Vô Song Kiếm

76: “hoang Mộ”

Người của Vô Song bảo xuất hiện ở dưới chân núi Quát Thương sơn chỉ là một hành động tất nhiên, nhân vì chỉ còn hai hôm nữa là đã đến ngày Võ Lâm Ngũ phái quần hội trên Đỉnh Ngọc Hồ của Quát Thương sơn này, nên bọn họ tiến hàn trước một bước quan sát nghiên cứu địa hình để thiết lập kế sách đối phó cũng là một điều tự nhiên.
Tiểu Bình lúc ấy nghe nói bên ngoài là người của Vô Song bảo lòng run lên, mặt thất sắc.

Lúc này cả hai người rõ là đã nằm trong thế tiến thoái lưỡng nan, “tiền hữu định nhân, hậu hữu truy binh”.
Bấy giờ trong địa đạo tiếng bước chân của Cửu Giá Quả Phụ đã nghe rõ lắm rồi, hiển nhiên truy đuổi đến rất gần còn chừng ngoài sáu bảy trượng mà thôi.
Hoàng Bác trong lòng hơi bấn loạn nhưng vẫn cố làm mặt tỉnh, nhìn khuôn mặt của Tiểu Bình hỏi :
- Tiểu Bình, bây giờ làm sao?
Tiểu Bình từ hoảng sợ biến thành phẩn nộ, rút binh khí gia truyền Quỷ Tiển Đao ra, quay đầu nhìn vào khoảng đen tối trong địa đạo nói :
- Bác ca ca nói người của Vô Song bảo tụ họp bên ngoài mộ trường thực ra là những ai?
Trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Đại khái là những nhân vật bên ngoài Vô Song bảo, ta vừa rồi nghe thoang thoáng giọng nói của Thiên Phong đạo nhân nói gì đó có mấy chữ “mưu kế thâm diệu”.
- Ca ca thắng lão ta chứ?
- Điều này không thành vấn đề!
Tiểu Bình như nghĩ ra điều gì, nói :
- Vậy thì đi ra đi!
- Ta chỉ sợ lại có mặt của Đông Kiếm và Hắc Bạch song ma mà thôi.
- Làm sao có thể xui xẻo như vậy được chứ!
- Ngươi không biết mà thôi, ta là người vẫn thường gặp chuyện xúi quẩy.
- Ta nghĩ thế này, ca ca cứ đẩy cửa mồ ra đi, chúng ta giả quỷ nhảy ra.

Như vậy không biết chừng hù được bọn họ một phen.
Hoàng Bác thấy kế này thực không thích đáng tí nào, nhưng lúc này vẫn chưa nghĩ ra kế gì hay hơn, vả lại bước chân của Cửu Giá Quả Phụ đã gần hơn nhiều.

Lúc ấy chàng không còn đầu óc đâu để suy nghĩ nhiều nữa liền trao thanh Ngân Lân Hàn Nguyệt đao cho Tiểu Bình, hữu chưởng vận kình Hóa Phong Khởi Hề đánh vào cánh cửa nặng nề của mộ phần.
“Ầm” một tiếng cực lớn, phiến đá lớn dễ có đến ngàn cân được làm cửa mộ sập ra bên ngoài, trước mắt mở ra một khoảng trời nho nhỏ sáng đủ thấy rõ những nấm mồ hoang trùng trùng lớp lớp xen kẻ nhau, tạo nên một cảnh u tịch hoang vu.
Tiểu Bình lúc ấy đầu tóc rũ dài xuống trước mặt, tay nắm chặt bảo đao vọt nhảy ra đầu tiên, miệng rú những tiếng nghe rợn người “Hu...u...u! Hu...u...u!”
Hoàng Bác cũng liền nhảy theo ra, chân vừa chạm đất mắt chàng đã nhìn thấy ngay bốn bóng người bộ dạng kinh hãi thoái lùi về sau mấy bước.

Bốn người này chính là Thiên Long đạo trưởng, Ngũ Độc giáo chủ Xa Ngọc Phụng, Song Thủ Phiên Thiên Hướng Bách Xuyên và Kim Tiêu Xuyên Thạch Mạc Củng Nam.
Bọn họ nhân dạng đang để tâm bàn luận với nhau không ngờ cửa mộ sập rồi từ bên hai bóng quỷ nhảy vọt ra, mặc dù họ đều là những cao thủ võ lâm nhưng nhất thời thấy biến trạng như vậy cũng không khỏi kinh khủng, bản năng tự nhiên liền nhảy thoái lùi về sau thần tình hoảng sợ.
Tiểu Bình sau khi nhảy vọt ra, tóc xõa lòa xòa hú lên mấy tràng dài dọa được bọn họ, trong lòng cao hứng nhịn không nổi liền bật cười “hi hi...” mấy tiếng làm lộ nguyên hình tiếng người.

