Tiệc cưới bắt đầu, Tô
Nhạc vốn định ngồi cùng Tiểu Song và Nhị Nhị, ai ngờ khi cô tìm được hai người
thì bàn đã đủ người, cô đưa mắt nhìn quanh, không biết nên ngồi bàn nào mới
tốt.
“Tất Tất, cậu tới chậm.”
Chu Sảng bóc một chiếc kẹo cưới, cười tủm tỉm nói: “Người ta nói “tú
sắc khả xan*”, hôm nay cậu không cần ăn tiệc cưới cũng được.”
* Tú sắc khả xan: sắc
đẹp có thể ăn được
“Hai người đúng là làm
cho người ta tức lộn ruột.” Tô Nhạc vô cùng đau đầu trừng mắt nhìn hai người,
định tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống là được, không nhìn thấy hứng thú đột
nhiên lóe lên trong mắt Chu Sảng và Lý Ngọc Hiểu.
“Tô Nhạc, em đứng đây làm
gì?” Ngụy Sở đi tới bên cạnh Tô Nhạc, thấy bên cạnh Lý Ngọc Hiểu và Chu Sảng đã
không còn chỗ trống, lại mở miệng: “Em ngồi cùng anh đi, những người khác em
không quen, ăn cũng không được tự nhiên.”
Tô Nhạc nghĩ có lẽ Ngụy
Sở sẽ ngồi ở bàn chủ trì, lập tức từ chối: “Không cần đâu, em tùy tiện tìm một
chỗ là được.”
Nhìn ra ý nghĩ trong lòng
Tô Nhạc, Ngụy Sở giải thích: “Anh không ngồi bàn chủ trì, chỉ ngồi cùng những
người khác thôi, đi theo anh.”
Thái độ của đối phương
quá nhiệt tình, Tô Nhạc cũng không tiện từ chối, đành phải đi theo phía sau
Ngụy Sở, về phần sẽ ngồi bàn nào thì cô cũng không rõ lắm.
“Anh chàng này nhìn trúng
Tất Tất rồi.” Nhị Nhị bóc vỏ một viên lạc, nắm cổ tay nói: “Đáng tiếc Tất Tất
hoàn toàn không có phản ứng, hoàn toàn là một đứa ngốc bẩm sinh!”
“Nếu cậu ấy là đồ ngốc,
rất nhiều người sẽ bị gọi là đần độn.” Tiểu Song vừa cắn hạt dưa vừa nhỏ giọng
nói: “Heo nhìn qua có vẻ ngơ ngác chậm chạp, cuối cùng không chừng ngay cả cọp
cũng bị bắt, cho dù cậu ấy có thật sự là đồ ngốc cũng chỉ trách anh chàng đẹp
trai này thiếu cố gắng, cách mạng chưa thành công, còn cần nỗ lực nhiều.”
“Xem trò vui chẳng phải
đức tính tốt đẹp gì.” Nhị Nhị liếc mắt xem thường.
“Thánh nhân nghìn năm
trước đều nói phụ nữ không có tài năng mới là đức hạnh, tớ thiếu đạo đức từ lâu
rồi, ít hơn một chút nữa cũng không sao.” Tiểu Song ăn hạt dưa, cười rất tươi
tắn.
Sau khi Tô Nhạc theo Ngụy
Sở ngồi xuống, cô lập tức cảm thấy những người cùng bàn đều đang quan sát mình,
cô không được tự nhiên định rụt bàn tay đang lấy bánh kẹo cưới lại.
“Tiểu Sở, vị này là?” Một
người phụ nữ nhìn có vẻ mới qua bốn mươi tươi cười nhìn Tô Nhạc, giống như Tô
Nhạc là một bông hoa vô cùng quý giá vậy, nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần,
ánh mắt còn lộ vẻ thỏa mãn mờ ảo.
Ngụy Sở vội ho một tiếng,
giới thiệu: “Mẹ, đây là đàn em trong trường đại học của con.”
Tô Nhạc hơi há miệng ngạc
nhiên: “Chào bác gái.” Mẹ Ngụy Sở thoạt nhìn quả thật rất trẻ, cô bất giác động
đậy, mặc dù đây không phải bàn chủ trì nhưng không phải tất cả những người ngồi
đây đều là họ hàng nhà gái chứ, một người ngoài như cô ngồi ở đây có vẻ không
thích hợp lắm.
“Đừng khách sáo, cháu là
bạn của Tiểu Sở nhà bác thì cũng là con cháu của chúng ta, không cần câu nệ.”
Nhìn ra Tô Nhạc không được tự nhiên, bà Ngụy ôn hòa an ủi, nói xong lại nhiệt
tình giới thiệu những người cùng bàn khác, cái gì mà mấy cô, mấy dì, mấy anh,
đều là người trong một đại gia đình.
