Có những khi Tô Nhạc là
một người vô cùng rộng lượng, có những khi cô lại là một người đặc biệt nhỏ
nhen, ví dụ như hiện tại. Khi đồng hồ đeo tay, giày, thậm chí cả chiếc vòng
trên cổ tay mình đều bị người ta soi mói, so sánh đắt rẻ, nụ cười trên mặt Tô
Nhạc cuối cùng cũng biến mất.
“Tôi nói mấy cô gái trẻ
như các cô ấy, rất thích mua bừa những thứ rẻ tiền, không để ý đến đẳng cấp,
những thứ rẻ tiền đúng là không ra gì.” Người phụ nữ vẫn đang khoe khoang, có
vẻ như không khoác lác thì bà ta không chịu được.
Tô Nhạc cầm cốc trà xanh
lên, cúi thấp tầm mắt, trong lòng đang nghĩ mình có nên ra ngoài đi dạo một
vòng hay không, nếu biết trước sẽ gặp người như thế này thì đánh chết cô cũng
không ở đây. Ở cùng người thế này, ngoại trừ thử thách tính rộng lượng còn là
thử thách hành động của bản thân nữa, môi cô càng lúc càng cười không nổi rồi.
Lúc này, cửa đột nhiên bị
mở ra, Ngụy Sở ăn mặc chỉnh chu đẩy cửa bước vào, ánh mắt đảo qua người phụ nữ
vừa nãy còn đang lải nhải hiện giờ đã im miệng, anh cười cười đi tới bên cạnh
Tô Nhạc nói: “Tô Nhạc, sao em lại ngồi đây?” Nói xong, anh xoay người nói với
Trần Húc: “Trần Húc, cậu đưa Tô Nhạc tới phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi, nói
lâu như vậy chắc cô ấy cũng mệt rồi.” Sau đó anh dịu dàng vỗ vai Tô Nhạc, cử
chỉ giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
Người phụ nữ nhiều chuyện
biến sắc, trong lòng run lên, cô gái trước mặt sẽ không phải bạn gái của vị
tổng giám đốc này đấy chứ?
Tô Nhạc nghe được câu này
của Ngụy Sở liền thở phào một hơi, đứng dậy gật đầu với anh, sau đó nói: “Vậy
em tới phòng làm việc của anh trước, à, anh có thể giúp em liên hệ với giám đốc
phòng kế hoạch được không?”
“Được, không thành vấn
đề.” Ngụy Sở gật đầu: “Em cứ nghỉ ngơi một lát trước đi, thật không ngờ em lại
nói nhiều với người lạ như vậy, bình thường vì sao không thấy em nhiệt tình như
thế với anh.”
Lời này của Ngụy Sở thật
sắc bén, bởi vì từ đầu đến cuối Tô Nhạc chẳng nói được mấy câu, ý của Ngụy Sở
rõ ràng đang châm chọc người phụ nữ liên tục khoe khoang kia. Tô Nhạc liếc nhìn
về phía bà ta, sắc mặt đối phương quả nhiên hơi khó coi. Tô Nhạc cười, may là
bà ta không biết Ngụy Sở đang cười nhạo bà ta, nếu không đúng là không còn cách
cứu chữa nữa.
Biết rằng có lẽ Ngụy Sở
có chuyện làm ăn cần bàn với đối phương, Tô Nhạc không chậm trễ nữa, xoay người
lập tức đi ra, Trần Húc đi theo phía sau áy náy nói: “Tô Nhạc, thật xin lỗi, bà
ấy…”
“Không có gì, bà ấy cũng
chẳng phải người nhà anh.” Tô Nhạc cười cười, bước vào phòng tổng giám đốc,
ngồi lên một chiếc sô pha. Trần Húc đưa một chiếc máy tính xách tay cho cô, pha
một cốc trà rồi mới để lại một mình Tô Nhạc trong phòng tổng giám đốc.
Tô Nhạc mở máy tính lên,
không thấy có mật mã, trên màn hình máy tính là bức ảnh chụp một cái hồ nhân
tạo. Giữa hồ có một gò đất nhỏ, trên đó có một gốc cây Ngô đồng, bên cạnh là
một chiếc cầu kiểu dáng cổ kính xây bằng đá, nối thẳng tới bờ hồ.
Phía bên trái bức ảnh còn
có một câu nói viết bằng bút lông “Hà nhật phượng tê ngô*”, rất
có cảm giác cổ trang. Tô Nhạc rất quen thuộc với hình ảnh này, bởi vì đây là
cái hồ nhân tạo bên cạnh tòa nhà chín tầng mà cô từng học hồi đại học, bên cạnh
còn có một rừng cây nhỏ, là thánh địa để những cặp tình nhân tản bộ ban đêm.
* Hà nhật phượng tê
ngô: đến ngày nào phượng hoàng mới đậu trên cây ngô đồng.
Không ngờ lại nhìn thấy
một cảnh tượng quen thuộc như thế, Tô Nhạc có chút hoảng hốt. Cô nhớ khi học
đại học, cô và Trang Vệ cũng từng tới nơi này tản bộ, nào ngờ hiện tại cô và
Trang Vệ đã thành người xa lạ, còn cái hồ này lại vẫn đẹp đẽ như thế.
