Cao Đạm ra khỏi thư phòng, mẹ Cao đang xem "tuồng kịch" tình ái cuồng nhiệt, dai dẳng, lâm li bi đát được phát sóng gần đây.
"Mẹ."
"Tiểu Phỉ ở trong phòng bếp đấy." Sau đó, bà cầm khăn tay lau nước mắt, tình cảnh này người nhà họ Cao đã chứng kiến nhiều rồi nên không lạ lẫm gì.
Cao Đạm đi vào phòng bếp, An Hân Phỉ ăn xong cơm trưa đang rửa chén, tiếng nước chảy ào ào cho nên cô không nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tiếp cận ở phía sau.
Anh từ phía sau ôm cô gái vào trong lòng "Sẽ có người làm dọn rửa cho mà."
"A... Anh" An Hân Phỉ xoắn đến xoắn đi, sợ bị mẹ Cao bên ngoài nhìn thấy được.
"Đừng sợ, mẹ đang xem phim truyền hình, không rảnh quản chúng ta đâu."
Nghe anh nói như vậy, An Hân Phỉ liền yên tâm dựa vào lồng ngực anh, thấp giọng giải thích: "Em dậy muộn, sao lại không biết xấu hổ để người khác rửa hộ được?" Cô vẫn không quen kiểu sinh hoạt áo tới duỗi tay cơm tới há miệng này.
"Ra là vậy à, anh đây đành cùng em rửa vậy." Nói đoạn, Cao Đạm xắn tay áo lên, cầm tay An Hân Phỉ cùng nhau rửa chén.
"Ai, anh... Không cần đâu!"
"Sao lại không cần, dù sao em dậy trễ, tội lỗi là do anh mà." Anh cười cười.
"......"
Hai người dính vào nhau rửa xong chén, dường như ngay lúc Cao Đạm vừa mới tách ra, An Hân Phỉ đã bị Tiểu Phàm Phàm nhào vào trong lồng ngực làm cô lảo đảo thân mình, cũng may anh ở phía sau cô ôm được.
Cô mỉm cười, cúi đầu xoa xoa mái tóc của Phàm Phàm: "Con đi đâu thế, vừa nãy mợ không nhìn thấy con đâu ở hết luôn?""
"Mama đưa con đi ra ngoài đó." Tiểu Phàm Phàm ngửa đầu ngó cô.
"Thế mẹ con đâu rồi?" Cao Đạm hỏi.
"Để con ở ngoài cửa rồi đi rồi."
"......" Anh đỡ trán, Cao Nghệ này.
Hai người nắm tay Tiểu Phàm Phàm ra phòng bếp, mẹ Cao đang cầm khăn tay lau nước mắt, thoáng nhìn thấy Phàm Phàm giữa hai người: "Ây da, Phàm Phàm hả, về lúc nào vậy, tới đây với bà ngoại nào."
Tiểu Phàm Phàm chạy đến bên người bà, thân mật chào hỏi: "Bà ngoại ạ!"
An Hân Phỉ nhìn vành mắt hồng hồng của mẹ Cao, hoảng sợ, vội vàng kéo tay Cao Đạm: "Bác gái sao lại..."
"Không chừng là nữ chính mất trí nhớ, không nhớ rõ nam chính."
Lời này vừa vặn bị mẹ Cao nghe thấy, bà sửa lại ngay: "Sai rồi, là nam chính mất trí nhớ!"
"A... À." An Hân Phỉ giống như nhìn thấy khóe miệng Cao Đạm giật giật.
"Mợ ơi." Không biết từ lúc nào Tiểu Phàm Phàm đã qua bên người An Hân Phỉ, kéo kéo tay cô.
"Sao thế?"
An Hân Phỉ ngắm vẻ muốn nói lại thôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phàm Phàm, cúi lưng xuống, nhỏ giọng thầm thì: "Sao vậy, nói nhỏ cho mợ nghe được không?"
Tiểu Phàm Phàm lúc này mới ôm đầu cô, ghé vào bên tai cô thì thầm vài câu, cuối cùng, An Hân Phỉ xoa xoa tóc của bé "Mợ giúp con được không?"
"Được ạ ~"
An Hân Phỉ dẫn Tiểu Phàm Phàm trở về phòng bếp, đặt bé yên vị trên ghế ngồi, rồi đi xem xét xem có dụng cụ làm bánh quy hay không.
"Đang tìm cái gì vậy?" Cao Đạm lắc lư tiến vào, thấy dáng vẻ ngó ngoáy tìm kiếm của cô thì hỏi.
"Ừ, có khuôn làm bánh quy ở đây không?"
"Khuôn bánh? Để anh hỏi vú Trương thử xem."
Chốc lát sau, Cao Đạm trở lại, trực tiếp mở mặt trên tủ bát, lục lọi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là đủ loại kiểu dáng khuôn đúc bánh quy, động vật nhỏ, bông hoa nhỏ nữa này.
Cô cầm khuôn đúc quơ quơ: "Thật tốt quá, có khuôn đúc, chúng ta có thể làm bánh quy rồi, vui không Phàm Phàm?"
"Vui quá, vui quá!!" Tiểu Phàm Phàm vui sướng xoay quanh An Hân Phỉ.
"Được, trước tiên phải chuẩn bị một cái chậu đã." Khi cô đang giảng bài, Cao Đạm đã lanh lẹ mang chậu ra, lấy thêm cả nhiên liệu cần thiết - bột mì, trứng gà - đợi đến lúc làm bánh quy.
"Oa, cậu thật là giỏi!"
"Con để cậu chơi cùng có được hay không nào?" Lời này là hỏi Tiểu Phàm Phàm, nhưng anh lại đưa mắt nhìn cô.
