Không biết Lạc Khúc giấu thứ tốt gì trong mộ, nói là dành cho hậu thế, nhưng lại bày ra nhiều cạm bẫy như vậy, thật sự là đáng sợ!
Hắn có được truy tung khí nên tầm nhìn rộng rãi, có thể thấy rõ được tình huống xung quanh, hơn nữa còn hiểu biết về cơ quan cạm bẫy, có thể né tránh. Nhưng người khác thì không được, chỉ sợ ngay cả cường giả khí tông đỉnh lâm vào trong bẫy rập vô cùng tận nơi đây cũng phải nếm thiệt thòi lớn.
Ân? Khí tông đỉnh?
Cạc cạc, đây chẳng phải chuẩn bị cho Trữ Vương cùng Đông Vương sao?
Trong lòng vừa động, Nhiếp Vân hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Mình có thể chứng kiến khoảng cách một ngàn thước, nhưng Trữ Vương cùng Đông Vương nhìn không thấy, ở trong này bọn hắn xem như mù mắt, mình hoàn toàn có thể dẫn dụ bọn hắn tiến vào cạm bẫy, tận tình tra tấn một phen.
- Ha ha, mọi người tay nắm tay, đi theo ta!
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhiếp Vân cười hắc hắc, thấp giọng phân phó, liền cảm giác trong tay nóng lên, một bàn tay nhỏ bé ấm áp vươn tới.
Nhiếp Vân biết Lạc Khuynh Thành cố ý làm như vậy, trong lòng ấm áp, cũng không nhiều lời lôi kéo tay nàng đi nhanh về phía trước.
Mang theo mọi người đi thêm một lúc, vòng qua tảng đá cơ quan, Nhiếp Vân ngừng lại.
- Mọi người ở lại đây chờ, ta đi dẫn dụ Trữ Vương bọn hắn tới đây!
Vừa rồi tiến vào thông đạo, mọi người cấp tốc chạy như điên, đã bỏ xa đám người Trữ Vương, Nhiếp Vân lợi dụng truy tung khí nhìn lại chỉ thấy bọn hắn đang ở cách bảy tám trăm thước bồi hồi, không khỏi mỉm cười.
- Ngươi cẩn thận…
Lạc Khuynh Thành nắm tay Nhiếp Vân khẽ nói.
- Ân, yên tâm đi!
Nhiếp Vân khẽ cười rút tay đi nhanh tới.
- Đáng giận, tại sao nơi này luôn có bộ dáng quỷ quái như vậy, không nhìn thấy được gì!
Cảm giác được tinh thần lực của mình chỉ nhìn được ba thước xung quanh, Trữ Vương tức giận oa oa gọi bậy.
Vừa rồi bởi vì không nhìn thấy cho nên mới bị đám nhân loại kia thiết kế, dưới mắt hai cường giả khí tông đỉnh lại bị hao tổn năm thuộc hạ, kết quả vô cùng nhục nhã quả thực làm cho hắn sắp nổi điên.
- Đám nhân loại đáng giận kia, ta nhất định sẽ giết hết toàn bộ!
Đông Vương lúc này đã hiểu được nguyên nhân, tức giận rít gào.
- Chúng ta đi chậm một chút đi, nhìn thấy thỏi vàng cũng không cho nhặt, bất kể thế nào cũng không thể tách ra hành động, ta xem bọn hắn còn dùng được quỷ kế gì!
Trữ Vương tổng kết kinh nghiệm nói.
Trước đó sở dĩ mắc mưu cũng bởi vì tham tài, mọi người bị tách ra, một khi tách ra sức chiến đấu yếu bớt, nếu không sao có thể để cho đám nhân loại kia chiếm tiện nghi.
Cho nên chỉ cần đám người mình không tham tài, không xa rời nhau, dù đám nhân loại có càng nhiều quỷ kế cũng vô dụng.
- Ân, bất luận như thế nào cũng không nên tách ra, chỉ cần phát hiện đám nhân loại đê tiện kia đồng loạt ra tay, tất cả giết chết!
Đông Vương lên tiếng.
- Được, đi nhanh đi, nhân loại gian trá, không biết bây giờ đã chạy đi đâu, chúng ta nhất định phải tìm được bảo tàng trước kia bọn hắn tới…
Trữ Vương hung tợn rống lên một câu, nhưng lời còn chưa rơi xuống chợt nghe xa xa vang lên tiếng bước chân.
- Đừng nói chuyện!
Làm ra thủ thế đừng lên tiếng, Trữ Vương cùng Đông Vương liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ hưng phấn trong mắt đối phương.
