu La thủ lĩnh còn không kịp phản ứng, trên mặt lộ ra biểu lộ vặn vẹo, trùng trùng điệp điệp quỳ rạp xuống đất, không ngừng phun nước miếng.

Một cước này, Nhiếp Vân cũng không phải đơn thuần đá trúng hắn, còn quán thâu một đạo dung hợp chi khí, không ngừng tiêu hao sinh cơ của hắn.

- Cái này...

- Một cước đá bay Tu La?

- Ngươi...

Một màn trước mắt, làm bọn người Đặng Tiêu điên rồi.

Cho tới nay, bọn hắn đều cho rằng tiểu tử tới tham gia nội môn khảo hạch kia, thực lực không được tốt lắm, như thế nào cũng không thể tưởng được, lần thứ nhất ra tay cho bọn hắn rung động lớn như vậy.

- Một cước đá bay Tu La mà Đặng Tiêu sư tỷ đánh không lại, muốn giết ta chẳng phải vô cùng đơn giản... Ta còn nói hắn như vậy, đoạt Khiết Linh Đan của hắn...

Từ Siêu càng là mồ hôi lạnh chảy ròng, sắp sợ cháng váng.

Từ khi nhìn thấy gia hỏa Diệp Thần này, hắn vẫn xem không vừa mắt, cảm thấy kéo chân sau của mọi người, hiện tại mới biết được, là nhóm người mình kéo chân sau của hắn!

Loại thực lực này, mặc dù một mình giết vào cũng sẽ không có vấn đề, không so đo với mình, không phải vì không dám, mà là khinh thường...

- Mọi người lên, giết thằng này cho ta!

Tu La thủ lĩnh bị đá bay, trì hoãn một hồi, rốt cục khôi phục lại, sắc mặt dữ tợn giống như gan heo, điên cuồng gào thét một tiếng, Quỷ Trảo vung vẩy.

Sưu sưu sưu sưu!

Nghe được mệnh lệnh, chung quanh rất nhiều Tu La đồng loạt lao đến.

- Hừ!

Nhiếp Vân không sợ chút nào, thân thể nhoáng một cái, dưới chân phảng phất như xẹt qua vài trăm mét, cắm vào trong bầy Tu La.

Bành bành bành bành!

Như sói đói rơi vào bầy cừu.

Từng thanh âm khí bạo liên tiếp vang lên, tất cả Tu La tựa như pháo hoa bạo tạc nổ tung, hài cốt không còn.

- Thật lợi hại...

- Như thế nào sẽ mạnh như vậy...

- Nhất định là Khu Tu sư, nếu không không có khả năng có sức chiến đấu mạnh như vậy...

Bọn người Đặng Tiêu chứng kiến một màn trước mắt, cả đám hai đầu gối run rẩy, lời nói cũng sắp không nói ra được.

Bọn hắn bái kiến giết Tu La, nhưng chưa thấy qua giết Tu La nhanh như vậy.

Tu La gần đây dùng hung tàn xưng danh, mà tiểu tử trước mắt so với Tu La còn đáng sợ hơn, nhảy vào bầy Tu La, tràng diện thiên về một bên, không có một con Tu La có thể ngăn được.

Có chút Tu La thường thường cùng hắn đối bính một quyền, liền lập tức biến thành thịt khô, linh hồn, ý chí toàn bộ mất đi, không có khả năng phục sinh.

- Đến phiên ngươi!

Rầm rầm!

Mấy chục cái hô hấp qua đi, nương theo một thanh âm hơi tiếc nuối vang lên, toàn bộ sân bãi chỉ còn lại có Tu La thủ lĩnh, Tu La Binh khác đã toàn bộ biến thành tro bụi

- Ngươi... Ngươi lại có thể thôn phệ Tu La chúng ta, ngươi đến cùng là người nào?

Chứng kiến phế tích đầy đất, Tu La thủ lĩnh nhịn không được lui về phía sau mấy bước, tràn đầy sợ hãi.