Tô Nhạc xấu hổ chào hỏi
tất cả một lượt, trong lòng hận không thể đứng bật dậy, ngồi ở bàn này áp lực
quá lớn.
“Tiểu Sở, Tô Nhạc từ xa
tới tham dự hôn lễ của Tiểu Diêu, con là đàn anh, phải đón tiếp cho tốt nhé.”
Bà Ngụy đứng lên, nhét một đống bánh kẹp cưới vào trong tay Tô Nhạc: “Tuổi trẻ
phải dính nhiều không khí vui mừng một chút.”
Tô Nhạc cười gượng nói:
“Cảm ơn bác gái.” Cô vẫn tưởng người đã nuôi dưỡng ra một tinh anh như Ngụy Sở
nhất định sẽ là kiểu bố mẹ rất nghiêm khắc, thật sự không ngờ bà Ngụy lại hòa
nhã dễ gần như thế, nhất thời khiến cô cảm giác được yêu chiều nên vừa mừng vừa
sợ.
“Dì ba, mấy cái kẹo kia
của dì quá ngọt, chị Tô, em cho chị vị sô-cô-la, chị ăn thử đi.” Một cô bé hơn
mười tuổi móc từ trong túi ra một chiếc kẹo sô-cô-la, đưa tới trước mặt Tô
Nhạc.
Tô Nhạc đối mặt với sự
nhiệt tình không gì sánh được này, dần dần hiểu ra có chuyện gì, chỉ sợ là những
người này đã coi cô là bạn gái Ngụy Sở rồi, nhưng người ta không nói ra, cô sẽ
không thể giải thích, chuyện này còn ngột ngạt hơn cả khi không linh cảm được.
Ngụy Sở thấy nụ cười trên
mặt Tô Nhạc sắp biến thành hóa thạch, anh cong cong khóe miệng, không có ý định
tới giải vây. Tô Nhạc nghiêng đầu trừng mắt nhìn Ngụy Sở, chờ anh có bạn gái,
nếu cô ấy biết chuyện này sớm muộn gì cũng tức chết!
Vừa nghĩ vậy Tô Nhạc
thoải mái hơn nhiều, dù sao cô cũng chẳng cần phải giải thích, sau này cô chẳng
có mấy cơ hội gặp những người này, chờ khi Ngụy Sở có bạn gái, bọn họ sẽ tự
hiểu mình đã tưởng nhầm. Cô cười tủm tỉm nhận kẹo đủ các loại vị, vui vẻ nói
cảm ơn, những loại kẹo này đều rất đắt, không nên từ chối, người ta đã nhiệt
tình như vậy, nếu mình cứ từ chối mãi sẽ thành thất lễ.
Thấy Tô Nhạc trở về trạng
thái bình thường rất nhanh, trong lòng Ngụy Sở có chút tiếc nuối, tư tưởng quá
tốt đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Sau khi hoàn thành những
nghi thức kết hôn, yến tiệc chính thức bắt đầu, món khai vị được đưa lên trước,
Tô Nhạc thấy những người cùng bàn không hề động đũa, cô cũng ngồi yên.
“Chúng ta là người một
nhà, không cần nói những lời lễ nghi gì cả, nhanh ăn đi.” Một người đàn ông hơi
lớn tuổi mở miệng, cầm đũa lên trước.
Tô Nhạc cũng dùng đồ ăn theo
mọi người, mùi vị không tệ, xem ra đã mời đầu bếp riêng tới nấu, cô có chút cảm
khái, chẳng trách có nhiều đàn ông muốn lấy vợ giàu, cũng có nhiều cô gái muốn
lấy chồng giàu, kẻ có tiền quả thật có những chỗ hơn hẳn người bình thường.
Những người trong bàn
thỉnh thoảng cười đùa, hoặc cùng nhau khen con gái nhà nào đó, Tô Nhạc không
thể xen vào, đành vùi đầu chiến đấu với mấy món ăn mỹ vị.
“Tô Nhạc quê ở đâu?” Bà
Ngụy đột nhiên hướng câu chuyện về phía Tô Nhạc: “Vừa rồi khi cháu ngồi xuống
cùng Tiểu Sở nhà bác, quả thật làm bà già này rất ngạc nhiên.”
“Bác gái nhìn trẻ như
vậy, sao có thể là bà già được.” Tô Nhạc nghe thấy bà Ngụy khen ngợi, mặt đỏ
lên: “Nhà cháu ở Tứ Xuyên.”