Trong mộ Lạc Khúc lúc này chỉ có đám người mình cùng đám nhân loại, có tiếng bước chân tỏ rõ đối phương cách nhóm người mình gần.
- Hắc hắc, không nghĩ tới mấy yêu nhân kia ngu ngốc như vậy, chỉ là mấy thỏi vàng đã choáng váng, bọn hắn hẳn là lát nữa sẽ tới, chúng ta vứt thêm vàng, xem có làm chết bọn hắn hay không!
Một thanh âm cố ý đè thấp giọng từ trong sương mù phía trước truyền ra.
- Lần trước ném vàng, lần này ném nữa, chỉ sợ bọn hắn sẽ không mắc lừa đâu!
Một thanh âm nghi hoặc vang lên.
- Yên tâm đi, hai yêu nhân khí tông đỉnh đều là ngu xuẩn, nhất định sẽ mắc mưu!
Thanh âm đầu tiên cười nói.
- Chỉ hi vọng như thế, ta sợ bọn hắn cùng xông lên một lần không tách xa nhau, nếu là như vậy chúng ta chống lại hai cường giả khí tông cảnh đỉnh chỉ sợ sẽ nguy hiểm!
Thanh âm thứ hai lo lắng nói.
- Không tách ra sao? Đúng là phiền toái, như vậy đi, trước tiên đem thỏi vàng xếp hàng thẳng tắp, một lát nữa chậm rãi tách ra, đừng phân quá xa, cách xa nhau chừng bảy thước, như vậy cách không xa, có thể tiêu trừ cảnh giác của bọn họ, chúng ta đứng một bên chờ, nếu tách ra, dần dần kéo rộng thêm khoảng cách, đánh lén một tên, nếu không chia tách thì lặng lẽ trốn, dù sao ẩn núp cách bọn hắn chừng ba thước thì bọn hắn nhìn không thấy chúng ta!
Thanh âm đầu tiên đem kế hoạch nói ra.
- Tốt, cứ làm như thế, hành động đi!
Người thứ hai tựa hồ phi thường đồng ý với kế hoạch này, cười một tiếng, lập tức nghe được tiếng thỏi vàng rơi xuống đất phía trước.
- Hừ, muốn tính kế chúng ta, nằm mơ! Đông Vương, một lát nữa chúng ta đi chính giữa, đem hai người kia bắt sống!
Trữ Vương nanh cười một tiếng.
- Đó là tự nhiên, chờ bắt sống xong ta sẽ đem luyện chế thành khôi lỗi, làm cho bọn hắn biết được đại giới khi đắc tội ta!
Đông Vương cười lạnh cùng nhau đi về phía trước.
Ba người đi về phía trước thêm một lát, quả nhiên nhìn thấy từng thỏi vàng xếp thành thẳng tắp, đi thêm hơn mười thước chia thành hai nhánh, cũng giống như những lời đã nghe được trước đó, cách xa nhau chừng bảy thước.
- Chính là chỗ này…
Đông Vương cùng Trữ Vương lúc này đã biết hai người vừa rồi nói chuyện khẳng định đang ẩn núp ở trung tâm giữa hai bên thỏi vàng, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật gật đầu.
- Động thủ!
Một tiếng hô nhỏ, ba người đồng thời tích góp lực lượng mạnh mẽ lao thẳng tới vị trí trung tâm giữa hai dãy vàng.
- Ân? Tại sao không có ai?
Vừa lao tới lại phát hiện không một bóng người, còn đang nghi hoặc chợt nghe xung quanh vang lên thanh âm máy móc nặng nề di chuyển truyền tới.
Oanh long long! Sưu sưu sưu sưu!
Sau đó là vô số mũi tên rậm rạp bay tới.
- Trúng kế!
Mãi tới lúc này ba người làm sao không biết là chuyện gì xảy ra, nhất định vừa rồi xông tới đã va chạm cơ quan nào đó, rơi vào cạm bẫy!
Đáng tiếc hiện tại biết trúng kế cũng đã chậm, nghe được tiếng mũi tên xé gió, mưa tên đầy trời đã đi tới trước mắt.
Xì! Xì! Xì!
Mỗi mũi tên mang theo lực lượng cực lớn, giống như bị cường giả binh giáp cảnh đỉnh toàn lực ra tay, không qua mười giây đã nghe đâm vào cơ thể, yêu nhân tu vi binh giáp đỉnh rốt cục không cách nào ngăn cản, biến thành con nhím!
- Đáng giận, đáng giận!