Lão tiểu ba người quay đầu nhìn lại, thì ra tiếng ta thán của Tiểu Di Lạc, hiện giờ ông ta đã tỉnh dậy.
Từ khi được uống Bách Linh Hoàn Hồn đơn, chất độc trong cơ thể được bài trừ, nhưng vì nguyên thần chưa khôi phục, lúc nãy lại bị ngất xỉu bởi tiếng cười đầy kình lực của năm vị kỳ nhân, bây giờ tuy đã tỉnh, nhưng vẫn yếu ớt vô cùng.
Tiểu Di Lạc từ từ đứng dậy và đi về trước thi thể cuả Hắc Bạch Thánh Thủ Đỗ Hy Bạch, cúi xuống từ trong vạt áo của Hắc Bạch Thánh Thủ, lấy ra một cuốn sách mỏng rồi bước đến ba người nhét cuốn sách vào tay Hoàng Bác, cười gượng nói :
- Lão đệ à, món đồ này theo Đỗ lão thì uổng quá, nay Tiểu Hy Bạch Hồ Điệp cùng Thiểm Liên Hoàn Đả.
Đúng là đương kim võ lâm nhất tuyệt, tuyệt nghệ ám khí nổi tiếng võ lâm của Hắc Bạch Thánh Thủ.
Thì ra Hắc Bạch Thánh Thủ được võ lâm công nhận là nhất đại ám khí cao thủ, rất tiếc lão ta mê đánh cờ vây mà nội công chưa luyện đến tuyệt đỉnh, nên chưa phát huy môn thuật tuyệt nghệ này, thật là kỳ diệu lợi hại vô cùng.
Nghe vậy Hoàng Bác liền quỳ xuống muốn tạ lễ Tiểu Di Lạc, nhưng ông ta đã tránh qua một bên, tay chỉ thân thể của Đỗ Hy Bạch gượng cười nói :
- Lão đệ à, nếu đệ nhất định muốn tạ ơn thì đối tượng phải là Đỗ lão mới đúng.
Hoàng Bác nghĩ lại cũng đúng, liền quỳ trước mặt thi thân Đỗ Hy Bạch cung kính bái lạy.
Sau đó, họ chôn cất Thiếu Lâm cửu tăng, Trúc Lâm tam duật và Giang Nam nhị thiết.
Cho đến xế chiều, mọi việc mới hoàn tất, và lão tiểu bốn người mang lòng buồn đau nặng trĩu rời khỏi hiện trường, xuống Mạc Can sơn, đi về hướng Lạc Thanh huyện.
* * * * *
Trong đêm ấy, vừa qua canh đầu, trên Mạc Can sơn âm u tăm tối, ngay nơi buổi sáng xảy ẩu đả mới đắp thêm mười bốn nấm mồ bây giờ bỗng có một bóng người xuất hiện.
Dưới ánh trăng mờ ảo, lờ mờ thấy bóng người ấy vận bộ đồ võ, ngoài khoác một áo choàng màu vàng, tuổi niên thiếu, diện mạo tuấn tú.
Sau khi anh ta xuất hiện, ném mắt nhìn quanh, nét mặt hiện vẻ hoài nghi, rồi ngồi xuống tại một tảng đá lớn, hình như đang chờ đợi ai.
Nhưng sau khi anh ta ngồi xuống không lâu, cách khoảng mười hai, mười ba trượng phía ngoài rừng rậm bỗng có một thiếu nữ mảnh mai kiều diễm, mình vận đồ trắng xuất hiện.
Nàng đứng sau khi bước ra bìa rừng, đôi mắt trữ tình ném nhìn bóng hình đang ngồi trên tảng đá, nở nụ cười khẽ, giọng vui mừng pha lẫn e thẹn khẽ gọi :
- Bác...!ca ca, anh đến rồi à.
Chàng nghe gọi liền nhảy lên, thân hình lượn bay trên không rồi đáp xuống trước nàng, vô cùng hớn hở bắt cả hai tay mềm mại của nàng nói :
- Thu Tuyền, Thu Tuyền, cuối cùng thì muội cũng đã gặp lại huynh rồi, muội không có gì chứ?
Thu Tuyền mừng vui và e thẹn cúi đầu xuống khẽ nói :
- Muội không có gì.
Từ khi huynh đi, vào ngày sau, Bành lão phu tử thừa lúc Huệ Tâm Thượng Nhân vắng mặt, cải trang hình dạng hòa thượng và cứu muội ra ngoài...
Hoàng Bác nghe vậy tinh thần phấn chấn nói :
- Lão phu tử? Ông ấy hiện giờ đang ở đâu?
Thu Tuyền nói :
- Lão phu tử đang chờ huynh trong rừng, để muội dẫn huynh đi gặp nhé.
Nàng nắm lấy tay của chàng vẻ mặt rất tự nhiên, quay mình đi vào rừng, nhưng từ trong rừng một lão nhân vận nguyên bộ đồ trắng, đầu tóc bạc phơ, dáng vẻ hiền từ đã xuất hiện...
- Đúng là Tây tịch của Vô Song bảo...!Bành lão phu tử.
Hoàng Bác bỗng giật mình tháo lui một bước trố mắt nhìn lão ta, cảm thấy trái tim mình đập phìn phịt và quá xúc động, không biết mình phải xưng hô thế nào với ông ta đây? Tuy nhiên lúc ở Vô Song bảo đã cùng ông chung vui vài hôm, đánh cờ, uống rượu, nhưng cũng có thể nói là mình chưa quen biết ông ta, vì ông ấy không phải là Bành lão phu tử thật sự, mà là một nhân vật thần bí, một nhân vật đến giờ vẫn chưa thể xác định được ân nhân hay là kẻ có thù với mình.
Bành lão phu tử an khang đến trước Hoàng Bác, trên gương mặt già nua hiện nét hiền từ với ánh mắt hài hòa hiền hậu, đoạn nhìn Hoàng Bác hồi lâu ôn tồn khẽ nói :
- Cháu à, cháu đúng làn con của Tú Hiên?
Hoàng Bác gật đầu trong lòng như búa bổ, càng xúc động hơn.
- Cháu à, cháu có biết lão phu đây là ai không?
Hoàng Bác ráng giữ bình tĩnh kính cẩn đáp lời :
- Lão phu tử có phải là Kỳ Hiệp Nhất Đại trên võ lâm là Thiên Diện lão tiền bối không?
Bành lão phu tử liền gật đầu rồi từ tốn nói :
- Đúng vậy, nhưng vẫn còn một danh hiệu tốt hơn, cháu đoán xem.
- Truyền nhân đời thứ ba của Kiếm Thánh, Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách lần thứ năm.
- Không, lão phu không phải là Khuất Tín, đoán xem nữa đi.
Hoàng Bác cảm thấy ngoài dự kiến, bỗng thoáng nghĩ được cái gì đó liền hỏi :
- Ông...!Ông là lão nhân Vô Danh?
Bành lão phu tử cười nhân từ nói :
- Đúng vậy cháu à, cháu đoán đúng rồi.
Hoàng Bác chợt quỳ xuống, nước mắt lả chả với giọng đau thương nói :
- Sư tổ, cha của con đâu rồi?
Vô Danh lão nhân ngước mặt nhìn lên bầu trời, tỏ vẻ vô cùng đau thương.
Lúc sáng Hoàng Bác đã nghe câu nói của Âu Dương Trường, bây giờ thấy vẻ mặt buồn đau của lão phu tử, càng cho rằng cha mình đã chết, tức thời lòng đau xé bởi trăm mảnh, khóc nức nở.
Trong cơn đau buồn, bỗng có cánh tay sờ lên vai mình, bên tai vang lên giọng nói hiền hậu của Vô Danh lão nhân :
- Cháu à, cha của cháu chưa có chết, tại sao lại phải thương tâm vậy?
Hoàng Bác bỗng ngẩng đầu lên, mừng rỡ vừa khóc vừa nói :
- Thật sao? Cha cháu còn sống à? Ông không gạt cháu chứ?
- Hỡi, cháu thật khờ, tại sao ông lại gạt cháu chứ?
- Vậy xin ông hãy nói cho cháu biết cha cháu hiện giờ đang ở đâu?
- Cháu đứng dậy.
Đi, chúng ta kiếm chỗ rồi ngồi nói chuyện.
