Bởi vì Ngụy Sở không thể
lúc nào cũng ở bên cạnh Tô Nhạc, nên Tô Nhạc làm quen với mấy nhân viên nữ, bọn
họ đều rất khách sáo, trò chuyện cũng coi như vui vẻ.
Những người ở đây đều đã
lăn lộn trên thương trường, sẽ không quá tùy tiện hỏi vấn đề cá nhân, nội dung
nói chuyện không phải là một tạp chí mới nào đó thì cũng chỉ về một số công
việc phải làm, Tô Nhạc đứng giữa những bậc đàn chị này, phát huy khả năng hơn
hẳn bình thường, cuối cũng cũng không làm mất mặt Bách Sinh.
“Chúng ta đi SPA đi, dù
sao bây giờ cũng không có việc gì làm.” Một người trong số đó nói, Tô Nhạc
đương nhiên không từ chối, điều đau đớn duy nhất là cô phát hiện mấy đàn chị
này đều có thẻ VIP, còn cô chỉ có thể hoang phí quét thẻ tín dụng.
Làm SPA xong, Tô Nhạc
cũng không cảm thấy da mặt sáng bóng hơn chút nào, cô ra khỏi phòng, ngồi xuống
một chiếc sô pha bên ngoài, vừa mới cầm quyển tạp chí lên xem thì một người đi
tới.
“Mời dùng cà phê.”
“Cảm ơn.” Tô Nhạc ngẩng
đầu nói cảm ơn với nữ phục vụ, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, còn sắc mặt đối
phương lại càng thêm khó coi.
Tô Nhạc đã nghe nói Lâm
Kỳ bị Trang Vệ đuổi việc, nhưng không ngờ Lâm Kỳ lại tới khu nghỉ dưỡng làm
phục vụ, cô dời tầm mắt, không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Lâm Kỳ nữa.
Thắt lưng đang cúi xuống
của Lâm Kỳ ngừng lại một lát, sau đó lập tức đứng thẳng lên, hừ nhẹ nói: “Thật
không ngờ cô cũng tới những nơi thế này tiêu tiền, Ngụy Sở đối xử với cô đúng
là rất tốt.”
“Tuy tôi không phải kẻ có
tiền, nhưng tiền để đi SPA thì vẫn có.” Tô Nhạc vừa lơ đãng lật quyển tạp chí
vừa nói: “Một người phụ nữ cái gì cũng dựa vào đàn ông không phải là một người
phụ nữ thành công, mà là làm người thất bại.”
Nghe ra ý tứ của Tô Nhạc,
nhưng hôm nay đối phương là khách, còn cô chỉ là một nhân viên, Lâm Kỳ đành
nhịn cơn giận này xuống, ngày đó bởi vì gây chuyện trong tiệc rượu mà cô bị
Trang Vệ sa thải ngay sau đó, những công ty khác đương nhiên cũng không nhận cô
vào làm, khiến cho hiện giờ cô chỉ có thể đi làm nhân viên phục vụ. Nghĩ tới
căn nhà chung cư mang tên mình kia, nỗi hận trong lòng cô mới miễn cưỡng giảm
đi một chút, mặc kệ thế nào, ít nhất Trang Vệ cũng không để cô ra đi tay không.
“Trang Vệ tặng tôi một
căn nhà một trăm mét vuông, anh ta tặng cô cái gì?” Lâm Kỳ khinh thường nghĩ,
mình chia tay Trang Vệ ít nhất còn lấy được một căn nhà, còn Tô Nhạc lại chẳng
có gì.
“Trang Vệ đá cô, cho cô
phí chia tay là đương nhiên.” Tô Nhạc cười ngẩng đầu: “Cô nói vậy tôi mới nhớ,
tôi nên gửi cho Trang Vệ một ít phí chia tay, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Sắc mặt Lâm Kỳ xấu tới
cực điểm, một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Cô đừng quá đắc ý.” Nói xong, cô
xoay người bỏ đi. Đi chưa được mấy bước đã đụng vào một người, cô vội vàng xin
lỗi, còn đối phương chỉ nói một câu không sao rồi vội vàng bước đi. Cô quay đầu
nhìn lại, người cô đụng vào đúng là Ngụy Sở.
