Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 5 - Chương 13: Dứu tinh

"Cổ Diêu, Vũ Áo Tự Do Hệ năm nhất ban chín."

Tại điển lễ, nghe được tên của mình, Cổ Diêu bước lên đài, tiếp nhận giáo huy từ trong tay viện trưởng.

Giáo huy của đệ tử chính thức bất đồng, dùng liêu trân quý rất nhiều, thợ làm ra cũng rất khéo tay, thúy ngọc bóng loáng nhuận trạch ở bên dưới, dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang xinh đẹp, thiểm thiểm sanh huy.

Vuốt nhẹ lên giáo huy, cổ diêu trong lòng động, bắt đầu từ hôm nay, chính mình cũng trở thành một thành viên trong giáo viện thiên cổ kỳ danh rồi.

Năm vạn thí tập sinh trung, đủ tư cách không tới ba nghìn, có thể thấy được có thể lưu lại vốn là chuyện may mắn cỡ nào.

Sau khi thí tập sinh thi kiểm tra kết thúc, phòng ăn lớn cũng được dỡ bỏ, thí tập sinh trở thành đệ tử chánh thức, được phân đến các chánh thức ban của Học viện, tiếp nhận sự bồi dưỡng chuyên nghiệp của các đạo sư.

Trước khi La Áo đế quốc chưa thống nhất đại lục, vì muốn có quân đội mạnh mẽ nên đã triệu tập hầu như tất cả các cao thủ đứng đầu lúc bấy giờ, cùng nghiên cứu để phát triển ra các tâm pháp đấu khí.

Trong đó ... sơ cấp nhất, không có thuộc tính <@Tác Giả:Dũng giả đấu khí>, cho dù là binh lính thiên tư thấp nhất cũng có thể tu luyện, đồng thời tăng mạnh lực chiến đấu của binh lính, cũng dễ dàng cho đào tạo ra nhân tài. Những người tu luyện dũng giả đấu khí có thành tựu, là có thể được đề bạt, đồng thời luyện các loại đấu khí tốt, tỷ như Thủy Pháp, Mộc Quyết tùy thuộc vào thuộc tính của tâm pháp đấu khí, theo chức hàm ngộ tính có khác biệt, nếu là quan quân có quân hàm cao, thì có thể được tu luyện hoàng kim đấu khí, ngự phong đấu khí cấp bậc càng cao đấu khí được học lại càng tốt, thậm chí còn được các cao thủ chỉ điểm.

Mà tuyệt đại đa số đệ tử của thần thánh Học viện vũ áo hệ, tu luyện chính là Quan Phương đấu khí từ lúc La Áo đế quốc giải thể lưu truyền tới nay, bất đồng là bọn chúng điều kiện có thể so với ngay quan quân lúc đó rồi, có cao thủ, cũng chính là đạo sư truyền thụ.

Quan phương đấu khí có đặc điểm chính là ổn định, bởi vì la áo đế quốc trước khi nghiên cứu đấu khí này, đầu tiên lo lắng không phải như thế nào làm cho tướng sĩ nhanh chóng đạt được lực lượng, mà là bọn hắn phải an toàn, phải biết rằng đây chính là tập thể đồng tu đấu khí, nếu có nhiều nguy hiểm thì chắc chắn là có nhiều phiền toái.

Bởi vậy tý lệ tẩu hỏa nhập ma của Quan Phương đấu khí rất thấp, nhưng cũng mang khuyết điểm, đó chính là tiến bộ vững vàng có thừa, nhưng lại không mau lẹ.

Đối với các học viên muốn nhanh chóng đề cao đấu khí Thì Quan Phương đấu khí không thể thỏa mãn yêu cầu rồi, tự do hệ chính là bộ phận đệ tử này.

Tự do hệ đệ tử tuyệt đại bộ phận là người mang đấu khí gia truyền, hoặc cách nào khác mà có được đấu khí.