Hoàng Bác đứng lên theo Vô Danh lão nhân và Thu Tuyền vào trong rừng, dừng chân dưới một cây cổ thụ cao to, sau khi cẩn thận nhìn quanh khắp nơi, Vô Danh lão nhân nói :
- Cháu à, nếu trong rừng này có người võ lâm tiếp cận, cháu có thể phát hiện ra họ trong vòng mấy trượng?
Hoàng Bác kính cẩn thưa :
- Dạ công lực của cháu còn non kém, nếu người đến gần là cao thủ tầm cỡ thì cháu có thể miễn cưỡng nhận ra trong vòng mười trượng, nhưng nếu công lực ỡ Đông Kiếm và các vị trong ngũ kỳ thì chắc khi họ tiếp cận cháu chưa chắc nghe được.
Vô Danh lão nhân trầm tư hồi nói :
- Hai vị sư phụ của cháu đêm nay sao không đến chung với cháu chớ?
Hoàng Bác suy nghĩ chốc lát rồi đáp :
- Hai vị sư phụ của cháu vì sợ sư tổ không thích gặp người ngoài nên không cùng đến chung ạ.
Vô Danh lão nhân lắc đầu cười :
- Hời, hai vị ấy sao lại khách sáo thế này, ông đã không phải là Thiên Diện Quái Tú như lúc trước rồi.
Vừa nói vừa ngồi xuống dưới gốc cây và ra dấu bảo hai đứa cùng ngồi xuống, rồi nhỏ giọng nói :
- Cháu à, chắc cháu đã từng nghe ông bị người ta ám hại mà mất đi công lực có phải không?
Hoàng Bác gật đầu, Vô Danh lão nhân than thở một hơi lại tiếp :
- Đúng vậy cháu à, xác thực là ông đã bị người ta hạ độc, đó là chuyện của mười chín năm về trước, và kể từ đó, tên Thiên Diện Quái Tú coi như vắng bóng giang hồ.
- Hời, tuy nhiên giờ ông đã phục hồi được hai ba phần công lực, nhưng ông không thể để cho Vô Song bảo chủ biết được ông đã không phải là Thiên Diện Quái Tú hồi trước.
- Cháu à, điểm này thì rất quan trọng, để đề phòng, chúng ta nói chuyện nhỏ nha, đồng thời khi chúng ta nói chuyện, cháu phải đề cao cảnh giác, nếu phát hiện có người đến gần thời ngay lập tức phải cho ông hay, có biết không?
Hoàng Bác lại gật đầu và nói khẽ :
- Sư tổ, mười chín năm trước người ám hại sư tổ có phải là Đông Kiếm không?
Vô Danh lão nhân buồn bã lắc đầu nói :
- Không, chuyện này về sau hãy cho cháu biết, bây giờ nói về cha của cháu trước.
Hoàng Bác liền cảm thấy vô cùng xúc động, khẩn trương đến nỗi khó thở.
Vô Danh lão nhân ta vuốt râu bạc, chậm rãi nói :
- Cháu à, đối với việc cha cháu mất tích cháu có suy diễn gì không?
Hoàng Bác buồn bã nói :
- Cháu chỉ biết cha cháu xuất thân từ môn phái Kiếm Thánh, ngoài ra thì chẳng biết gì cả, luôn cả diện mạo của cha cháu, cháu cũng không nhớ được rồi.
- Ừ, cha cháu đúng là truyền nhân đời thứ tư của phái Kiếm Thánh, nhưng ông lại không phải là Khuất Tín, đúng như sư phụ cháu nói, năm nay ông đúng chín mươi hai tuổi...
Dưới ánh trăng mờ nhạt xuyên qua khe lá mông lung, lão nhân bắt đầu thuật lại một câu chuyện ly kỳ của quá khứ :
- Cháu à, ông đích thật không phải là Khuất Tín, nhưng ông cũng không thể cho cháu biết về thân thế và danh tánh của ông, luôn cả cha cháu thì ông cũng không nói, đó là chỉ vì bởi...!tóm lại ông là Thiên Diện Quái Tú năm xưa và nay là Vô Danh lão nhân cháu biết vậy là đủ.
- Ngày ấy mười chín năm về trước, ông du ngoại ở xứ Vân Mộng, khi nghỉ tại một nhà trọ, do sơ ý đã bị kẻ thù hạ độc thủ trong thức ăn.
- Chắc cháu thắc mắc tại sao cỡ Thiên Diện như ông đây lại bị người ta nhận ra có phải không?
