Trần Nguyệt dựa ở cạnh
cửa nhìn Tô Nhạc chỉ xách một chiếc túi nhỏ xinh, còn vị nhân vật phong vân xa
xa trên cao kia đang kéo một va li hành lý cực lớn, kè kè đi theo sau Tô Nhạc.
Cô nàng lập tức cười như hoa xuân: “Nhạc Nhạc bé nhỏ yêu dấu, rảnh rỗi lại tới
tìm tớ nhé.”
Tô Nhạc gật đầu, đi tới
ấn nút thang máy rồi mới quay đầu lại nói: “Được nghỉ tớ sẽ tới tìm cậu.”
“Tạm biệt.” Cho dù đang
kéo túi hành lý không hề hợp với khí chất bản thân, Ngụy Sở vẫn tỏa ra loại
hormone nam tính làm phái nữ mê muội, anh gật đầu với Trần Nguyệt.
Trần Nguyệt nhìn hai bóng
người biến mất trong thang máy, nụ cười không giảm. Trang Vệ không biết quý
trọng, cũng sẽ luôn có người khác nâng Tô Nhạc trong lòng bàn tay. Cóc ba chân
khó tìm, đàn ông hai chân khắp nơi đều có, loại đàn ông như Trang Vệ này Tô Nhạc
đá hắn càng xa càng tốt.
Bởi vì mới đi làm nên Tô
Nhạc chưa kịp tới xem nhà mới. Sau khi vào nhà, nhìn thấy bên trong đầy đủ
thiết bị điện, cô mới kinh ngạc nhìn Ngụy Sở bên cạnh: “Anh Ngụy, căn nhà này
của anh…” Phòng được quét dọn sạch sẽ, ngay cả những đồ trang trí trong phòng
khách cũng không hạ xuống, thậm chí cô còn nghĩ đây không phải một căn nhà
trống, mà là một nơi có người ở.
“Sao vậy, em không thích
à?” Ngụy Sở cười hỏi, sâu trong đáy mắt có một tia bất an.
“Không, rất thích.” Tô
Nhạc hạ tầm mắt, trong lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, nhất định
Ngụy Sở đã cho người tới quét dọn căn nhà này trước. Sự chăm sóc của Ngụy Sở
đối với mình, sao cô có thể không nhìn ra: “Cảm ơn.”
“Không cần, em thích là
tốt rồi.” Ngụy Sở đưa hành lý vào một căn phòng rồi mới đi ra giải thích: “Ngôi
nhà này hơi lớn một chút, lấy ánh sáng cũng không tệ.”
Tô Nhạc nghe xong gật
đầu, hai người ngồi xuống chiếc sô pha bọc vải êm ái đã được làm sạch, Tô Nhạc
tiện tay kéo một cái gối ôm vào lòng, căn nhà này tốt ngoài dự đoán của cô,
thậm chí còn giống như căn nhà nhỏ mà cô hay tưởng tượng ra, cô cảm khái nói:
“Ngôi nhà thật đẹp.”
Ngụy Sở thấy cô thích,
trên mặt cũng lộ ra nụ cười, lấy ra một tấm danh thiếp đặt lên trên bàn: “Đây
là số điện thoại của mấy nhà hàng gần đây và số của cửa hàng nước uống, nhưng
em ở một mình, buổi tối tốt nhất không nên gọi người ngoài.”
Cầm lấy tấm danh thiếp
kia, bên trên có số điện thoại của cửa hàng nước, quán cơm Trung, cơm Tây, thậm
chí còn có số điện thoại của một quán mì xào, Tô Nhạc cảm ơn sự cẩn thận của
Ngụy Sở, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không đúng, Ngụy Sở là một người kiêu
ngạo, bản tính thì ra lại cẩn thận như vậy?
Hai người ngồi nói chuyện
một lát, Tô Nhạc nói: “Chúng ta ra ngoài ăn đi, em mời.”
Một cơ hội ở chung tốt
như vậy, đương nhiên Ngụy Sở sẽ không từ chối. Hai người đều thích cơm Trung,
cũng sẽ không bắt chính mình đi ăn cơm Tây. Tô Nhạc dẫn Ngụy Sở tới một quán
cơm Trung thoạt nhìn rất bình thường, vừa gọi món vừa nói: “Hồi em thực tập
từng tới đây ăn vài lần, mùi vị rất tốt. Sau đó lại…”
Thấy Tô Nhạc ngập ngừng,
sắc mặt có chút mất tự nhiên, Ngụy Sở hiểu cô đang nghĩ tới cái gì, vì vậy cười
nói: “Vậy nhất định anh phải ăn nhiều một chút.”
Tô Nhạc đưa thực đơn tới
trước mặt Ngụy Sở, Tô Nhạc hào phóng nói: “Không sao, những món này đều rất vừa
túi tiền, dù anh ăn đến no căng cũng không tốn bao nhiêu tiền của em.”
“Lẽ nào vì hợp túi tiền
nên em mới bắt anh lái xe một vòng lớn như vậy để đến đây.” Ngụy Sở dùng bút
gạch dưới tên một vài món ăn: “Vì tiền xăng hôm nay, anh phải gọi mấy món đắt
tiền mới được.”
“Đàn anh, đàn ông tính
toán chi li rất không có phong độ.” Tô Nhạc cướp lấy thực đơn, đưa cho người
phục vụ đứng bên cạnh cô: “Cứ như vậy đã.”
Ngụy Sở tiếc nuối nhìn
bút trong tay mình: “Anh vốn tính ăn không hết sẽ gói về.”
Hình tượng phong vân của
Ngụy Sở trong lòng Tô Nhạc lần thứ hai sụp đổ, cô thở dài dùng tay chống cằm
nói: “Học trưởng, nhân vật tai to mặt lớn giống như anh nên hào phóng vung tiền
qua cửa sổ, boa cho nhân viên một đống tiền, gọi một bàn đầy thức ăn, mỗi món
chỉ gắp một đũa.”
“Xem TV nhiều quá không
tốt cho đầu óc.” Ngụy Sở uống một ngụm trà, hơi trà nóng bốc lên làm cô không
nhìn rõ vẻ mặt anh, cảm thấy một loại cảm giác thân thiết, tốt đẹp.
Tô Nhạc chậm rãi thu hồi
ánh mắt, thầm cảm thán thì ra trên thế giới vẫn còn trai đẹp ba trăm sáu mươi
độ không có góc chết như thế: “Đàn anh, anh cười đẹp như thế, kẻ tầm thường như
em không chịu nổi.”
Ngụy Sở đặt cốc trà
xuống, nhìn Tô Nhạc, trong mắt dường như có sự dịu dàng vô hạn: “Nếu mỹ nam kế
có tác dụng, anh không ngại mỗi ngày đều cười với em.”
Một người đàn ông tốt
thượng hạng có vẻ mặt dịu dàng thắm thiết, khóe miệng mỉm cười đầy tình ý, có
cô gái nào có thể chịu đựng được? Tô Nhạc cô tự nhận là một người không ham mê
sắc đẹp nhưng tim cũng đập nhanh, đôi mắt mở lớn.
“Cạch.” Một đĩa Cung
Bảo Kê Đinh* đầy đủ sắc hương vị được
đặt lên bàn, Tô Nhạc trừng mắt nhìn: “Món ăn này… thật sự đẹp mắt nha.”
* Cung Bảo Kê Đinh:
một món ăn truyền thống của Tứ Xuyên, gồm có thịt gà thái hạt lựu, ớt và lạc
xào lẫn.
Ngụy Sở quan tâm cười:
“Ừ, sắc hương vị đủ cả, rất đẹp mắt.” Trong lòng lại thầm tiếc, giá mà món ăn
đưa lên muộn một chút thì tốt rồi.
Len lén vỗ ngực mình, nụ
cười của mỹ nam quả thật có sức sát thương quá lớn, Tô Nhạc gắp một miếng Cung
Bảo Kê Đinh bỏ vào miệng, cảm thấy nam chính trong tiểu thuyết của mình có thể
lấy hình tượng từ Ngụy Sở, cũng có thể khiến mình tin tưởng nam chính hoàn mỹ
trong tiểu thuyết thật sự tồn tại.
Đang ăn cơm nửa chừng, Tô
Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Sở, phát hiện đối phương đang cười dịu dàng với
mình, tay cô run lên, miếng sườn rơi xuống quần áo, còn lăn vài vòng rồi rơi
trên mặt đất, cô vội ho một tiếng, buông đũa xuống: “Em vào nhà vệ sinh.”
Ngụy Sở lấy khăn tay của
mình ra, đưa tới trước mặt Tô Nhạc: “Mặt đất trơn, cẩn thận một chút.”
Tô Nhạc nhận lấy chiếc
khăn tay trắng như tuyết, che mặt chạy vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương mới phát
hiện mặt mình đang đỏ bừng, cô cúi đầu nhìn vết dầu mỡ trên quần áo, cảm thấy
vô cùng đau khổ: “Họa thủy ơi là họa thủy.” Cô vỗ vỗ mặt mình mới cảm thấy trái
tim đang đập loạn kia dần dần bình ổn lại.
Di động trên bàn cơm kiên
trì vang lên, Ngụy Sở nhìn về hướng toilet, Tô Nhạc còn chưa ra. Anh do dự một
lát, sợ đó là chuyện công ty của Tô Nhạc nên mới vươn tay cầm lấy di động, mở
ra, trong điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Tô Nhạc, anh nghe nói em
chuyển nhà, hiện giờ em đang ở đâu?”
Nụ cười trên khóe miệng
Ngụy Sở hơi nhạt đi.
“Em vừa mới đi làm, lại
không có tiền, chuyển về đây đi, chuyện trước kia chúng ta hãy để nó trôi qua
đi được không, anh biết trước đây anh…”
“Xin lỗi, Tô Nhạc vào nhà
vệ sinh.” Ngụy Sở cắt ngang lời sám hối của đối phương, giọng nói vô cùng ôn
hòa: “Hiện giờ Tô Nhạc rất tốt, nếu cậu có việc cần, mười phút nữa có thể gọi
lại.”
“Ngụy Sở?” Giọng nói
Trang Vệ mang theo chút tức giận.
Khóe miệng Ngụy Sở cong
lên một chút: “Là tôi.”
Đầu kia điện thoại yên
tĩnh một lúc, sau đó anh nghe thấy Trang Vệ miễn cưỡng nói một câu “tạm biệt”,
tiếp đó là những tiếng tút dài.
Ngụy Sở gập điện thoại
lại, mỉm cười tự nói một mình: “Tính tình cậu đàn em này thật không tốt.”
Mười phút sau, Tô Nhạc
mang theo nụ cười bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, món ăn đều đã được đưa lên đủ, cô
hơi áy náy nói: “Anh Ngụy, khăn tay lần sau em sẽ trả lại cho anh.” Nói xong cô
còn cảm thấy tự ghét bỏ mà nghĩ, chuyện này sao lại giống tình tiết trong phim
thần tượng như vậy?
Vốn định nói không cần,
Ngụy Sở đột nhiên đổi ý: “Không sao, lúc nào rỗi đưa lại cho anh cũng được, chỉ
là một cái khăn tay thôi mà.”
Tô Nhạc cắn đũa, có chút
bất bình nghĩ, đây chính là một chiếc khăn tay tơ tằm, đàn anh, ngài đang kích
động tầng lớp tiểu dân chúng bọn em phải không.
“Đúng rồi, vừa rồi có cậu
đàn em họ Trang gọi cho em rất nhiều lần, chuông vang rất lâu nên anh đã nghe
giúp em, anh bảo cậu ta mười phút sau gọi lại.” Ngụy Sở vừa gắp vào trong bát
mình một miếng cá da giòn vừa lơ đãng nói.
Tô Nhạc nhíu mày: “Anh ta
lại gọi tới?”
Nghe được tiếng “lại”,
chiếc đũa gắp miếng cá của Ngụy Sở hơi ngừng lại, vẻ mặt nhìn về phía Tô Nhạc
vẫn tươi cười: “Anh cũng không rõ lắm, cậu ta chỉ nói vài câu, hình như đang lo
lắng em không có chỗ ở, bảo em dọn về chỗ cậu ta.”
Sắc mặt Tô Nhạc lại thay
đổi, một lát sau mới nhìn Ngụy Sở: “Em nhìn có vẻ nghèo túng thế sao?”
Ngụy Sở nghe vậy bật cười
nói: “Không, rất sáng chói.”
Tô Nhạc thỏa mãn: “Anh ta
thật sự tưởng em xa anh ta là không thể sống được chắc, đúng là đồ…” Ý thức
được mình không nên nói trước mặt Ngụy Sở những lời này, cô phì cười một tiếng,
nghiến răng cắn đứt một miếng thịt sườn.
Ngụy Sở nhìn hàm răng
trắng sáng của Tô Nhạc, lông tơ trên người dựng lên.
Mười phút sau, Trang Vệ
không gọi lại, Ngụy Sở uống canh Tam Tiên, nghiêng đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa
sổ, cười đến mức đôi mắt sắp cong thành một vòng cung.