Bấy giờ bọn bốn người kia đã hiểu rõ bọn họ vừa rồi chỉ bị một vố hù dọa, liền ngớ người đổ dồn mắt vào Tiểu Bình.
Hoàng Bác sau khi ra khỏi mộ phần đặt Thiên Phi Vân trên mặt đất nhảy đến bên cửa mộ nâng Ngân Lân Hàn Nguyệt đao lên hướng vào bên trong quát lớn :
- Cửu Giá Quả Phụ, người bước ra thử xem! Một đao của ta nhất quyết tiện đoạn đầu ngươi khỏi cổ!
Bên trong mộ phần giọng Cửu Giá Quả Phụ the thé vọng ra :
- Hoàng Bác, thì ra thứ hôi thối nhà ngươi!
Hoàng Bác cười lớn nói :
- Không sai, ngươi tốt nhất hãy nhanh chân xéo đi để toàn mạng, bằng không thì chớ trách ta ra tay thiêu trụi ngươi!
Cửu Giá Quả Phụ cười lên ngặt nghẽo, đột nhiên tiếng cười im bặt rất có thể là bà ta vừa phát hiện ra hai xác chết của Từ Tâm Diêm La Chúc Cửu Linh và Nam Thiên Sắc Ma Phác Sa Lâm.
Lúc bấy giờ bọn bốn người Thiên Phong đạo nhân sau khi nhận ra bọn hai người kia không phải là quỷ mà là Hoàng Bác và Tiểu Bình liều quay trở lại thần tình khẩn trương bao vây họ.

Bọn họ đều là những tay lão luyện giang hồ, thấy Hoàng Bác lúc này đang đứng chận ngay cửa mộ không cho người bên trong ra tất tâm ý đang chi phối, nhân cơ hội này bọn họ quyết thừa cơ tấn công.
Ngũ Độc giáo chủ Xa Ngọc Phụng trước đây đã một lần bị Hoàng Bác dùng một chiêu Du Long kiếm pháp đánh bại, lúc này không dám khinh suất nên quyết chọn Tiểu Bình tấn công trước, liền vận công vào chiếc Tinh Cang Chiếc Phiến nhảy bổ vào Tiểu Bình tấn công, đây là chiêu Phong Tảo Lạc Diệp (gió quét lá rơi) cuồng phong uy vũ đập vào ngực đối phương.
Tiểu Bình thần sắc bình tĩnh lạ thường, đứng yên bất động đến khi chiếc quạt trong Xa Ngọc Phụng vừa đến trước ngực thân hình nàng lắc nhẹ tợ như nương theo kình phong dạt sang phải mấy bước.

Đúng lúc thế phong đối phương đã lướt hẵn qua nàng lại lướt nhanh tới như một làn khói, miệng thét một tiếng “Sát”, ánh đao lóe lên bổ thẳng vào tai Xa Ngọc Phụng.


Đồng thời miệng cười nói :
- Hảo! Ngươi cho rằng bổn cô nương dễ bị hiếp đáp lắm sao? Bổn cô nương phải cho ngươi về chầu ông vải mới được!
Nói đến đó lưỡi đao đã thấy còn cách vai trái Ngọc Phụng chưa đầu hai ba xích.
Diễn tả thì có vẻ chậm, kỳ thực hai người xuất chiêu trả chiêu chỉ vừa vặn trong một nháy mắt.

Ưu kỳ là Tiểu Bình, thân pháp nàng vi diệu tuyệt ảo đến ba lão ma đầu còn lại đứng bên ngoài cũng còn không nhìn thấy rõ nàng đã thi triển khinh công thế nào.
Xa Ngọc Phụng nhân vì khinh địch, với một tiểu cô nương chân mềm tay yếu mười sáu, mười bảy tuổi này thì làm sao lão ta để trong mắt chứ!? Chính vì vậy mà lúc này đây khi thất thủ chiêu đầu lại bị đối phương công ngược lại với thế đạo cực kỳ nhanh và lợi hại, lão ta mới biết ra “hậu sinh khả úy”, chỉ còn một cách nhảy thoái lùi về sau tránh lấy cái chết trong tích tắc.
Tiểu Bình tuy chiêu đầu không sát thương được đối phương nhưng cũng đắc thủ đẩy lùi đối phương ngoài năm bước, không bỏ lỡ cơ hội vung Quỷ Tiễn đao nhảy vào tấn công tiếp, lúc ấy bọn họ hai người tạo thành một trận quyết đấu.
Lại nói bên này Thiên Phong đạo nhân đưa tay lên vẫy một cái rồi cùng với Song Thủ Phiên Thiên Hướng Bách Xuyên và Kim Tiêu Xuyên Thạch Mạc Củng Bắc tay nắm chắc binh khí, mặt thoáng nụ cười nham hiểm từng bước tiến tới, định liên thủ đả hại Hoàng Bác.
Hoàng Bách chân tấn bất động, thanh Ngân Lân Hàn Nguyệt đao vẫn giương cao, ánh mắt lạnh lùng quét trên mặt bọn họ nói :
- Các ngươi kẻ nào không sợ chết thì cứ bước tới đây! Nên nhớ rằng Hoàng Bác ta đã từng một lần tha chết cho các ngươi!
Nghe xong câu nói của chàng, bọn ba người Thiên Phong đạo nhân trong lòng không khỏi chấn động, chân bất giác dừng lại, mặt thoáng biến sắc.