- Đúng vậy, đó là một vấn đề kỳ diệu, mà bốn ngày sau đó ông mới suy nghĩ được, lúc đó, ông trúng loại độc dược có tên gọi là “Thất Bộ Đoạn Trường tán” là loại độc dược độc nhất nhì trong tất cả các loại, may là ông phát giác sớm, liền vận công phong tỏa chất độc, mới không bị té ngã sau bảy bước đi.
- Ông vì trúng độc, phải trốn chạy hơn trăm dặm đến Đại Hồng sơn, trong cơn mơ hồ bởi chất độc hoành hành, ông đã vô tình chung vào một hang động cổ.
Ông cũng không biết mình phát hiện ra động cổ thế nào, lúc đó ông chỉ vì không muốn kẻ thù tìm được thi thể của ông, thoáng thấy một cổ động kín mật trong vùng núi, nên đã chui vào mà không kịp suy nghĩ gì.
- Phía trước cổ động rất nhỏ, chỉ khít khao vừa một người lết bò vào thôi, trong động tối u chẳng thấy cái gì, ông đã phải dụng hết sức mình cố chui vào.
Chẳng biết vào được khoảng bao lâu, nhưng càng sâu thì động càng rộng ra cho đến khi ông cảm thấy đã đến lúc không còn sức lực chịu được nữa thì nhìn thấy mình đang nằm trong thạch thất, và giữa thạch thất có một viên ngọc treo gắn ở giữa nền trong thạch thất rất sáng.
- Sát trong góc có một giường đá dính liền với động, trên giường có một thanh niên diện mạo tuấn tú mang vẻ khôi ngô nhắm mắt ngồi bất động.
- Đồ vận trên mình thanh niên tuy đã cũ rách nhiều, nhưng xem ra trang phục cao nhã, vẻ mặt trang nghiêm, ẩn hiện nét siêu phàm, cho người ta biết đó là người vừa có võ nghệ siêu phàm, vừa có học thức.
- Cháu à, lúc ấy ông đã là người tuổi ngoài bảy mươi, nhưng thấy thanh niên này ông bỗng nẩy sinh lòng cung kính, phảng phất như phát hiện mình bị trúng “Thất Bộ Đoạn Trường tán”, thì có thể dùng công lực của mình để dồn nén chất độc ra ngoài cơ thể, nhưng ông biết kẻ thù họ nhất định không cho ông vận công khử độc, trước sau gì cũng chết, nên ông không muốn họ nhìn thấy ông chết thê thảm, cho nên khi lết bò vào trong hang động đã là không còn khả năng để khử ép độc ra ngoài cơ thể rồi.
- Nhưng khi ông phát hiện ra người thanh niên ngồi trên giường, đã nhận ra người thanh niên nhất định có nội công siêu việt vô biên và có thể cứu giải ông trước cái chết cận kề...
- Lúc đó ông đã cầu xin người thanh niên ấy giúp đỡ, nhưng cầu xin mãi vẫn không thấy động tĩnh trong lòng ông bỗng nổi nóng lên thầm nhũ: Thiên Diện Quái Tú tôi ngang dọc giang hồ mấy mươi năm trước giờ chưa từng cầu lụy người trai trẻ mới lớn, đó là điều không thể tưởng tượng được, nhưng người thanh niên lại không đếm xỉa gì đến mình, chẳng nói câu nào, tại sao lại ngạo man như thế chứ?
- Vì nóng giận, ông thà chết chớ không để người ta khi cười, nên ráng quay người cố bò ra ngoài.
Bỗng chợt nhớ điều gì, ông liền bò trở lại và dùng tay sờ vào thân thể người thanh niên ấy, nơi tay sờ trúng, mảnh áo trên mình thanh niên kia rơi xuống như phấn bột, không sai, người ấy đã chết lâu năm rồi.
- Trong lúc thất vọng, ông đã không còn nghĩ ngợi gì cả, lại bỗng phát hiện trước chỗ ngồi người ấy có một cái hộp bằng gỗ từ đàn, hiếu kỳ vì nhất thời, ông đã mở ra, chỉ thấy trong hộp đựng một mảnh huyết thư bằng vải vàng, hai quyển sách mỏng và một chai lọ, trên chai có dán giấy ghi chữ là “Thí Lư Huyết Đơn”.
- Lúc ấy ông cũng chẳng cần biết “Thí Lư Huyết Đơn” là gì, trực giác cho rằng đó chính là một lọ thuốc, không cần biết có thể trị được chất độc hay không, ông đã mở nắp và nuốt cả số thuốc trong lọ.
Hờ, lúc đó, ông cũng chẳng biết tại sao mình lại sợ chết đến như thế cháu, hai cháu không cười ông chớ?
- Sau khi uống hết lọ thuốc, tự dưng ông cảm thấy toàn thân nóng hổi vô thường mà chẳng cách nào chịu đựng được, ông đã ngất đi.
Cho đến khi ông tỉnh dậy, thì phát hiện ra chất độc trong cơ thể mình đã được giải và cũng phát hiện ra mình không còn tí nào công lực, ông đã bị mất hết cả công lực rồi.
- Sau đó ông mới biết lọ thuốc đó chính là loại thuốc chuyên trị ngãi độc, nhưng tại sao thuốc này lại có thể giải đi chất độc Thất Bộ Đoạn Trường tán và làm cho ông mất công lực thì ông cho đến nay vẫn không hiểu nổi, chính mình cũng không rành về y học.
- Sau đó ông lấy mảnh huyết thư bằng vải vàng ra đọc, chỉ thấy trên viết đại ý như vầy: Tôi sanh ra làm người bất hiếu, được ân sư truyền thọ kiếm pháp năm tuổi mười lăm đã nổi tiếng khắp võ lâm.
Đúng ra phải càng cố gắng lên để chu toàn đạo lý làm ngưòi và quang đại sư môn, vì võ lâm dương chính nghĩa.
Không ngờ như ma đưa lối quỷ đưa đường, trầm luân tình dục, tuy biết hoa đã có chủ, duy vẫn si tình mà không thể tự giải cứu được, và đã coi thường lễ nghĩa, hại bạn bè dở sống dở chết, thật là tội lỗi.
Nay trời trả báo, tôi bị ngãi độc, tuy được “Thí Lư Huyết Đơn” nhưng giờ đã muộn, ân quả tuần hoàn, thật là không sai.
Tôi đã nhục lụy đến sư môn, tội lỗi tày trời, vạn tử không bù đắp, duy “Kiếm Thánh” một môn từ tôi mà tuyệt, thì là điều đau khổ muôn đời.
Lúc gần đất xa trời vô kế, nay để lại “Du Long cửu kiếm” và “Tiên Thiên Vô Cực tâm pháp”, lưu chờ người hữu duyên, người được sẽ là truyền nhân đời thứ tư của môn Kiếm Thánh, nếu như thân phận không hợp thì xin đừng mưu tham, không thì thiên lý nan dung.
- Cháu à, đến đây chắc cháu cũng đã biết người ấy là ai chứ gì?
Hoàng Bác thờ thẫn hồi lâu, mới ta thán một tiếng, khẽ đáp :
- Đúng vậy, cháu đã biết ông ấy là ai rồi.
Còn Thu Tuyền thì chẳng biết gì cả, không nhịn được liền kéo nhẹ tay áo Hoàng Bác khẽ hỏi :
- Bác ca ca à, huynh nói người đó là ai?
Hoàng Bác kề miệng gần vành tai nàng khẽ nói vài câu, nàng ờ một tiếng như nửa hiểu, nửa không hiểu mà gật đầu.
Vô Danh lão nhân thấy nhị tiểu thân mật như chợt nhớ gì mà thầm ta thán nói tiếp :
- Cháu à, đối với ân oán tình sầu của ông lúc bình sanh, chúng ta đã hiểu được qua lá di thư của ông ta, còn câu chuyện cụ thể thế nào thì chỉ có người đứng đầu Tam anh mới biết được, đó là Tiêu Diêu Hiệp Lang Kiến Dư, nhưng ông đã tạ thế nhiều năm, cho nên câu chuyện tường tận hiện giờ chắc không còn ai biết, dù gì chuyện mất tích của cha cháu không có liên quan đến chuyện này, chúng ta cũng không nên tìm chiểu thêm làm chi...
