Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi

Chương 1

Mở đầu

“Khương tiểu thư, vị này là luật sư Tống Tử Ngôn, hiện tại anh ta làm chủ một văn phòng luật. Luật sư Tống, vị này là Khương Hiểu Nguyên tiểu thư, người phụ trách công ty “cố vấn hôn lễ Hoa Dạng” (chỗ này tên công ty mình không hiểu lắm), hai vị đều là những nhân vật xuất sắc trong ngành, nam thông minh, nữ xinh đẹp...

Bà mối liên tục giới thiệu.

Khương Hiểu Nguyên nhìn người đàn ông trước mắt, cô là người con gái hiện đại, nữ tính, có sự nghiệp riêng của mình, căn bản không che dấu vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của mình, huống hồ người đàn ông này có khả năng trở thành chồng mình, cho nên đương nhiên phải xem xét anh ta tỉ mỉ.

Tống Tử Ngôn có đôi con ngươi đen sâu sắc như ngọc, đường cong khuôn mặt thể hiện đây là người cương quyết, thân hình mặt mũi tuyệt đối có thể làm cho phụ nữ tim đập thình thịch, tiền nhiều, có địa vị xã hội, cho dù không hay tươi cười, nhưng mà không phải phụ nữ đều yêu đàn ông lạnh lùng sao, này chỉ có thể thêm điểm, cô không hiểu lấy điều kiện như vậy, anh ta tại sao phải đi xem mặt để kết hôn?

“Tống tiên sinh chưa có người yêu sao?” Khương Hiểu Nguyên đưa ra nghi vấn.

Tống Tử Ngôn nhìn người phụ nữ trước mắt, cô tự tin xinh đẹp, hai mươi tám xuân xanh, cũng đã có sự nghiệp của mình, có lẽ chỉ là phòng làm việc quy mô nhỏ, bất quá căn cứ vào tư liệu của công ty mai mối mà phán đoán, nhất định có cơ hội phát triển trong tương lai. Đây chính là một người phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, cô có thể tự mình làm được, không cần dựa vào việc coi mắt kết hôn.

“Vậy Khương tiểu thư có người yêu rồi sao?” Anh đưa ra nghi vấn tương tự.

Khương Hiểu Nguyên giơ cao hai tay làm sáng tỏ. “Tuyệt đối không có, đi xem mắt là bởi vì người lớn trong nhà bức hôn, nhưng là tôi cũng không ghét việc xem mắt kết hôn này, bớt việc lại rất tiện lợi, vậy còn anh?”

“Lý do của tôi cũng giống Khương tiểu thư.”

Cái này gọi là chí lớn gặp nhau? Bởi vì hai người đều bận rộn lo cho sự nghiệp, cũng vừa đến tuổi thích hợp để kết hôn, bị người lớn bức hôn là điều khó tránh khỏi, hai người không hẹn mà cùng đến chỗ giới thiệu mai mối tốt nhất, cho nên đều nhanh chóng đồng ý chuyện “kết hôn” này.

Hai người xa lạ ở buổi xem mắt này xác định rõ toàn bộ hợp đồng hôn nhân.

Bọn họ quyết định sau một tháng nữa sẽ kết hôn.

Sau khi cưới sẽ ở tại một căn nhà ở đường Tín Nghĩa phía nam.

Đàn gái cần chỗ đậu, vị trí xe của cô thì do nên nam phụ trách giải quyết

Thỏa thuận trước hôn nhân, tài sản sở hữu của hai bên đã được luật sư Tống công chứng.

Đồ dùng trong nhà do anh phụ trách, cô chỉ phụ trách quỹ nuôi dưỡng đứa nhỏ mỗi tháng -- bọn họ ngay cả chuyện đứa nhỏ cũng đã suy nghĩ thật chu toàn.

Bởi vì không rảnh cho nên không hưởng tuần trăng mật.