Bọn họ hiển nhiên không ai là không biết Thánh Kiếm kỳ học của chàng.

Thực tình mà nói, nếu lúc này bọn họ không nhìn thấy chàng không thể rời bỏ cửa nhà mồ thì bọn họ đã sớm cao bay xa chạy thoát thân.
Chính trong lúc bọn họ dừng chân do dự chưa quyết thì giọng nói của Cửu Giá Quả Phụ từ bên trong mộ phần lại vọng ra :
- Ê! Bên ngoài có phải là bằng hữu đồng đạo không?
Thiên Phong đạo nhân đã nhận ra giọng nói ấy, mặt hiện vẻ vui lên lớn tiếng đáp lại :
- Bần đạo bốn người đều là người của Vô Song bảo, xin hỏi bên trong có phải là Tát lão tiền bối không?
Giọng Cửu Giá Quả Phụ xen lẫn tiếng cười vọng ra :
- Chính là thân già này! Các người hãy hiệp lực bức hắn ta rời khỏi cửa mồ, thân già này ra được nhất định giúp các ngươi bắt giữ hắn.
Hoàng Bác “hừ” một tiếng, hai ánh mắt sắc lạnh chiếu trên mặt bọn họ cười nhạt :
- Chủ ý này hay đấy! Các người có dám nhảy vào thử không?
Bọn ba người Thiên Phong đạo nhân đưa mắt nhìn nhau về phía chàng, rồi chân lại bắt đầu di động một cách thận trọng tiến về phía chàng, thần tình bọn họ tỏ ra rất căng thẳng, tay nắm chắc binh khí chờ phút tấn công.
Đúng lúc ấy một tiếng “Hự” vang lên, Xa Ngọc Phụng lảo đảo thoái lùi về sau liên tục bảy tám bước rồi chân đứng không vững khụy xuống trên đất, hiển nhiên lão ta vừa bị Tiểu Bình đả trúng một chỉ kình.
Điều này thật nằm ngoài ý nghĩ của bọn ba người Thiên Phong đạo nhân, nguyên bọn họ nghĩ rằng với một người đường đường là vị Giáo chủ Ngũ Độc môn để thắng một tiểu nha đầu nhỏ tuổi thế này thực không có gì gọi là vấn đề.

Một khi Xa Ngọc Phụng đã thắng được tiểu nha đầu kia thì cục diện đấu trường nắm chắc trong tay.
Nào ngờ lúc này thấy lão ta gục ngã dưới tay của một tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt, thực không hiểu ra làm sao?
Hoàng Bác tuy một mặt đề đao chuẩn bị nghênh chiến nhưng mắt không lúc nào chàng bỏ qua cuộc đấu giữa Tiểu Bình và Xa Ngọc Phụng, đương nhiên chàng cũng vẫn nghĩ kết quả cuộc đấu giữa hai người này rất quan trọng trong đấu trường hôm nay, vạn nhất mà Tiểu Bình thủ bại thì thật là càng xúi quẩy hơn.
Lúc này chàng quan sát thấy Tiểu Bình vừa ra một chiêu Mai Hoa Trác Phóng điểm trúng đích yêu huyệt Đản Trung của Xa Ngọc Phụng, quật ngã lão ta tức thì, chàng bất giác buộc miệng reo lên :
- Tiểu Bình, thì ra muội đã học được Mai Hoa chỉ của sư phụ rồi!
Tiểu Bình đưa tay lên hất suối tóc phủ trước mặt ra sau cười nói :
- Đã học được từ lâu rồi! Bây giờ để muội biểu diễn một lần cho huynh coi nhé!
Nói xong, nàng cắp đao vào bên hông thi triển khinh công vọt nhảy bổ vào tấn công Song Thủ Phiên Thiên, hữu thủ điểm ra ảnh chỉ như mai hoa chộp vào ngực lão ma đầu.
Bọn ba người Thiên Phong đạo nhân làm sao mà không biết được vi diệu lợi hại của Mai Hoa chỉ tuyệt nghệ của Lung Tuyết đạo nhân.
Hướng Bách Xuyên tai nghe mấy chữ Mai Hoa chỉ thần sắc kinh ngạc chưa dứt đã thấy người Tiểu Bình lướt tới, vạn ảnh mai hoa lóa lên trước mắt lão.