Hoàng Bác định nói ra Tây Đao Mễ Tư Đạt đã từ cửa miệng Tiêu Diêu Hiệp Lang Kiến Dư biết giữa Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách Khuất Tín và Thần Kiếm Phán Quan Âu Dương Khiêm hình như có ân oán gì với nhau, nhưng nghĩ lại việc này chẳng liên quan đến chuyện của cha mình nên không làm lãng phí thời gian, về sau nói ra cũng chẳng muộn, nên không lên tiếng.
- Cháu à, khi ông đọc xong bức thư, vui mừng lên như muốn ngất xỉu và quên đi là mình đã mất hết võ công, ông nhảy múa như một đứa trẻ, vui mừng vì đã được tuyệt học thiên hạ đệ nhất và cũng vui vì mình sẽ vì thế mà trở thanh võ lâm đệ nhất nhân.
- Không nghĩ ngợi gì nữa, ông liền lấy quyển Du Long kiếm pháp ra luyện.
Du Long kiếm pháp tuy chỉ có chín chiêu, nhưng kỳ ảo vô song, thiên biến vạn hóa.
Lúc đó ông càng đọc càng say mê mà quên cả ăn uống suốt bốn ngày đêm mới học được bốn chiêu đầu là “Du Long Hiện Hình, Du Long Vũ Chảo, Du Long Nhả Châu, Du Long Nhập Thủy” và lúc đó ông đã cảm thấy mình là đệ nhất kiếm thuật gia.
- Đến khi ông luyện tiếp chiêu thứ năm là Du Long Xung Thiên (rồng bay lên trời) mới chợt nhớ ra mình đã không còn nội lực nữa...
- Cháu à, chắc cháu chưa biết, Du Long kiếm pháp này cần phải luyện Tiên Thiên Vô Cực chân khí mới có thể phát huy uy lực vô biên của kiếm thuật này.
Cháu nghĩ coi, ông đã người tuổi hơn bảy mươi, làm sao luyện được Tiên Thiên Vô Cực chân khí nội trong mấy năm được? Nghĩ lại không được, ông không dám nhận mình là truyền nhân đời thứ tư củ Kiếm Thánh được.
- Nhưng Kiếm Thánh nhất môn, mỗi đời chỉ có một truyền nhân, ông đã học được kiếm pháp vậy phải tính sao đây?
- Cháu à, đây là vấn đề đạo đức và nhân cách và cũng là câu hỏi cho mình tự cảm thấy hổ thẹn từ trong đáy lòng, cháu có hiểu không?
- Rồi ông quyết định tìm một truyền nhân cho môn Kiếm Thánh và ông đã tự thề rằng, suốt cuộc đời dù cho công lự có phục hồi hay không cũng không bao giờ dùng chiêu thức Du Long kiếm pháp để đối địch.
- Sao đó, khi ông xuống Đại Hồng sơn tình cờ gặp được cha cháu.
Lúc đó cha cháu tuổi muời chín như cháu bây giờ, cha cháu là người văn sĩ tại địa phương ấy, tính khí hào phóng, năng khiếu rất cao, đúng là người có thể thừa kế môn Kiếm Thánh.
Còn về diện mạo thì cháu rất giống cha cháu, hôm trước lần đầu tiên gặp cháu tại Vô Song bảo, ông cứ ngỡ rằng cháu là Tú Hiên nữa.
Hoàng Bác nhớ lại là đúng khi mình gặp lao phu tử tại vườn hoa trong Vô Song bảo, ông đã bần thần như gặp ma vậy mà đứng như trời trồng, thì ra ông tưởng mình là cha của mình...
- Cháu à, lúc ông gặp cha cháu tại một quán rượu ở Lổ Hồ, qua một thời gian quan sát, tìm cách làm quen với cha cháu, ông đã phải dùng biện pháp đẻ xuát nhiều vấn đề về văn học, văn chương thảo luận với cha cháu va cha cháu đã bái phục ông.
Sau đó ông dẫn cha cháu tới nơi cổ động yến bái thi thân đời thứ ba của môn Kiếm Thánh, ông lấy huyết thư vải vàng cho cha cháu xem, cha cháu rất thông minh, liền quỳ xuống hành lễ bái sư.
- Vì lúc ấy cha cháu không biết võ nghệ, ông phải truyền võ nghệ mình cho cha cháu học, sau đó mới để cha cháu tự luyện Du Long kiếm pháp.
