Không biết lần thứ mấy bát cơm bị hất rơi vỡ, tâm ý bị giẫm đạp, An Hân Phỉ như cũ không nói lời nào, yên lặng vùi đầu ngồi xổm trên mặt đất nhặt mảnh vỡ, không cẩn thận bị một mảnh cứa vào tay, bị thương.
Cao Đạm đẩy xe lăn tới cạnh cô, thanh âm nôn nóng "Phỉ Phỉ?!"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt rơi xuống "Anh vẫn quan tâm em."
"..." Cao Đạm mím môi không nói lời nào.
Đột nhiên cô bùng nổ "Vì sao phải bảo em đi, em là vợ của anh, em muốn ở đây chăm sóc anh!" An Hân Phỉ thất thanh khóc lớn như muốn khóc hết sự tủi thân của mình ra.
Cao Đạm yên lặng nhìn cô rơi lệ, đưa cho cô khăn giấy "Thật ra về chuyện của tôi, tôi còn có một việc chưa nói cho em."
"Cái...... Cái gì?" An Hân Phỉ thút tha thút thít hỏi.
"Vợ trước của tôi xảy ra tai nạn xe cộ khi cô ấy đang có đứa bé thứ hai của chúng tôi." Anh che dấu bí mật này từ đến nay, ngay cả cha mẹ em gái anh cũng không biết, nếu đứa bé kia sinh ra, anh sẽ làm con bé trở thành cô công chúa nhỏ hạnh phúc nhất trên thế giới, không sai, đó là bé gái.
"......"
"Cho nên em xem, tôi mất đi ba người thân thiết, mà vẫn sống thật khỏe, cho nên em rời tôi đi, cũng sẽ sống thật tốt." "Trên thế giới này, căn bản không có ai rời bỏ ai thì không thể sống nổi."
"Không..." An Hân Phỉ cúi xuống nắm lấy tay anh "Rời bỏ anh, em vẫn sẽ sống, nhưng là, giống như cuộc sống của cái xác không hồn, em không muốn!"
Cao Đạm cười khổ "Phỉ Phỉ, tôi đây là vì tốt cho em, em không cần ở bên cạnh phế vật này, lãng phí thời gian."
"Không, đừng như vậy nói, em không cho phép anh nói mình như thế!" Cô phác gục hắn dưới chân, ôm hắn chân.
Anh từng cái vuốt ve tóc cô "Có lẽ là tôi sai rồi, em còn trẻ như vậy, tôi không nên đòi hỏi thân thể của em, là tôi làm em trễ nải rồi."
"Anh nói bậy gì đó, chúng ta là vợ chồng mà!" Cô đem mặt dán trong lòng bàn tay anh cọ cọ "Hơn nữa, em còn... Em còn chưa có mang thai con của anh."
"Ha ha, con, tôi nghĩ sẽ không có đâu."
"..."
"Mấy ngày này, nơi đó của tôi một chút cảm giác đều không có."
"Anh là nói..."
Cao Đạm nói về danh dự đàn ông chỉ có thể điểm qua rồi ngưng, An Hân Phỉ dĩ nhiên là hiểu, nhưng cô không tin!
Cô bướng bỉnh cởi quần ngủ cả quần lót của anh ra, nhìn tính khí mềm mềm sụp sụp ngủ đông trong bụi cỏ đen, nó còn giống như trước đây, cho dù chưa trong trạng thái cương cứng mà vẫn cực lớn.
An Hân Phỉ duỗi tay vuốt ve lên xuống, nhưng bất kể cô khiêu khích thế nào vật mềm kia không có một chút tư thế cứng lên.
"Được rồi, Phỉ Phỉ." Cao Đạm đưa tay muốn kéo cô ra, lại bị hất ra "Không, em không tin!" Cô cúi đầu, bỏ vật kia vào trong miệng, đầu lưỡi dọc theo khe rãnh liếm mút, miễn cưỡng phun ra nuốt vào, thường ngày tới lúc này đại dương vật đã sớm thô cứng trướng to hiện giờ chút phản ứng đều không có.
"Cái này em tin đi."
"Không, em không tin được!" Cô sửa sang lại quần cho anh, thu dọn mảnh vỡ còn sót lại rồi đi ra ngoài.
An Hân Phỉ trốn đến khúc quanh phòng bệnh - chỗ không ai lui tới - quệt nước mắt, cô rất hy vọng tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ, tỉnh giấc, mọi thứ đều sẽ trở lai như cũ. Nhưng mà, vô số lần tỉnh giấc nửa đêm, lần lượt đẩy cô vào vực sâu tuyệt vọng.
Cô mệt mỏi quá, nhưng cô biết, mình không thể gục ngã, Cao Đạm cần cô.
Chuyện lần này hai người đều không đề cập lại, An Hân Phỉ như cũ tận tâm tận lực chăm sóc Cao Đạm, mà anh như cũ trầm mặc ít lời, mỗi ngày không ngủ thì ngồi trên xe lăn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi An Hân Phỉ cho rằng họ sẽ như vậy đến hết nửa đời còn lại, bác sĩ mang đến tin tốt.
Bác sĩ tỏ ý ảnh chụp phần eo gần nhất của Cao Đạm cho thấy khối sưng trong mạch máu đã tan, đợi khối sưng hoàn toàn biến mất, thông qua trị liệu phục hồi, anh hoàn toàn có khả năng đứng lên một lần nữa.
"Thật vậy sao, bác sĩ, tôi... Tôi thật sự sẽ lành?!"
"Đúng vậy."
"Có người vợ tốt như vậy chăm sóc, anh cần phải nhanh nhanh phục hồi lại khỏe lên mới được!"
"Tôi sẽ, tôi sẽ."
Sau khi bác sĩ rời đi, Cao Đạm gọi An Hân Phỉ khóc không thành tiếng đang đứng bên "Phỉ Phỉ..."
Cô nhào vào trong ngực anh "Cao Đạm, anh nghe thấy không, anh sẽ khỏi, anh sẽ khá lên!"
"Ừ, anh sẽ lành."
"Vậy anh còn muốn em đi không?"
"Thực xin lỗi, anh sai rồi, quên mất tên khốn nạn là anh đi."
An Hân Phỉ rời khỏi vòng ôm của anh, giữ đầu anh rồi hôn môi, cuối cùng ở đầu lưỡi anh nhẹ nhàng cắn một cái "Đây là trừng phạt cho anh."
Editor: cười yuri, nam chính có con thứ 2:):):) chương này hơi mất não nên anh em thông cảm vậy:):):) chương sau H nha