Không dám khinh địch thủ để lại bị bại như Xa Ngọc Phụng, lão liền nhún mình ra ngoài đến ba trượng tránh đòn đồng thời phản thủ tung ra một đạo chưởng phong Bích Không Chưởng Pháp nhằm ngực Tiểu Bình phóng tới.
Lão ta trác diệu là Song Thủ Phiên Thiên (hai tay vạch trời) chỉ bằng vào ngoại hiệu nhân xưng cũng có thể mường tượng chưởng phong lão ta ghê gớm thế nào rồi.
Lúc bấy giờ chưởng phong của Hướng Bách Xuyên như trận cuồng phong từ ngoài ba trượng đánh tới mà chỉ trong nháy mắt đã đến trước ngực Tiểu Bình, thật không thẹn với danh Song Thủ Phiên Thiên.
Tiểu Bình ngay từ đầu biết mình công lực không sao bằng với các tay cao thủ võ lâm này, nên lúc này không dám giương chưởng trực tiếp nghênh chiêu, thân hình nàng như hồng mao lánh sang bên trái mấy bộ tránh đòn, rồi đúng lúc chưởng lực của đối phương rơi vào khoảng không nàng nhanh như mũi tên xẹt đến bên người Hướng Bách Xuyên tung chỉ nhất hiêu Mai Hoa Nhị Độ điểm vào huyệt Chương Môn bên hông sườn đối phương.
Hai xuất ra ba chiêu mà đều là những độc chiêu tuyệt học thời gian trôi qua chỉ đủ một vệt sao băng lóe sáng lên trên nền trời vài giây.
Chính ngay bản thân Hoàng Bác người ở bên cạnh nàng lâu thời gian như vậy mà cũng không ngờ nàng thây tuyệt nghệ, lúc ấy không kìm nỗi sự vui mừng lại reo lên :
- Tuyệt hảo! Tuyệt hảo! Đến Tuyết Hoa bộ pháp mà muội cũng học được.
Hướng Bách Xuyên tuy đứng đầu lục lâm thảo khấu bảy tỉnh Nam phương nhưng chưa từng thưởng thức qua Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi tuyệt họ bao giờ.

Lúc này thấy cả người Tiểu Bình thi triển thân pháp kỳ diệu như vậy, tâm thần phát hoảng chỉ còn kịp phản xạ lách người sang trái năm sáu bước tránh chỉ kình đối phương.
Tiểu Bình chỉ lực điểm vào khoảng không, dừng chân lại hai mặt lộ vẻ giận dỗi nhìn Hoàng Bác giọng ré lên :
- Mặt đần! Vì ngươi la toáng lên nên lão ta biết mà tháo thân!
Hoàng Bác lúc nói chỉ vô tình, bấy giờ nghĩ lại thấy sai, cứng hàm không dám khai khẩu.
Thiên Phong đạo nhân và Mạc Củng Nam mục tận chứng kiến chỉ pháp và thân pháp ủa vị tiểu nha đầu này tuyệt cao như vậy lòng không khỏi bấn lên.

Lúc này thấy Hướng Bách Xuyên bị đẩy lùi hai lần, bọn họ đưa mắt nhìn nhau ngầm ý định liên thủ đối đầu với tiểu nha đầu kia trước.
Hoàng Bác quan sát thấy thần tình bọn họ, đoán ngay ra tâm ý, không đê bọn họ kịp ra tay liền nói lớn lên :
- À...!Tốt thật nhá! Một vị chưởng môn Cung Hạp phái, một vị tổng tiêu đầu năm tỉnh phương Bắc uy danh lừng lẫy thiên hạ! Các ngươi nếu không còn sĩ diện thì cứ việc liên thủ ức hiếp một vị cô nương chân yếu tay mềm đi!
Bọn hai người Thiên Phong đạo nhân và Mạc Củng Nam nghe lời ấy bất giác dừng chân, trong lòng thoáng thẹn đỏ mặt lên.