Qua bốn năm tu luyện, cha cháu đã luyện được sáu phần công lực của Du Long cửu kiếm và Tiên Thiên Vô Cực chân khí.
- Lúc đó, cha cháu có nguyện muốn tham gia thi tài tại Hoàng Sơn kiếm hội, nhưng ông vì cẩn thận, bảo cha cháu tạm hoãn một kỳ, vì công lực của cha cháu lúc bấy giờ vẫn chưa đến cản giới nhập thánh, vì Kiếm Thánh môn nếu tái xuất giang hồ thì chỉ được thắng chứ không thể bại được.
- Sau đó cha cháu hành hiệp giang hồ, hàng năm chí ít cũng một lần về Đại Hồng sơn thăm ông một lần.
Lần đầu tiên, cha cháu trở về, nói là đã kết hôn, ông nghĩ lúc ấy cha cháu tuổi đã hai mươi lăm, việc lập gia thất là rất bình thường, nên ông không có hỏi gì thêm.
- Và lần cuối cùng cha cháu quay về thăm ông, lúc đó Du Long kiếm pháp đã được chín phần công lực, ông khích lệ cha cháu đi tham gia Hoàng Sơn kiếm hội, và kiến nghị cha cháu có thể hạ thủ Âu Dương Trường vì từ khi Đông Kiếm đoạt được chức Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách, đã tự ý sáng lập Vô Song bảo, có mưu đồ hùng bá võ lâm.
Vô Song bảo đã có nhiều hành động ngược đạo lý giết chánh phái nhân sĩ, Đông Kiếm là người đạo đức giả, và là một võ lâm sát tinh.
- Cha cháu đã nhận lời và hứa rằng, nếu như chiếm được chức Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách thì sẽ quay về báo tin mừng cho ông hay, và một đêm vào đầu mùa hạ, cha cháu đã xuống núi và đi Hoàng Sơn kiếm hội.
- Hời...
- Không ngờ vào giữa tháng năm, lại có tin đồn rằng chức Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách đã được Âu Dương Trường liên tục chiếm giữ.
- Ông kinh ngạc cứ ngỡ là cha cháu đã bại dưới chân Đông Kiếm, nhưng sau đó tìm hiểu mới biết là cha cháu chẳng có đến Hoàng Sơn để tham gia kiếm hội, và cha cháu đã thần bí mất tích...
- Cha cháu đi đâu? Ông biết tính cha cháu là người có khí phách kiên cường, đồng thời cũng tin rằng võ công của cha cháu lúc bấy giờ chẳng thua kém gì với Võ lâm Ngũ kỳ, khó co ai đủ khả năng mà hại cha cháu được.
- Vậy, cha cháu đã đi đâu?
- Ông đã chờ đợi hai năm trời, sau đó hạ sơn tìm cha cháu, lúc đó mới biết cha cháu định cư tại Hàng Châu, nhưng không biết địa chỉ tường tận, và cũng không biết họ tên của mẹ cháu, kết quả ba năm tìm kiếm, chỉ là hoài công vô ích...
- Và sau đó ông qua một thời gian suy tính, đã cải trang trà trộn vào Vô Song bảo đúng như Lung Tuyết đạo nhân nói, ông chỉ cầu may thôi.
- Thời gian ông cư ngụ tại Vô Song bảo, ông chẳng tìm ra manh mối nào có liên quan đến việc mất tích của cha cháu, ông đã phải cam chịu, và muốn dùng tên Bành lão phu tử chun vào trong Vô Song bảo...
- Không ngờ vào ngày thứ hai khi cháu vào Vô Song bảo, Âu Dương Trường đã sử dụng chiêu Du Long Hiện Hình trước Vô Song thinh làm cho Nam Thiên Sắc Ma hoảng hốt bỏ chạy.
- Cháu à, khi cháu nghe Phác Sa Lâm lật tẩy Long Kiếm thi diễn Long kiếm pháp, cháu có cảm giác thế nào?
Hoàng Bác cúi đầu khẽ nói :
- Lúc ấy cháu vừa kinh vừa mừng nhủ thầm: cha đúng là đã bị người ta ám hại, và chút ít cháu cũng hiểu được kẻ thù là ai rồi.