“Ừ, Tứ Xuyên có rất nhiều
món ngon.” Nụ cười trên gương mặt bà Ngụy càng rõ ràng: “Bác cũng là người Tứ
Xuyên, sau khi lấy bố Tiểu Sở cũng rất ít khi quay về Tứ Xuyên, cháu vừa nói
vậy làm bác lại thèm ăn lẩu cay Tứ Xuyên.”
Tô Nhạc nói với bà Ngụy
một số thay đổi của Tứ Xuyên những năm gần đây, bà Ngụy rất biết cách nói
chuyện, lại không cố ý tỏ vẻ hống hách của kẻ có tiền, Tô Nhạc thật sự thích
bà, nghĩ rằng người phụ nữ như vậy có thể nuôi dưỡng ra một người con trai xuất
sắc như Ngụy Sở cũng không có gì lạ.
Khi hai người đang nói
hăng say, Ngụy Sở đột nhiên nói với Tô Nhạc: “Canh cá tầm này không tệ, anh vừa
nếm thử rồi, em có muốn uống không?”
Tô Nhạc không thật sự
thích uống canh cá, nhưng Ngụy Sở nói vậy cô cũng gật đầu. Còn chưa kịp phản
ứng lại đã thấy Ngụy Sở cầm lấy cái bát trước mặt cô, múc vào đó hai muỗng canh
cá.
Những người bề trên trong
bàn đều ngạc nhiên nhìn động tác này của Ngụy Sở, bọn họ ai cũng biết chàng
trai trẻ này trước giờ không thích lấy lòng con gái, tính cách cũng kiêu ngạo.
Hiện giờ lại mong chờ giúp người ta múc canh bưng trà, thật sự làm cho bọn họ
cảm thấy vừa buồn cười vừa hoảng sợ.
Người đàn ông dù có kiêu
ngạo đến thế nào, ở trước mặt người trong lòng cũng sẽ nhún nhường vài phần,
nếu như ở trước mặt người yêu còn ra vẻ cao ngạo, đó còn tính là tình yêu hay
sao?
Mấy trưởng bối trao đổi
một ánh mắt, đều cười xem kịch, nhìn lớp trẻ mật mật ngọt ngọt cũng coi như một
thú vui tuổi già.
Bà Ngụy nhìn Tô Nhạc,
nhìn góc nào là thấy thích góc đó, nếu không phải Tô Nhạc còn đang ở đây, chỉ
sợ bà sẽ lập tực kéo Ngụy Sở hỏi bối cảnh gia đình, ngày sinh tháng đẻ rồi.
“Nói đến canh cá, hai năm
trước Tiểu Sở còn đặc biệt học làm món cay Tứ Xuyên, không biết có thể làm canh
cá hay không.” Bà cảm thấy có chút đáng tiếc, con trai nhà mình không thích
xuống bếp, đi học nấu ăn làm cái gì.
Tô Nhạc uống một ngụm
canh cá, mùi vị quả nhiên rất ngon, cô nghe bà Ngụy nói vậy liền thuận miệng
đáp: “Tay nghề nấu ăn của anh Ngụy rất giỏi, nấu canh cá cay cũng rất ngon.”
“Sao?” Ánh mắt bà Ngụy
sáng ngời, rồi lại lập tức thở dài: “Ngày thường bác bận rộn công việc, không
có cơ hội ăn món ăn Tiểu Sở làm.”
Ngụy Sở nghe vậy bất đắc
dĩ nói: “Mẹ, nếu mẹ có thời gian tới chỗ con, con nhất định sẽ làm cho mẹ nếm
thử.”
Bà Ngụy đáp lại anh một
câu, tiếp tục trò chuyện với Tô Nhạc, hiển nhiên là không để ý tới câu lấy lòng
này của Ngụy Sở, có những khi con trai không thể so với con dâu tương lai, đó
chính là sự chênh lệch giữa hạt thủy tinh và viên kim cương.
Tô Nhạc nghe bà Ngụy kể
một số chuyện thú vị khi còn trẻ, không nhịn được mà nở nụ cười.
Bà Ngụy nói rất hào hứng,
thuận miệng hỏi: “Bố mẹ cháu đều là người Tứ Xuyên à?”
Nụ cười trên gương mặt Tô
Nhạc phai nhạt đi một chút, đầu hơi cúi xuống: “Vâng ạ.”
“Mẹ, đây không phải món
ăn mẹ thích sao, mẹ ăn nhiều một chút đi.” Ngụy Sở gắp một đũa măng vào trong
bát bà Ngụy.
Bà Ngụy nhìn măng tây
xanh xanh trong bát, không nhớ nổi mình thích thứ này từ bao giờ. Nhưng đã sống
vài chục năm, bà hiểu có chuyện trong đó, có lẽ mình đã chọc đúng chỗ đau của
con gái nhà người ta nên lập tức dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác.