Thấm thoát trôi qua nó và hắn kết hôn cũng được một tháng,
Về nhà, nó và hắn đi lên phòng, hắn ngang nhiên cơir áo trước mặt nó
- này anh kia sao thay đồ ở đây?~ nó nói
- thích... rồi cô cũng sẽ quen thôi~ hắn nói rồi chùm áo vào đầu nó rồi bước vào phòng tắm
- hừ... anh được lắm~ nó nói rồi lấy cái áo của hắn "lau nhà"
Hắn bước ra thì thấy nó đang lấy áo mình lau nhà thì lên tiếng:
- cô làm gì vậy???
- anh mù sao mà không thấy tôi đang lau nhà à?~ nó không thèm nhìn hắn nói
- Mù nhưng vẫn là chồng cô đấy?~ hắn nói
- tôi (chỉ nó) và anh (chỉ hắn) chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi~ nó nói mà cảm thấy khó chịu sao ý
- ừ chỉ là trên danh nghĩa thôi~ hắn nói ra rồi xoay người bước ra ngoài nó định nói gì nhưng lại thôi
Buổi tối, nó bước xuống nhà thì không thấy hắn đâu cả, ăn cơm xong nó xin phép lên phòng nghỉ
Đang mải suy nghĩ thì: "cốc... cốc..."
- em vào được không??~ Nhật Linh nói
- ừ em vào đi~ nó nói rồi cánh cửa mở ra Nhật Linh đi vào
- chị và anh Vương có chuyện gì à???~ Nhật Linh nói
- làm... làm gì có~ nó nói
- ừ vậy thôi... nhưng em nhắc trước là chị đừng làm anh ấy giận không hậu quả nặng nề lắm đấy~ Nhật Linh nói
- em nói vậy là sao?~ nó khó hiểu nói
- không có gì nhưng em nhắc chị vậy thôi... còn bây giờ em về phòng đây~ Nhật Linh nói rồi đi về phòng để nó ngồi thẫn thờ ở đó
- "giận? hậu quả nặng nề? chả hiểu con bé này đang nói gì vậy trời"~ suy nghĩ của nó
- mình đi hóng gió một lát vậy~ nó nghĩ rồi mặc thêm cái áo mỏng tồi định đi ra ngoài thì bỗng nó đi qua một căn phòng có cánh cửa màu tím trong khi cánh cửa ở các phòng có màu nâu bản tính tò mò nổi lên định mở cửa bước vào thì
- cô đang làm cái gì vậy hả???~ hắn đi từ ngoài vào quát lên làm nó giật mình
- làm gì là làm gì?~ nó giạt mình quay lại nói
- ai cho cô vào đó?~ hắn lạnh lùng nói làm tim nó khẽ nhói chẳng lẽ hắn giận chuyện lúc nãy
- tôi chỉ...
- lần sau tôi cấm cô bước đến khu vực này nửa bước~ hắn nói rồi kéo tay nó đu làm nó nhăn mặt vì đau đớn nhưng không bằng trái tim nó...