“Tổng giám đốc Trầm, việc
hợp tác thế này đối với Kim Sở mà nói cũng chẳng có bao nhiêu ích lợi.” Ngụy Sở
lắng nghe kế hoạch hợp tác của đối phương xong, mở miệng không chút do dự: “Kim
Sở vốn không có hứng thú với phương diện này, hơn nữa công ty của tổng giám đốc
Trầm cũng chưa chắc đã gánh vác được số vốn lớn như vậy, nếu xảy ra vấn đề,
cuối cùng không phải chỉ tập đoàn của hai người bị tổn thất mà Kim Sở chúng tôi
cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Lưu Phân, cũng chính là
người phụ nữ thích khoe khoang, nhíu mày, tranh lời của Trầm Khai: “Tổng giám
đốc Ngụy, cậu nể mặt Trần Húc, suy nghĩ một chút đi.”
Đúng lúc Trần Húc vừa
bước vào cửa nghe thấy như vậy, lông mày nhíu thật chặt, chưa nói đến chuyện
anh và nhà họ Lưu chẳng có mấy quan hệ, cho dù có cũng không thể vì tình cảm cá
nhân mà làm chuyện không có lợi với Kim Sở.
“Lời này của Lưu phu nhân
đã coi Kim Sở chúng tôi là cái gì?” Ngụy Sở sa sầm mặt nói: “Trước nay việc hợp
tác của Kim Sở sẽ không vì quan hệ của bất cứ ai mà thay đổi, hơn nữa lời này
của Lưu phu nhân đã sỉ nhục tác phong chuyên nghiệp của trợ lý Trần Húc, Kim Sở
chúng tôi không muốn hợp tác với một đối tác như vậy.”
Lưu Phân nghe xong lời
này, vẻ mặt xấu hổ, nghĩ tới cô gái trẻ kia, lại mở miệng nói: “Vậy còn người
của công ty đồ uống kia thì sao, chẳng lẽ không phải vì tư tình?”
“Tiểu Phân.” Thấy Lưu
Phân càng nói càng quá đáng, Trầm Khai ngắt lời bà ta: “Công ty đồ uống Bách
Sinh là một công ty lớn, bà đừng nói bậy.”
“Thế nào là nói bậy, ông
xem thái độ của cậu ta với cô ta xem, giống như không có chuyện gì à?” Lưu Phân
trừng mắt liếc Trầm Khai, nhưng cũng không tiếp tục tranh cãi về vấn đề này
nữa.
Kiểu hành vi chua ngoa
của những người phụ nữ như thế này quả thật Ngụy Sở chưa gặp nhiều, bình thường
khi hợp tác mọi người đều khẩu Phật tâm xà, trong bông có kim, hôm nay gặp phải
loại người không biết xấu hổ, khóc lóc om sòm này, nếu không nể mặt Trần Húc,
có lẽ anh đã gọi bảo vệ trực tiếp mời bọn họ ra ngoài.
Sắc mặt Trần Húc đã vô
cùng khó coi, người là do anh giới thiệu tới, hôm nay biến thành thế này, cho
dù anh có tiễn người đi cũng sẽ ảnh hướng tới danh tiếng của anh tại công ty.
Anh suy nghĩ một lát, gật đầu với Ngụy Sở một cái rồi xoay người ra khỏi phòng
tiếp khách.
Sau khi nói rõ chuyện này
với mẹ mình, Trần Húc đã hoàn toàn không muốn khách khí nữa, đẩy cửa bước vào
phòng tiếp khách nói: “Tổng giám đốc Trầm, Lưu phu nhân, đây là phòng tiếp
khách của Kim Sở, không phải là nơi để hai người la lối om sòm, nếu hai người
còn như vậy, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tiễn hai người ra ngoài.”
“Thế nào, công ty của cậu
lớn thì giỏi lắm sao?” Bị người ta không coi mặt mũi ra gì, Lưu Phân tức giận,
đặt mông ngồi dưới đất, lập tức hô trời gọi đất, nói công ty lớn ức hiếp bọn
họ, coi thường người dân.
Trần Húc nghĩ đến những
hành động khoe khoang của Lưu Phân trước mặt Tô Nhạc vừa rồi, yên lặng quay
đầu, coi thường người dân, lời này mà bà ta cũng dám mở miệng nói.
“Lưu phu nhân, phòng tiếp
khách của chúng tôi có lắp đặt camera giám sát, toàn bộ phòng bảo vệ có thể
thấy rõ ràng.” Ngụy Sở hoàn toàn không thèm nhìn hành động ăn vạ này của Lưu
Phân: “Mặt khác, hành động náo loạn lần này của bà đã xúc phạm đến nhân phẩm
của người khác, căn cứ vào đoạn ghi hình, tôi có thể tố cáo hành vi cố ý gây
rối trật tự này của bà.”