Nguyên bọn họ không phải là danh môn chánh phái nhưng bình nhật tự cao tự đại, danh tiếng vang giang hồ không nhỏ, nếu không có lời canh tỉnh này của Hoàng Bác thì nhất thời thiếu suy nghĩ bọn họ đã có thể gây ra một chuyện cười để đời trong võ lâm.
Tuy nhiên cũng nên biết đây là một diệu kế của Hoàng Bác, nhân con người ai cũng lấy sĩ diện làm chính, cho dù nhân danh chính phái hay tà phái, ba tay cao thủ võ lâm mà liên thủ uy hiếp một vị tiểu cô nương tuổi mười bảy thử hỏi không phải gây ra một chuyện cười để đời cho thiên hạ sao? Nếu cho dù bọn họ có hiểu ra đây là kế hoãn binh của Hoàng Bác thì cũng phải chiếu theo luật giang hồ thay nhau bắt đầu từng người mới được.
Hoàng Bác thấy bọn họ đã biết giữ sĩ diện, Tiểu Bình cũng đang chiếm thế thượng phong, trong lòng hồ hởi quay đầu nhìn vào mộ phần lớn tiếng nói :
- Tát lão tiền bối, chúng ta nói chuyện với nhau được chứ?
- Nói gì? Lão thân này muốn lột xác ngươi ra! - Giọng Cửu Giá Quả Phụ từ bên trong vọng ra một cách cay nghiệt.
Hoàng Bác cười “hì hì” nói lớn :
- Sao lại vậy được chứ? Chuyện hôm nay đâu phải là do tại hạ gây ra cho lão tiền bối!
Cửu Giá Quả Phụ bên trong trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên ngữ khí thay đổi khích bác bọn bên ngoài :
- Các người của Vô Song bảo kia, các ngươi đến một chuyện bức lùi hắn ta ra khỏi cửa mồ cũng không làm xong ư?
Thiên Phong đạo nhân nghe vậy tai đỏ tía lên, hổ thẹn quá mức hóa giận cười lạnh nhạt đốp chát lại :
- Tát lão tiền bối là một nhân vật võ lâm đương đại, tự mình xông ra há lại thành vấn đề sao?
Hoàng Bác nghe bọn Thiên Phong đạo nhân khích bác, lại sợ Cửu Giá Quả Phụ nhân tức giận mà liều mạng xông ra thì hỏng bét (nguyên vì bà ta là bào tỉ (chị ruột) của Vô Danh lão nhân, bất luận thế nào chàng cũng không thể sát hại bà ta được) lúc ấy chàng liền vung thanh đao loang loáng trước cửa mộ uy thị nói :
- Ngươi mà dám xông ra thì một đao này đầu ngươi khỏi cổ tức thì!
Lời nói của chàng vừa dứt, không ngờ từ trong mộ phần một vệt sáng xanh bay vọt nhanh ra, theo phản xạ Hoàng Bác vung đao phạt một nhát “keng” ngưng thần lại thì thấy ngay trước cửa mồ là thanh trường bảo Hoàng Long kiếm mà trước đây chàng đã thủ dụng trong cốc động Mạc Thiên Sơn sau đó đã bị bà ta đánh cắp, không ngờ lúc này lại nằm ngay trước mặt.
Hoàng Bác vui lên nhặt nhanh trường kiếm nói :
- Xin đa tạ nhã ý “tặng kiếm” của Tát lão tiền bối!
Lại nói, nguyên Cửu Giá Quả Phụ khi nãy không dám xông ra liền, trong lòng giận dữ trước lời khích bác của Thiên Phong đạo nhân nên nghĩ ra một kế, vừa nhìn thấy bóng Hoàng Bác liền vung phóng trường kiếm nhằm đã thương chàng, không ngờ việc bất thành mà lại còn mất luôn kiếm báu, lúc ấy nổi giận hét lên :
- Tiểu tử thối tha kia! Ngươi còn chưa chịu tránh để lão bà ra hay sao chứ!
Hoàng Bác đảo mắt thấy trận bát chiến giữa Tiểu Bình và Xa Ngọc Phụng vẫn chưa phân thắng bại, liền mỉm cười hướng vào mộ phần nói :
- Cảm phiền! Lúc này tiểu bối chưa thể làm như vậy được, lão tiền bối hãy tự mình nghĩ cách tháo thân vậy!
“Bình...!bình...” hai tiếng ầm ầm vang từ trong một phần, hiển nhiên Cửu Giá Quả Phụ đã phẩn nộ đến cục điểm vận thần công song chưởng vung lên nhằm hướng nóc trần bằng đá xây của nhà mồ đánh vào nhằm tìm đường thoát ra ngoài.
Hoàng Bác cả kinh, không ngờ bà ta lại hành động như vậy, liền vội thét lớn lên :
- Tát lão tiền bối, như vậy không được đâu, nhà mồ sẽ sập xuống đè chết ngươi ngay.
“Bình...! Bình...!” Lại hai chưởng nữa tung ra.

Cửu Giá Quả Phụ quyết không ngừng tay bằng mọi giá phải ra ngoài cho được.
Hai chưởng sau này cực mạnh, căn nhà mồ rung lên, trên nóc đã thấy một lỗ hỏng nhỏ, đất đá bị dư phong chưởng lực của Cửu Giá Quả Phụ bay tứ tung lên không.
Hoàng Bác tâm thần chấn động, lại nhìn cục diện đấu trường của Tiểu Bình vẫn chưa có gì khả quan, bất giác lớn giọng trách nàng :
- Tiểu Bình, nhanh hạ thủ lão ta đi chứ!
Tiểu Bình phạt ngang một đao đẩy lùi Xa Ngọc Phụng, đồng thời miệng lên tiếng trả lời :
- Không được, lão ta không cho tiếp cận.
Bỗng lúc ấy một giọng cười vang lên :
- Kha kha kha...! Lão ta không để ngươi tiếp cận, há ngươi bó tay sao chứ!
Hoàng Bác ngạc nhiên nhìn về phía vùng phát ra câu nói ấy, thì thấy trên đỉnh mộ phần cao hai tầng ba lão nhân vận trường bào đứng uy nghiêm nhìn họ.