"Được chứ, được ạ, cậu với chúng ta cùng nhau chơi."
An Hân Phỉ gật gật đầu, sau đó đổ chỗ bột mì đã ước lượng tốt vào trong chậu, Tiểu Phàm Phàm bướng bỉnh dùng tay nhỏ chạm vào, sau đó cảm thấy chóp mũi ngứa lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ của mình. Cô thấy vậy, cười, lấy khăn giấy lau mặt cho bé: "Phàm Phàm biến thành mặt mèo con rồi này."
Cao Đạm lén lấy ngón tay quệt vào bột mì, lặng lẽ tới gần cô "Tiểu Phỉ."
"Cái gì?" Cô vừa quay đầu lại, trên chóp mũi liền bị anh quét bột mì lên.
Tiểu Phàm Phàm cười "Mợ cũng biến thành mặt mèo con rồi."
An Hân Phỉ tức giận, bột mì dính trên tay cũng phải chà lên người Cao Đạm, anh làm sao để cô được như ý, chạy vòng quanh bàn bếp. Rồi đến khi thấy cô thở hồng hộc vì mất sức mới chạy lại ôm cô vào trong ngực.
"Như trẻ con vậy nè."
Cô vung tay đem bột mì bôi trên mặt anh "Ha ha, anh cũng là mặt mèo rồi nhé." Cô cười to.
Lần này rất vừa, ba người đều biến thành mặt mèo con.
Cảnh này trùng hợp bị mẹ Cao đi ngang qua chứng kiến được, đã bao lâu rồi, từ khi con dâu cùng cháu đích tôn qua đời, bà không thấy được dáng vẻ cười to thoải mái của con trai.
Có lẽ cô bé này đối với Cao Đạm, đúng là sự tồn tại đặc biệt thật, mẹ Cao cười cười, tới thư phòng tìm ông lão nhà mình.
An Hân Phỉ cùng Tiểu Phàm Phàm nhào bột xong xuôi, cán mỏng, Cao Đạm lấy khuôn đã rửa sạch ra.
"Phàm Phàm, con thích hình gì, chúng ta ấn một cái trên mặt bánh như thế này, ten ten, đây chính là hình hoa hồng này."
"Ưm, con thích cún con." Phàm Phàm cũng học tập làm theo, một miếng bánh hình cún con rất sinh động thật nhanh liền xuất hiện.
Cao Đạm bỏ khay bánh đủ loại kiểu dáng vào lò nướng, sau đó tống cổ Tiểu Phàm Phàm ra bên ngoài chờ, còn mình ở lại dọn dẹp phòng bếp cùng An Hân Phỉ.
"Sao lại nghĩ ra trò làm bánh quy hả?"
"Phàm Phàm muốn thực hành bài học làm bánh quy, Cao Nghệ lại không có thời gian."
"Anh chắc tám phần là đã quên có chuyện này rồi." Cao Đạm không chút khách khí giội nước lã tặng cho Cao Nghệ.
Chiều hôm đó, ba người làm thật nhiều bánh quy, An Hân Phỉ dùng túi nilon xinh xắn đóng gói thật kĩ, để lại cho Tiểu Phàm Phàm ngày mai mang tới nhà trẻ chia sẻ cùng các bạn nhỏ, phần còn lại, Cao Đạm pha bình trà hoa, mời mẹ Cao cùng ra hoa viên uống trà chiều.
An Hân Phỉ ở một bên cùng Tiểu Phàm Phàm chơi đánh đu.
Lúc này, ba Cao từ trong phòng đi ra, An Hân Phỉ thấy ông như chuột thấy mèo, cung cung kính kính chào hỏi: "Bác trai."
Ông nhìn cô, gật gật đầu, lại nhìn đến mẹ Cao mẫu đang ăn bánh quy, bộ dáng có vẻ ăn rất ngon, liền tiện tay cầm một miếng, mẹ Cao nghẹn cười hỏi: "Ăn ngon không?"
Ông gật gật đầu "Ăn ngon, ngọt mà không ngấy." Đáp khen, lại cầm lên miếng nữa.
"Ba thích là tốt rồi, Tiểu Phỉ làm suốt cả một buổi trưa đấy."
"......" Ba Cao đột nhiên cảm thấy bánh quy trong miệng mất hết vị ngon, cụt hứng nhìn mẹ Cao, ánh mắt ông dường như đang chất vất bà vì sao lại không nói trước cho ông biết, mẹ Cao lại làm như không thấy ông, uống trà hoa ăn bánh quy bánh quy con dâu làm, ngon quá.
Ba Cao thấy vậy, dứt khoát bất chấp tất cả, hỏi An Hân Phỉ đang đứng một bên: "Có còn bánh quy không?"
"Có, có ạ, ngài chờ một lát ạ." An Hân Phỉ chạy vào nhà, vào phòng bếp lấy chỗ bánh quy còn dư lại đã được gói cẩn thận ra đưa cho ba Cao.
"Ừ." Ba Cao cầm bánh quy rời đi. Hừ, ngày hôm qua lão già họ Vương kia khoe khoang con dâu nhà lão hiếu kính như nào ra sao ngay trước mặt ông, hừ, con dâu nhà tôi cũng làm bánh quy cho tôi đây, ông có không, ông có không hả.
An Hân Phỉ ngây ngốc nhìn bóng dáng ba Cao, lại không biết từ khi nào tay đã bị Cao Đạm tới gần nắm chặt: "Đã phát triển theo chiều hướng tốt rồi."
"Ừ!" An Hân Phỉ kiên định gật gật đầu.