Bởi vì tự do hệ mỗi vị đệ tử đấu khí đặc điểm bất đồng, bởi vậy đạo sư không thể như hệ khác trực tiếp dạy đệ tử tu luyện mỗi một môn đấu khí, mà là dựa theo từng người mà chỉ điểm, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.

Linh Động chính là một loại độc môn đấu khí, hơn nữa Cổ Diêu cho rằng Dương Phong chính là một cao thủ, tâm pháp của hắn còn hơn một loại đấu khí tốt, Vì vậy liền lựa chọn tự do hệ.

Làm hắn lược cảm giác tiếc nuối chính là, Hàn Đan bị phân tới tự do hệ ban bảy, đồng hệ bất đồng ban cấp, cũng may phòng học không quá xa, nên cũng dễ dàng gặp mặt.

Đảo mắt cái hai tháng trôi qua, Cổ Diêu cũng dần dần quen thuộc với cuộc sống của đệ tử chính thức. Thần Thánh Học Viện cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, mỗi vị đệ tử đều cố gắng hướng thượng, ngươi truy ta đuổi, không ai nhường ai. Nếu như có thể trở thành đệ tử nổi bật trong hệ, thậm chí có thể sẽ được đạo sư chỉ điểm nhiều hơn so với các học viên bình thường khác, sau khi tốt nghiệp thì cũng sẽ phất lên như diều gặp gió, trở nên nổi bật tự nhiên cũng không phải dễ dàng.

Cho dù là bình thường ban, cũng là tinh anh đông đảo, còn hơn lớp học tuyệt đại bộ phân bảy tám tuổi mà bắt đầu tập võ, trong nhà lại còn cam kết rồi có đạo sư chuyên nghiệp chỉ đạo, nửa năm trước Cổ Diêu mới bắt đầu kiếp sống vũ đạo địa nhưng thời gian lại trôi qua giống như một cái chớp mắt.

Sau khi trở thành đệ tử chính thức, mỗi tháng kết thúc cũng được tiến hành một lần ước định thi kiểm tra, đương nhiên kỳ thi này so với kỳ thi thí tập tàn khốc kia bất đồng, thi kiểm tra định kỳ không phải để tuyển chọn hay loại người mà chỉ có phân ra cao thấp mà thôi, Học viện làm như vậy mục chính là kích thích dục vọng cạnh tranh của mỗi đệ tử.

Lần thứ nhất, chính là hai tháng sau khi trải qua kì thi thí tập, do các thí tập sinh tấn cấp thành đệ tử, dù sao bọn họ hơn các đệ tử thông qua khi khai giảng có không ít chênh lệch.

Cổ Diêu ở kỳ thi kiểm tra thí tập sinh thành tích chính là kém nhất, khó khăn lắm mới đạt vừa đủ tiêu chuẩn, cũng không phải là hắn không đủ cố gắng, mà là hắn bắt đầu luyện tập vũ kĩ quá trễ, trụ cột rất thấp, muốn trong thời gian hai tháng ngắn ngủn vượt qua vốn là chuyện không có khả năng.

Sau hai lần kiểm tra, đạo sư đã cơ hồ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Cổ Diêu, nếu có chỉ dẫn thì cũng chỉ qua loa cho xong. Nhưng thật ra Hàn Đan ban đầu thì có trụ cột nhất định, lại thêm thiên sinh hông tuệ, thân thể tố chất ưu tú, liên tục dẫn đầu các kỳ thi, rất nhanh trở thành học viên được đạo sư ưu ái, trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng.

Cổ Diêu cũng không tức giận, chỉ là trong lúc người khác không chú ý mà yên lặng nghiên cứu Linh Động, khắc khổ mà tu luyện, tuy chậm nhưng vẫn có tiến bộ.