Ba người này chính là Long Tuyền Ẩn Sĩ Nghiêm Lục Sở, Tái Hoa Đà Trầm Cửu Thi và Tiểu Di Lạc Kỳ Niết, nằm trong Trúc Lâm thất duật.
Long Tuyền Ẩn Sĩ nói xong rồi nhún mình lướt nhanh đáp chân xuống trước mặt Hoàng Bác cười nói :
- Lão đệ, lâu rồi chúng ta không gặp nhau nha!
Hoàng Bác lúc ấy sướng như điên, reo lớn :
- Ba vị lão tiền bối đến thật đúng lúc, xin hãy giúp một tay.

Cửu Giá Quả Phụ đang muốn phá sập mộ phần thoát ra!
Tái Hoa Đà và Tiếu Di Lặc cũng nhún mình phi xuống, người trước nhằm vào Thiên Phong đạo nhân, người sau nhằm vào Mạc Củng Nam tấn công.

Lúc ấy tại trường phút chốc có thêm hai cặp bát đấu nữa, tiếng binh khí va chạm vào nhau chan chát nghe đến rợn người.
Long Tuyền Ẩn Sĩ định nói chuyện với Hoàng Bác nào ngờ đã thấy nhị vị huynh đệ của mình đã động thủ trước, bèn cũng không để chậm tay, liền nhảy đến cặp Tiểu Bình và Xa Ngọc Phụng, lúc đấu có vẻ rời rạc và cầm chân nhau là chủ yếu, Long Tuyền Ẩn Sĩ nói lớn :
- Tiểu cô nương, hãy nghỉ một lát, nhường lão hủ thử sức xem sao!
Tiểu Bình tuy đã hấp thụ kỳ học của Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi nhưng dầu sao thì nội công vẫn còn kém xa sự thâm hậu và lão luyện chiến trường của Hướng Bách Xuyên, lúc này đã thấm mệt, mồ hôi đẫm lưng áo, thấy có người ra tay trợ giúp, trong lòng rất mừng rỡ, nhưng vẫn không thoái liền.

Nàng hét một tiếng phát ra một chưởng, chỉ là hư chiêu để lấy thanh thế thôi, rồi thi triển một thức Phong Quyện Tàn Tuyết (gió cuộn sạch tuyết) lướt mình đến đứng bên Hoàng Bác.
Long Tuyền Ẩn Sĩ tháo giải thắt lưng trắng ra thi triển khai tuyệt nghệ học Long Tu Đới (dãy râu rồng) đã thành danh trên giang hồ, phất ra cùng Hướng Bách Xuyên bát đấu.
Lại nói, lúc này Cửu Giá Quả Phụ cũng đã nhận ra bọn Hoàng Bác có ba người trong Trúc Lâm thất duật đến trợ thủ liền ngưng tay không chưởng phá mộ phần nữa, hẳn là chờ xem tình thế diễn biến thế nào mới quyết định tiến thoái.
Tiểu Bình lắc nhẹ tay Hoàng Bác nháy mắt một cái, ngầm ý nói “Chúng ta không nhân cơ hội này rời bỏ khỏi đây thì còn đợi đến bao giờ?”
Hoàng Bác cười lắc nhẹ đầu, dùng tay chỉ vào bọn Long Tuyền Ẩn Sĩ ngầm trả lời “Bọn họ đến giúp ta, chúng ta làm sao bỏ rơi bằng hữu chứ”.
Tiểu Bình cau mày thở dài, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, ghé sát vào tai Hoàng Bác nói nhỏ: “Chúng ta phóng hỏa thiêu trụi bà ta!”.
Nàng vừa nói vừa dùng tay chỉ vào Thiên Phi Vân đang nằm sau lưng, Hoàng Bác lúc ấy mời sự nhớ ra liền gật đầu nhỏ giọng bên tai nàng :
- Hảo! Vậy muội nhanh chân đi kiếm cỏ khô về đây!
Tiểu Bình không chần chừ, vọt đi, lát sau ôm về mấy bó cỏ khô, Hoàng Bác liền chất đầy cỏ khô trước của nhà mồ phóng hỏa đốt lên, lửa cháy phừng phựt táp vào bên trong, khói bay mù mịt.
Cửu Giá Quả Phụ từ bên trong tức giận giậm chân, la the thé :
- Tiểu tử kia! Ngươi thật ác độc!
Hoàng Bác lại vứt thêm cỏ khô vào, đồng thời phát chưởng đẩy những làn khói đen vào nhà mồ nói :
- Cửu Giá Quả Phụ! Hôm nay ngươi bị nạn ở đây rồi!
Cửu Giá Quả Phụ ho khục khặc lên lấy tiếng, thóa mạ hết lời :
- Đồ thối tha kia, đồ cẩu tặc! Các ngươi nhớ lấy, sau này...
Bà ta chỉ nói được đến đó rồi im bặt, hiển nhiên là chịu không nổi những luồn khói mù mịt xông vào mắt mũi nên đã thoái lùi vào sâu trong địa đạo.
Hoàng Bác chờ một lúc nữa rồi vận nội công nâng phiến đá ngàn cân lên đậy kín lại cửa nhà mồ như cũ, xong phủi tay nhìn Tiểu Bình cười vẻ đắc ý.
Tiểu Bình nhướng đôi mày liễu, nguýt chàng một cái nói :
- Cười cái gì? Vỏ kiếm của huynh vẫn còn ở trong người bà ta thì không thể coi là toàn thắng được!
Hoàng Bác gật gật đầu thừa nhận, vung thanh Hoàng Long kiếm trong tay lên múa mấy vòng rồi đột nhiên phóng người về đấu trường đang hồi căng thẳng, chàng vung kiếm lên ánh thép lóe sáng rực một vùng, dõng dạc nói :
- Ta đếm tới ba, nếu các ngươi không lập tức rời khỏi đây thì chớ có trách ta hạ thủ vô tình!
Nói xong là đếm ngay: Một...!Hai...
Chưa tới tiếng thứ ba, Mạc Củng Nam nhún mình vọt đi ngay.