Lưu Phân nghe vậy không
náo loạn nữa, đứng dậy tới sô pha ngồi xuống, chỉnh lại quần áo trên người,
không nói gì, nhưng cũng không chịu đi.
Sắc mặt Trầm Khai đã trở
nên vô cùng khó coi, ngày đó khi ông cưới Lưu Phân, bố của bà chỉ là một ông
chủ của một xưởng sản xuất nhỏ, sau này xưởng sản xuất phát đạt, mỗi ngày Lưu
Phân đều nói nếu không có bà ta, ông cũng chẳng phải kẻ có tiền như hiện giờ.
Nay bị mất mặt trước tổng giám đốc một công ty lớn, Trầm Khai cảm thấy mặt mũi
mình đã bị Lưu Phân ném ra đất giẫm đạp.
“Lưu Phân, đừng làm loạn,
đi về với tôi.” Nói đoạn Trầm Khai lập tức xin lỗi Ngụy Sở: “Tổng giám đốc
Ngụy, vô cùng xin lỗi, vợ tôi tính tình nóng nảy, xin đừng chấp nhặt với bà
ấy.”
“Được lắm, Trầm Khai,
ngày đó ông đến với tôi, sao không chê tính tình tôi nóng nảy. Nếu không có nhà
họ Lưu tôi, sao ông có thể làm được ông chủ lớn, chẳng lẽ ả Tô Nguyễn Tú kia có
thể cho ông làm ông chủ được chắc. Bây giờ ông chê tôi nóng nảy, vậy thì quay
về tìm Tô Nguyễn Tú của ông đi, cô ta dịu dàng, cô ta săn sóc, đáng tiếc bây
giờ người ta còn cần ông nữa sao?” Lưu Phân chỉ vào mũi Trầm Khai: “Bộ ông
tưởng ông tốt đẹp lắm chắc, cũng chỉ là gã đàn ông vô dụng sống bám vào nhà họ
Lưu chúng tôi thôi!”
Ngụy Sở nhăn mày rất
chặt, anh không có hứng thú với những vụ cãi vã thế này: “Lưu phu nhân, tổng
giám đốc Trầm, chỗ này là phòng tiếp khách của Kim Sở chúng tôi, hai người có
chuyện riêng gì mời về nhà giải quyết.”
Thế giới này đúng là loại
người gì cũng có, Trần Húc cố gắng nhịn cười, cảm thấy loại kịch luân lý gia
đình này vô cùng tức cười, khi nhìn tới vẻ mặt xanh mét của Trầm Khai lại vô
cùng cảm thông, người đàn ông nào có một bà vợ như thế này thật là tự hành xác.
Nhưng đối với loại đàn ông vứt bỏ vợ con này không biết là nên thông cảm hay
nên cảm thấy đáng đời.
Trầm Khai miễn cưỡng đè
nén cơn giận trong lòng, xin lỗi Ngụy Sở một câu rồi lập tức xoay người đi ra
cửa, không thèm liếc mắt nhìn Lưu Phân một cái, vẻ mặt như đã chịu đủ lắm rồi.
Tô Nhạc vừa mới đi ra
khỏi cửa được vài bước đã bị người ta đụng một cái lảo đảo, đối phương cũng ý
thức được mình vô tình va phải người khác nên đưa tay ra đỡ Tô Nhạc.
“Các người đang làm cái
gì?” Một giọng nữ gầm lên khiến màng nhĩ Tô Nhạc rung rung, cô nghiêng đầu nhìn
lại, đã nhìn thấy người phụ nữ khoe khoang kia đang dương nanh múa vuốt đi tới,
giày cao gót gõ cạch cạch vang dội trên mặt đất, còn cổ tay mình đang bị người
đàn ông trước mặt nắm lấy.
“Trầm Khai, ông còn biết
xấu hổ hay không!” Lưu Phân thấy mình đã lại gần mà Trầm Khai còn chưa buông Tô
Nhạc ra, một bàn tay vươn ra đẩy Trầm Khai, Tô Nhạc cũng bị đẩy theo ngã vào
tường, gáy đập lên tường kêu cộp một tiếng.
Con bà nó! Tô Nhạc rất ít
khi chửi bậy lúc này cũng phải ôm cái gáy ngồi xổm xuống chửi thầm một câu, đau
đến mức suýt nữa chảy nước mắt. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà nhất định cô
không xem ngày, nếu không vì sao lại gặp phải người phụ nữ hung hãn như thế
này?
Nhưng… Cái tên Trầm Khai
này…
“Tô Nhạc!” Ngụy Sở đi ra
sau, nhìn thấy Tô Nhạc ôm đầu ngồi ở góc tường thì vẻ mặt trở nên không thể khó
coi hơn được nữa.
Tô Nhạc ngẩng đầu, không
nhìn Ngụy Sở mà nhìn người đàn ông đang bị Lưu Phân giơ tay lên định tát kia,
cô xoa cục u sau gáy, giận dữ cùng buồn bực đều dâng lên.
Mẹ nó chứ, lại bắt đầu
diễn kịch “cẩu huyết” rồi đây!