Cổ Diêu không phải đồ đần, tính ra thì hăn cũng thông minh hơn nhiều người, nếu không cũng không bị bị Philip nhìn trúng, nhưng hắn dường như thiếu cái gì đó, đấu khí vốn là tích lũy theo thời gian, một người muốn có đấu khí mạnh mẽ phải có thời gian tu luyện, có thể một năm, hai năm, thậm chí càng nhiều.

Loại cuộc sống yên bình này lại tiếp tục hơn mười ngày, sau đó một cuộc sống không yên tĩnh kéo đến.

Xế chiều sau khi chương trình học kết thúc, Cổ Diêu như thường lệ trở lại túc xá, vừa mở cửa, vừa vặn đụng phải Tạp La đang muốn đi ra ngoài.

"Lão Nhị, mau cùng ta đi xem náo nhiệt!"

Cổ diêu nghi hoặc nói: "Cái gì náo nhiệt?"

" Học viện chúng ta mới tới một tân sinh."

"Tân sinh?" Cổ xa cau mày nói: "Học viện chiêu sinh đã sớm kết thúc, học kỳ cũng hơn phân nửa rồi, như thế nào có thể còn có tân sinh có thể vào được?"

Đây là tục lệ của thần thánh Học viện, trừ mấy ngày chiêu sinh ra, khác thời gian vốn là không nhận thêm học viên.

Tạp La cười nói: "bất cứ sự tình gì cũng có ngoại lệ, phải xem đối phương là ai nữa, nếu như vốn là một đệ tử thiên tài, như vậy Học viện sẽ mở cửa tiếp nhận, hôm nay tới, vừa vặn là một đệ tử thiên tài, lại còn là một đại mỹ nữ nữa chứ."

Cổ Diêu nghe vậy cũng cảm thấy hiếu kỳ, Tạp La vốn là đam mê nghiên cứu, chẳng hề để tâm đến nữ nhân, cuối cùng là đại mỹ nữ cỡ nào, có thể làm cho hắn cũng cảm thấy hứng thú?

"Được rồi, đừng nói nhảm, theo ta đi mau, cam đoan ngươi sẽ không thất vọng!" Tạp la không vừa nói vừa kéo lấy tay Cổ Diêu, đi ra ngoài.

Cửa lớn của Thần thánh Học viện đông nghịt người, cực kỳ náo nhiệt, trong đó có nam sinh chiếm cứ rồi tuyệt đại đa số, xem bộ dáng đều là hướng về phía vị tân đệ tử kia mà tới.

Cổ Diêu thấy thế càng kinh ngạc rồi, một mỹ nữ mà có thể có tác động lớn đến thế, xem ra vị tân sinh này lai lịch cũng không nhỏ.

Trong học viện mỹ nữ cũng còn nhiều mà, có thể ở đây nhân học tập, hơn phân nửa cũng có gia thế, thậm chí không thiếu tám đại cổ tộc cùng với các đại phú gia, nhưng không người nào có sức hút mãnh liệt như thế cả.

Giáo đạo hai bên sớm đã nước chảy cũng không qua được, trong ba tầng ngoại ba tầng, người nào đều muốn tiến vào thêm, cổ xa cùng tạp la đều là thân thể gầy còm, làm sao mà có thể chen vào được chứ.

Tạp La không chút hoang mang, lấy ra một cái bình thủy tinh trong người, bên trong một chất lỏng không biết tên, hắn dùng ngón tay dính một chút, đưa lên mũi, sau đó đưa cho cổ diêu: "Lão Nhị, ngươi cũng dùng đi."

Cổ diêu nhìn cái bình thủy tinh hoài nghi nói: "đây là cái gì?"

"Mau dùng đi đi, nếu không đợi lát nữa ngươi sẽ chịu khổ đấy."

Tạp La đang nói chuyện đồng thời từ trong lòng lại móc ra một cái bình nhỏ, sau đó tại vô thanh vô thức mà ném nó đi.