Hướng Bách Xuyên thứ nhì rồi cuối cùng là Xa Ngọc Phụng thấy tình thế không xong cũng cuốn giò theo tháo thân.

Trong phút chốc vùng mồ hoang trở nên vắng lặng tịch mịch, Hoàng Bác nhún mình lướt đến trước mặt cố nhân cười lên “ha ha...” vẻ đắc ý.
Tiểu Bình ngạc nhiên nhíu mày nói :
- Kỳ quái! Bọn họ làm sao mà lại trở nên nhát gan như vậy chứ?
Hoàng Bác nói :
- Ta đã từng trong Vô Song bảo vung kiếm một chiêu đã tử năm tên Hắc Huê kiếm thủ khiến họ lúc ấy mục kích lạnh người.
Tiểu Bình la lên :
- Hay quá ta! Huynh biến thành ma đầu sát nhân từ lúc nào vậy?
Hoàng Bác khựng người, không biết trả lời thế nào thì vừa, lúc ấy Trúc Lâm tam duật đã đến kề bên, Long Tuyền Ẩn Sĩ cười lên “kha kha...” nói :
- Lão đệ, lão hu ba người không bì kịp ngươi câu này.
Hoàng Bác sợ bọn họ không vui, liền vội vàng nghiêm túc nghiêng mình nói :
- Tam vị lão tiền bối lượng thứ, tiểu bối chỉ là vì sợ Cửu Giá Quả Phụ sau khi ra khỏi từ đường họ Bách sẽ đến...
Chàng chưa dứt lời, giọng Tiểu Bình vang lên cắt ngang :
- Xem kìa, có người đang đến!
Vừa nói nàng vừa đưa tay chỉ về phía nam, mọi người theo cánh tay của Tiểu Bình thì thấy ba bóng người ngoài xa năm trượng đang phi thân phóng đến, một bóng áo lam, một áo đen và một áo trắng.
Hoàng Bác lập tức vác Từ Hoa Lang Quân Thiên Phi Vân lên, nhảy vọt về phía một bụi cây rậm gần đó ẩn thân đồng thời nói :
- Chúng ta nhanh núp vào đây, ba người có khả năng là Đông Kiếm và Hắc Bạch song ma.
Trúc Lâm tam duật và Tiểu Bình nghe vậy cũng không chần chừ nữa bước nhảy theo vào ẩn thân.


Ba người kia khinh công thân pháp quả thật cao tuyệt ngoài xa trăm trượng phút chốc đã lướt đến đứng trong hoang mộ này rồi.
Quả nhiên đúng như lời nhận định của Hoàng Bác, ba người này chính là Đông Kiếm và Hắc Bạch song ma.

Bọn họ vừa đến nơi Đông Kiếm liền nhảy vọt người lên đứng trên một ngôi mộ tháp cao, đảo mắt nhìn quanh một hồi, thốt nhiên thần sắc vẻ kinh ngạc “í” lên một tiếng, nhảy trở lại bên Hắc Bạch song ma hỏi :
- Chúng ta có đến nhầm điểm không?
Bạch Mục Ma Văn Tả Thần khẳng định :
- Đúng là đây, không thể sai được!
Đông Kiếm nhíu mày nói :
- Vậy tại sao vắng lặng thế này?
Hắc Đầu Lâu Vưu Tiết đột nhiên ngửa cổ lên trời rú một tràng dài, tiếng rú vọng xa tựa như dưới địa phủ vang lên thật khủng khiếp.
Tiếng rú dài vừa dứt đã thấy bóng người phi lại, đó là Cửu Giá Quả Phụ.
Hắc Bạch song ma và Cửu Giá Quả Phụ đều là những nhân vật võ lâm quy ẩn mấy mươi năm, nay bổn phận giang hổ thì cũng ngang nhau, và cũng là giang hồ bằng hữu thâm giao năm xưa.