Ngụy Sở không thèm liếc
nhìn cô một cái, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều có ý lấy lòng Tô Nhạc,
vẻ mặt Lâm Kỳ thay đổi liên tục, cuối cùng lộ ra một nụ cười khổ, cô vẫn luôn
coi Tô Nhạc là đối thủ, nhưng đối phương lại không thèm để cô vào mắt, hôm nay
người ta đã thắng, còn mình tiền mất tật mang. Ngày đó, cô thật sự không nên
chen vào giữa Tô Nhạc và Trang Vệ, nếu không có cô, Tô Nhạc sao có thể gặp một
người đàn ông tốt như Ngụy Sở, đây đều là chính mình tạo nên, cô còn có thể
trách được ai?
Khi Tô Nhạc lấy thẻ tín
dụng ra quẹt thì Ngụy Sở đưa một chiếc thẻ VIP vào tay cô: “Thẻ này của anh có
thể giảm sáu mươi phần trăm.”
Tô Nhạc nhìn chiếc thẻ
VIP màu vàng lấp lánh trong tay, cười cười, trực tiếp cầm thẻ tín dụng của mình
thanh toán, sau đó mới nói: “Em cũng chẳng phải bạn gái anh, chưa đến mức ngay
cả chuyện này cũng để anh trả tiền.”
Quản lí ở bên cạnh thấy
vậy, cười bước lên phía trước: “Vị tiểu thư này cũng đăng ký thẻ VIP đi, chỉ
cần đến với trung tâm chúng tôi là có thể nhận được chiết khấu trong vòng một
năm.”
Tô Nhạc suy nghĩ một
chút, khu nghỉ dưỡng này quả thật rất thoải mái, vì vậy liền gật đầu: “Được,
vậy làm phiền rồi.”
“Không có gì.” Quản lý
thấy đã bàn thêm được một vụ làm ăn, nét mặt cười vô cùng dễ nhìn.
Ngụy Sở cũng không để ý
đến việc làm này của Tô Nhạc, chỉ cười lấy lại thẻ VIP của mình rồi nói: “Nếu
sau này em muốn tới đây có thể gọi anh đi cùng.” Anh suy nghĩ một chút, cuối
cùng vẫn không nói ra khu nghỉ dưỡng này có một nửa vốn đầu tư của nhà họ Ngụy,
chỉ nháy mắt bảo quản lý khi làm thẻ VIP cho Tô Nhạc thì giảm đi một nửa giá
thành.
Quản lí là một người
thông minh, đã nhận ra cậu thiếu gia nhà họ Ngụy này có hứng thú với cô gái trẻ
kia, cũng biết điều giảm đi một nửa giá, nhưng không nhiều lời nói ra.
Làm thẻ VIP xong, có hai
nữ nhân viên đi ra, nhìn thấy Ngụy Sở, vẻ mặt hai người biến đổi, lại tìm cớ
tạm biệt Tô Nhạc. Làm bóng đèn của sếp không có kết cục tốt, bọn họ chưa có can
đảm ngáng đường sếp lớn.
Người ta nói đàn ông khi
yêu không có lý trí, lá gan của bọn họ rất nhỏ, không dám hứng thú tìm hiểu xem
lý trí của sếp vững vàng thế nào.
Tô Nhạc không biết những
suy nghĩ đó, cô cùng Ngụy Sở ra khỏi khu chăm sóc sắc đẹp, lại bị Lâm Kỳ gọi
lại.
“Tô Nhạc!” Lâm Kỳ nhìn
thấy cô đang sóng vai cùng Ngụy Sở, vẻ mặt có chút phức tạp: “Trang Vệ, anh ấy…
vẫn còn yêu cô.”