Gần đây chỉ có Tu La bọn hắn ăn người, mà người này vậy mà cắn nuốt bọn họ!

Trong mắt người khác có khả năng chỉ thấy hắn đánh chết Tu La, nhưng Tu La thủ lĩnh sắp lột xác thành Tu La Tướng, thấy nhất thanh nhị sở, biết rõ đối phương không biết dùng thủ đoạn gì, chỉ cần bàn tay hơi dính tới Tu La, lực lượng trên người liền cuồng bạo sụp đổ, bị hắn hấp thu.

Có thể thôn phệ Tu La, cái này... vẫn là người sao?

- Làm sao ngươi biết chúng ta hôm nay sẽ đi qua thí luyện? Ai thông tri tin tức cho ngươi?

Không để ý tới hắn khủng hoảng, Nhiếp Vân hỏi.

- Giết các con ta, chết cho ta!

Không trả lời câu hỏi, trong mắt Tu La thủ lĩnh hiện lên một đạo âm tàn, đột nhiên lao đến.

- Hừ!

Nắm đấm của Nhiếp Vân lật lên, nhất chỉ điểm ra.

Vù vù!

Tu La thủ lĩnh không dám đối bính, lòng bàn tay bổ ra hai đạo sát khí, thân thể đột nhiên lăng không nhoáng một cái, mạnh mẽ thoát ra sau, thẳng tắp chui vào Địa cung.

Xem ra hắn biết rõ không phải đối thủ của Nhiếp Vân, vừa rồi tiến công chỉ là hư chiêu, đào tẩu mới là mục đích chủ yếu.

- Xuống đây đi!

Trong cơ thể có được Thiên Nhãn Võ Đạo chi khí, ở đâu không biết ý nghĩ của hắn, còn không có bay xa, Nhiếp Vân quát một tiếng, thanh âm to rõ vang vọng tứ phương.

Bành!

Sắc mặt của Tu La thủ lĩnh lập tức trở nên ngăm đen, rớt xuống, Nhiếp Vân đi tới trước mặt, bàn tay trảo một cái, biến thành một tấm da người.

Trực tiếp đánh chết Tu La, không hề hỏi nhiều, dù sao mặc dù không hỏi, Nhiếp Vân cũng biết chắc là Chúc Hải thi triển quỷ kế, bằng không thì chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không thể quái dị như thế, thoáng một phát toát ra nhiều Tu La như vậy.

Đương nhiên, Chúc Hải dùng phương pháp gì có thể làm cho Tu La ở đây biết được, thì không rõ rồi.

- Ai, đáng tiếc những Tu La này cấp bậc quá thấp, mặc dù cắn nuốt trợ giúp ta cũng không quá lớn...

Sau khi đánh chết toàn bộ Tu La, Nhiếp Vân có chút thất vọng.

Mấy trăm con Tu La thêm một gia hỏa sắp lột xác thành Tu La Tướng, theo lý thuyết thôn phệ toàn bộ, nên có đột phá rất lớn, ít nhất có thể đột phá nửa bước Thiên Tiên cảnh, nhưng tiếc không như mong muốn, hiện tại ngay cả Thiên Tiên cảnh cũng không có đạt tới.

Không phải hắn áp chế thực lực, mà là những Tu La này đối với hắn hiện tại mà nói, cấp bậc quá thấp, đã không thể để cho hắn tấn cấp.

Muốn có tiến bộ, chỉ sợ ít nhất phải thôn phệ Tu La Tướng Thiên Tiên cấp mới được!

Cảm khái một tiếng, Nhiếp Vân không hề để ý, đi tới trước mặt bọn người Đặng Tiêu.

- Diệp Thần, ngươi...

Nhìn tràng cảnh bừa bộn trước mắt, toàn thân Đặng Tiêu run rẩy, không còn bộ dáng bình tĩnh vũ dũng trước kia.

- Ngươi giết những Tu La này?

Từ Siêu nuốt nước miếng, khiếp sợ tựa như phát điên.