Sáng hôm sau, trên các tờ báo lớn nhỏ hay là các kênh truyền hình về kinh tế, đều chỉ có cùng một nội dung, đó là - "Nếu giúp đỡ Lăng thị chính là đối đầu với Chu thị".
Tin tức vừa phát tán, nội bộ của Lăng thị đã rào rào như kiến vỡ tổ. Người thì thầm dự báo tương lai Lăng thị có sụp đổ không? Người thị đem Lăng thị ra cá cược? Người thị chuẩn bị hồ sơ nộp vào tập đoàn khác.
Văn phòng tổng tài, Lăng Tử Thiên đang đứng đối diện với màn hình ti vi. Hai tay anh đã sớm nắm chặt. Biết trước ông ta phản bội mình, thì lúc ấy anh phải sai người đâm chết Mộc Tâm, chứ không phải nương tay cho cô.
"Ầm" một tiếng, anh ném mạnh chiếc điều khiển ti vi khiến màn hình vỡ tan - "Chu Thừa Mạc, tôi xem ông có thể làm gì tôi".
Cùng lúc đó, tại phòng họp cao cấp của Chu thị...
Chu Thừa Mạc ngồi ở vị trí chủ trì, dõng dạc tuyên bố - "Nhân lúc các vị cổ đông đều có mặt ở đây, tôi muốn nói, cháu rể tôi - Mạc Tư Thần sẽ thay tôi lãnh đạo Chu thị. Ai dám làm trái lời nó, chính là kẻ thù của Chu thị".
Chu Thừa Mạc lấy hết sức nó một hơi, dù gì tuổi ông cũng đã cao rồi, cháu gái hiện giờ vẫm chưa rõ có thể tỉnh lại hay không, nên đành giao toàn bộ Chu thị cho Mạc Tư Thần. Ông nhẹ nhành đánh mắt về phía anh, ý bảo anh tiếp lời ông.
"Tôi sẽ không nói dài dòng. Nếu các người muốn kiếm tiền, muốn tiền đầy túi, thì chỉ còn cách, tin tưởng tôi" - anh lạnh lùng tuyên bố, ánh mắt đầy sát khí.
Chỉ một câu nói của anh đã chiếm toàn bộ lòng tin tưởng của các vị cổ động.
"Tôi tin tưởng cậu, như tôi muốn biết cậu có thể làm gì để khiến chúng tôi tin tưởng?" - một vị cổ đông có máu mặt lên tiếng.
"Cho tôi một ngày, tôi sang mang Lăng thị xác nhập với Chu thị. Như vậy được chứ?" - anh đưa tay gõ từng nhịp trên mặt bàn gõ bóng loáng, thản nhiên nói.
[...]
Kết thức cuộc họp, Mạc Tư Thần lập tức trở về bệnh viện...
Anh lấy khăn mặt bắt đầu lau người cho cô - "Tâm Tâm, em có biết không, Lăng Tử Thiên sắp mất đi tất cả rồi".
Anh lau mặt cho cô, rồi đến bàn tay trắng nõn của cô - "Không phải em muốn nhìn thấy Lăng Tử Thiên bị quả báo ư? Tâm Tâm em không tỉnh lại thì làm sao nhìn thấy được chứ?".
Mạc Tư Thần yên lặng nhìn cô. Giờ anh lại nghĩ, cô cứ ngủ như vậy thật tốt....
Bởi thời gian này cô thật sự mệt mỏi rồi!