Tô Nhạc không hiểu vì sao
Lâm Kỳ lại nói một câu như thế, giống như đang đóng phim truyền hình vậy, cô
ngẩn người ra rồi mới nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện của Trang Vệ.”
“Buổi sáng thức dậy anh
ấy vô thức gọi tên cô, thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc cũng gọi tên cô.” Lâm
Kỳ nói đến đây, ánh mắt thoáng vẻ không cam lòng: “Tôi thích anh ấy năm năm, từ
khi bắt đầu vào đại học đến nay, tôi đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, vì sao anh ấy
lại cứ nhớ tới một con người vô tâm như cô?”
Tô Nhạc vẫn yên lặng như
trước, cô thích Trang Vệ, nhưng lại không thể chịu nổi kiểu phản bội này, cô vô
cùng chán ghét kiểu phản bội này, thậm chí sự chán ghét đó còn lớn hơn cả tình
yêu ở trong lòng, cô chưa bao giờ đặt tình yêu ở vị trí đầu tiên, vì vậy, khi
bị tổn thương, cô vẫn có thể lành lặn bỏ đi.
Nếu Trang Vệ yêu cô, vì
sao lại ở bên Lâm Kỳ? Cô cười trào phúng: “Tôi và cô chỉ là một bông hồng trắng
và một bông hồng đỏ mà thôi, ai ở bên cạnh Trang Vệ thì mới có thể nói đó là
vết muỗi đốt hay là hạt cơm. Người Trang Vệ yêu nhất chỉ có chính anh ta, chẳng
nhẽ cô còn không hiểu, sau này tôi không muốn nói về con người này nữa.”
Viền mắt Lâm Kỳ đỏ lên,
cũng bật cười, không biết đang cười Tô Nhạc hay cười chính cô ta: “Có lẽ cô là
một bông hồng trắng, nhưng tôi chưa bao giờ là một bông hồng đỏ, tôi chỉ là đối
tượng chơi đùa của Trang Vệ mà thôi, hiện giờ thế này cũng là đáng đời.”
Tô Nhạc thấy cô ta như
vậy, dời ánh mắt: “Cô không nên nghĩ nhiều, tôi phải đi đây.”
Nhìn Tô Nhạc đi xa, Lâm
Kỳ đột nhiên cao giọng nói: “Tô Nhạc, bố cô ở ngay thành phố này, cô có biết
không?”
Tô Nhạc dừng bước một
chút, một lát sau lại tiếp tục đi về phía trước, giống như không nghe thấy Lâm
Kỳ nói gì.
Ngụy Sở lại quay đầu liếc
nhìn Lâm Kỳ, nhìn thấy trong mắt đối phương không có vẻ gì đang nói dối, anh
quay đầu nhìn về phía Tô Nhạc, chỉ nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm nào của
cô.
Mọi người đã chơi chán
đều tự chuẩn bị về nhà, Tô Nhạc ôm ba con thú bông, một to hai nhỏ, lên xe của
Ngụy Sở, trong đầu vang lên câu nói kia của Lâm Kỳ, cô biết Lâm Kỳ không nói
dối, chỉ là, đối với người cha chưa từng gặp mặt này, Tô Nhạc tuy không hận
nhưng cũng không có một chút tình cảm.
Hiện giờ lại nghe thấy
tin tức của ông ta, ngoại trừ phiền não và trống rỗng, hoàn toàn không có một
chút tác dụng gì với cô.
Thấy Tô Nhạc không nói
gì, Ngụy Sở cũng không tiện hỏi, chỉ bật một khúc dương cầm, để Tô Nhạc không
hoàn toàn rơi vào thế giới của mình.
Tới bên dưới nhà trọ, Tô
Nhạc ôm thú bông, khó khăn bước xuống xe, sau khi đi được hai bước, cô đột
nhiên quay đầu nhìn về phía Ngụy Sở: “Ngụy Sở, có phải anh thích em hay không?”