Một mùi hôi không thể nào chịu nổi xông đến, phỏng chừng có hơn cả chục con chuột chết mấy ngày cùng nằm một chỗ, còn có mùi của mấy trăm con cá ương, rồi còn có mười mấy đôi tất dơ, cộng thêm một đống lớn đại thí <@Phân đóa ọe> cùng nằm một chỗ cũng không hôi bằng, đây chính là mùi hôi nhất mà Cổ Diêu ngửi được trong đời, trong người muốn nôn, thiếu chút nữa là đã bất tỉnh, cơ hồ hít thở không thông rồi.

Mùi hôi kinh khủng lạ thường này nhanh chóng lan đến các chỗ khác, người ngã xuống như rạ. <@Thật là lợi hại quá đi!>

"Đây là cái gì, thối chết!"

"Dis pá la un chu [email protected]#$%^&, con mẹ nó, tên nào thế, thúi quá!"

"Tên nào có thể sản sinh ra cái mùi kinh khủng thể vậy, hắn ăn cái gì mà có được cái mùi này vậy chứ?"

"Ọe!"

Có người đem cơm canh vừa mới ăn chuyển lại ra ngoài theo cùng một con đường, cho dù có bịt mũi cũng không có cách ngăn cản mùi thối đó xông vào mũi.

Chỉ có Tạp La dường như không có việc ấy, xem bộ dáng hẳn là cùng bình thủy tinh có chứa chất lỏng kia hoàn toàn không liên quan đến nhau vậy, cổ diêu liền lập tức chấm chất lỏng kia lên mũi.

Luồng ác khí kia lập tức biến thành một mùi thanh lương dễ chịu lan tràn khắp cơ thể, cực kỳ thoải mái.

Cổ Diêu kinh ngạc nói: "Lão Tam, này là chuyện gì xảy ra?" hắn có thể khẳng định đây chính là trò quỷ của Tạp La.

Tạp La thấp giọng bên tai cổ diêu: "mới vừa rồi ta thả ra, vốn là một loại luyện kim đạo cụ gọi Dứu Tinh. nó vốn là vô sắc khí thể, khiến cho kẻ khác phải chịu mùi thối kinh khủng, trong chiến đấu có thể làm nhiễu loạn lòng người. Nếu như dùng dược vật chuyển đổi thì lại có thể biến thành mùi hương có thể thanh tỉnh tinh thần, chiếc bình nhỏ kia chính là chứa dược vật chuyển đổi. Bây giờ dùng nó để mở đường, thật sự là quá thích hợp, hắc hắc ……"

Cổ Diêu nhìn chung quanh bốn phía, tuyệt đại bộ phân địa người đều không thể chịu nổi ác khí mà như chim thú tán loạn, chỉ còn lại những đệ tử có thực lực mạnh mẽ, ngừng thở, nhưng trên mặt lại đỏ bừng.

Cổ Diêu đối với hắn bội phục sát đất: "Hô, lão Tam, đồ quỷ của ngươi thật là nhiều."

Tạp la mỉm cười nói: "Trong lĩnh vực luyện kim thuật, còn có nhiều điều cổ quái và ngạc nhiên hơn nhiều, dứu tinh chỉ là đạo cụ bình thường mà thôi, chẳng phải là thứ cao cấp gì."

Hai người dễ dàng mà tìm được vị trí tốt, lúc này luồng ác thối cũng đã biến mất, tạp la chỉ là dùng để mở đường, đạt tới mục đích là được, ra tay cũng nhẹ nhành, nên cũng nhanh chóng ta biến đi.

Nhận thấy được thối vị biến mất, đám người vừa lại lần nữa tụ họp lại, lúc này nghe được có người kêu: "Tới rồi! Tới rồi!"

Thanh âm ồn ào vang lên, từ phía xa xa xuất hiện vài bóng người, Cổ Diêu đề khởi tinh thần, nếu xem được vị mỹ nữ đó xem ra có thu hoạch rồi.