Lúc này đột nhiên gặp lại, sau khoảnh khắc ngỡ ngàng kinh ngạc, Hắc Đầu Lâu cười khanh khách đến cố nhân bằng một câu :
- Tát Trân, bốn mươi năm không gặp nhau, không ngờ ngươi càng già càng đẹp lão nha!
Cửu Giá Quả Phụ đôi mắt nheo nheo nhìn bọn họ nói :
- Thì ra Hắc Bạch song ma các ngươi, lão nhân này nghe nói các ngươi hiện đang hưởng lộc của Vô Song bảo, quả không sai tí nào.
Bạch Mục Ma sắc diện đỏ lên, trừng mắt nói :
- Tát Trân, ngươi dám trêu ngươi chúng ta ư?
Cửu Giá Quả Phụ nhíu mày, ánh mắt cười cợt nói :
- Văn Tả Thần, ma đầu nhà ngươi càng già càng tệ! Đến một câu mắng yêu mà cũng không nhận ra sao chứ?
Bạch Mục Ma hết sức ngượng ngùng á khẩu, Hắc Đầu Lâu cười lên khằn khặc khảng khái, rồi chỉ Đông Kiếm nói :
- Tát Trân, thôi không đùa nữa, bây giờ ta dẫn kiến ngươi với một vị cao nhân, vị này là Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách Âu Dương bảo chủ.

Nếu ngươi nguyện ý đồng lòng thì Âu Dương bảo chủ sẽ rất hoan nghênh mà nhận ngươi gia nhập vào Vô Song bảo.
Cửu Giá Quả Phụ đảo mắt nhìn Đông Kiếm một hồi rồi lắc đầu nói :
- Khát vọng của Âu Dương bảo chủ là thống nhất võ lâm, lão nhân này thấp hèn chỉ nghĩ đến chuyện giúp ba vị tôn đồ tìm những vị như ý lang quân đạo bát tòng, bất vị phu.

Đa tạ!
Đông Kiếm vuốt chòm râu cười nhạt nói :
- Tát lão tiền bối không muốn cũng không sao, chỉ có điều xin hãy đáp lão phu một vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Lão phu có bốn gã bộ thuộc, bọn họ niên kỹ đều đã cao, nhưng hy vọng bọn họ đều không phải là những người như ý lang quân trong mục của lệnh đồ là được.
Câu nói này của Đông Kiếm ngầm quả sâu xa, khiến Cửu Giá Quả Phụ phải ngớ người ra một lúc, bà ta cười khinh bỉ nói :
- Ba vị tôn đồ của lão nhân được giáo dưỡng đầy đủ “phi ngọc tuyền bất ẩm” (không nước suối ngọt không uống) há lại để mắt đến bốn gã đó sao? Âu Dương bảo chủ đã nhầm tưởng.
Đông Kiếm “ứ” lên một tiếng ngạc nhiên nói :
- Nếu vậy thì chúng đi đâu chứ?
Cửu Giá Quả Phụ đưa ánh mắt chỉ thị vào ngôi mộ lúc nãy nói :
- Như không bị gã tiểu tử họ Hoàng kia đánh chết thì cũng trốn biệt thoát thân rồi!
Thần sắc Đông Kiếm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ hỏi :
- Cái gì? Gã Hoàng Bác ấy xuất hiện ở đây ư?
Cửu Giá Quả Phụ gật đầu :
- Không sai, lão nhân đến đây để giết hắn!
Bạch Mục Ma sắc mặt trầm xuống, chen vào hỏi :
- Mâu thuẩn! Ngươi vừa nói vừa mới gặp hắn tại vì sao bây giờ lại nói đến đây để bắt hắn chứ?
Cửu Giá Quả Phụ quay người bước đến ngôi nhà mồ lúc nãy xuất chưởng đẩy đổ tấm cửa đá xuống, khói từ lúc nãy vẫn còn theo đó bay ra, rồi kể lại những gì bà ta nhìn thấy dưới địa đạo.
Đông Kiếm tai nghe Từ Tâm Diêm La và Nam Thiên Sắc Ma đều chết trong nhà mồ, liền phái Hắc Đầu Lâu vào bên trong quan sát thực hư thế nào.

Sau khi Hắc Đầu Lâu trở ra lại xác nhận những lời Cửu Giá Quả Phụ nói là sự thật.

Đông Kiếm lúc ấy cười lớn nói :
- Tát tiền bối, tệ bảo bao giờ cũng sẳn sàng đón nhận sự gia nhập của tiền bối.

Bây giờ nếu như Tát tiền bối có việc thì cứ tự nhiên, lão phu thật không dám trể nãi thì giờ quý báu.
Cửu Giá Quả Phụ lúc ấy thấy không nên nán lại chần chừ với bọn họ chỉ thêm phiền toái, liền đưa mắt nhìn ba người bọn họ, hiện vẻ cười cợt rồi nhún mình vọt đi.