Vô Danh lão nhân ừ một tiếng, bỗng nổi cơn thịnh nộ nói :
- Không sai, nhất định cha cháu đã bị ám hại trước khi tham gia Hoàng Sơn kiếm hội.
Hoàng Bác đã khóc nức nở đau buồn nói :
- Sư tổ, có phải là cha cháu vẫn còn sống hay không?
Vô Danh lão nhân thẫn thờ nói :
- Đúng vậy, nhưng đó chỉ là ý nghĩ của ông thôi.
Hôm ông rời khỏi Vô Song bảo, Âu Dương Thừa Kiếm trúng kế đò xuống tuyệt cốc tìm Tuyền nhi, nhưng được năm kiếm sĩ tùy tùng khuyên nhủ cản lại, theo cuộc nói chuyện của họ, ông phán đoán tuyệt cốc chắc chắn là cấm địa của Vô Song bảo, hình như dưới cốc đang cầm cố một nhân vật rất lợi hại gì đó, nên cho rằng nếu có thì người đó chắc có khả năng là cha cháu đó.
Lão nói đến đây chợt ngoảnh mặt hỏi Thu Tuyền :
- Tuyền nhi, tuyệt cốc đó có tên không?
Thu Tuyền lúc này đang tỏ vẻ buồn đau và cũng khóc sướt mướt cùn Hoàng Bác, vì nay nàng đã biết được thân thế của chàng, nghe hỏi liền đáp :
- Dạ có, tuyệt cốc đó dượng cháu gọi là Vô Để cốc, dượng cháu nghiêm cấm mọi người xuống dưới cốc, vi phạm sẽ bị xử trảm.
Vô Danh lão nhân kinh ngạc nói :
- Vô Để cốc à, sao lão ở trong bảo bảy năm chưa từng nghe tên?
Thu Tuyền nói :
- Vì dượng cháu nghiêm cấm, cháu chắc ít người khác biết.
Vô Danh lão nhân gật đầu nói :
- Cháu có biết Vô Để cốc sâu chừng bao nhiêu không?
Thu Tuyền nói :
- Dạ cháu không biết, hồi trước cháu từng ném đá xuống cốc, nhưng đều chẳng nghe được gì cả.
- Hừ, không biết có đường mòn nào thông xuống Vô Để cốc mà chẳng phải qua Vô Song bảo không?
- Dạ không, ồ, không phải, cháu...!cháu không rõ.
- Ừ...
Vô Danh lão nhân nhắm mắt suy nghĩ một hồi bỗng lại hé mắt nhìn Thu Tuyền hỏi với vẻ hơi đặc biệt :
- Tuyền nhi à, cháu đối với dượng của mình cảm thấy thế nào?
Thu Tuyền nín thinh hồi lâu, mới trả lời :
- Dượng cháu đối xử với cháu rất tốt, nếu mà...!nếu mà dượng cháu có làm điều gì quấy, con cũng không nên phê bình dượng ấy...
Vô Danh lão nhân lại khẽ cười nói :
- Nếu như dượng cháu thực tế đã cầm cố cha của Bác nhi thì cháu sẽ làm sao?
Thu Tuyền ngượng ngùng cúi đầu nói :
- Con không biết, con nghĩ không chắc đâu ạ.
Vô Danh lão nhân nói :
- Nếu có thật thì sao?
Thu Tuyền ngước mặt lên ném mắt nhìn Hoàng Bác nói :
- Con...!con không biết, sao ông lại hỏi con vấn đề này?
Vô Danh lão nhân nói :
- Ý của ông là muốn nhắc nhở cháu, nên có suy nghĩ về vấn đề này, để có sự chuẩn bị về tâm lý thôi...
Hoàng Bác nghe như vậy cảnh tỉnh trong lòng thầm nhủ: “Không sai, đây là một vấn đề nan giải, xem ra nàng rất yêu thương mình, nếu đúng cha mình là bị dượng của nàng ám hại nhất định mình phải trả thù giết chết dượng nàng mới được, lúc đó chắc nàng khó lòng theo mình...!Ừ, từ nay trở đi, mình không thể quá thân mật với nàng nữa, tránh hai bên sẽ đau khổ về sau...”
Đang lúc suy nghĩ, bỗng nghe tiếng động nhẹ phát ra từ trong rừng, trong lòng sửng sốt, liền đảo mắt nhìn...