Không kiểm soát công việc, không tham gia vào cuộc sống người kia, nhưng là không thể phá hoại hoặc phản bội hôn nhân, ví như: ngoại tình, hồng hạnh xuất tường

Tình yêu phát triển tự nhiên, không bắt buộc đối phương nhất định phải yêu mình, nếu yêu, liền thuận theo thự nhiên (trên đây là những điều kiện cô đưa ra, vẻ mặt của hắn thì không cho là đúng)

Nếu tương lai thật sự tìm được người yêu chân chính của mình, trước tiên phải nói cho người kia biết, sẽ thành toàn cho đối phương.(trên đây là những điều cô đưa ra. Anh nghĩ cô điên rồi, hắn bề bộn nhiều việc, lui tới chẳng qua là phụ nữ làm bạn giường trong thời gian ngắn, bởi vì muốn kết hôn, mới tìm đối tượng xem mắt)

Cũng nhắc đến cả vấn đề tiền bồi thường hàng tháng sau ly hôn.

Còn chưa kết hôn liền đề cập việc ly hôn? Thật xứng đáng là luật sư, Khương Hiểu Nguyên cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

“Cứ như vậy?”

“Cứ như vậy.”

Trên đây là hợp đồng hôn nhân, giấy trắng mực đen, xác nhận xong

Chương 1

“Buổi sáng tốt lành, bữa sáng hôm nay là cháo.”

Khương Hiểu Nguyên chào buổi sáng, đứng dậy cầm chén, múc một chén cháo to đặt trước mặt anh.

“Chào buổi sáng.”

Tống Tử Ngôn ngồi vào bàn, thuận tay cầm lấy tờ báo ngay bên cạnh, mở ra, tầm mắt chỉ dừng lại trên người bà xã một giây.

“Hôm nay trứng ốp lếp ăn ngon không?” Anh thích bên ngoài hơi cháy, lòng đỏ trứng chín hẳn, độ lửa vừa đúng, người đàn ông này rõ ràng rất kén chọn.

“Ừ, ăn ngon lắm.”

Khương Hiểu Nguyên mỉm cười, hai vợ chồng im lặng ăn cơm.

Nàng phát hiện bên cạnh anh có túi hành lý, đó là đồ chỉ xuất hiện khi anh đi công tác.

“Anh muốn đi công tác?”

“Đúng vậy.”

“Đài Trung.”

“Ừ.”

“Anh vừa mới đi Đài Trung gần đây mà?”

“Ừ.”

Khương Hiểu Nguyên đứng dậy, cô ăn no rồi. “Hôm nay em cũng phải đi Đài Trung.”

Cô dường như nhìn Tống Tử Ngôn rồi dừng lại một chút, anh giải thích: “Mới có một vụ án ở Đài Trung”

Anh lại khôi phục thái độ yên lặng khi nãy, tất cả chú ý đều dồn vào tờ báo. “Ừ.”

Nàng nhún vai. “Em ra ngoài trước đây, tạm biệt.”

Khương Hiểu Nguyên đem chén của mình vào phòng bếp, rửa sạch rồi đặt về vị trí cũ, còn thức ăn còn lại trên bàn sẽ có dì giúp việc đúng giờ thu dọn. Cô cầm lấy túi xách chuẩn bị đi làm, bỗng nhớ đến một chuyện, lại trở lại phòng ăn, từ túi xách lấy ra một vật trang trí vàng tinh tế, một cái C, một cái S. C là viết tắt cho họ của cô, S là của hắn, còn có một đôi gấu bông đang tựa vào nhau.

Cô đưa cho anh, có hơi ngượng ngùng, dù sao cũng đột nhiên đưa cho hắn chút lễ vật. “Ách, gần đây mọi người đang thịnh hành loại trang sức này, em làm hai cái, một cái cho anh, có thể làm móc treo chìa khóa... Ách, có phải rất đáng yêu không?”

Tống Tử Ngôn nhận lấy. Nhìn đôi Tiểu Hùng nương tựa vào nhau, anh không bình luận gì, đem dây trang sức đặt bên cạnh. “Cảm ơn.”

Không trả lại chính là biểu hiện tốt, đàn ông thường không thích mấy vật trang trí đáng yêu, Khương Hiểu Nguyên lại cảm thấy ngượng ngùng. “Em đi làm đây, tạm biệt."

Đây là hôn nhân của cô. Kết hôn đã ba tháng, hai người gặp, nói chuyện với nhau từ trước đến nay đều không dài dòng ướt át, không như những đôi vợ chồng khác ngẫu nhiên xảy ra một vài tranh cãi nhỏ, hai người dường như hoàn thành kế hoạch “hôn nhân” trên danh nghĩa này. Đương nhiên cô biết nấu ăn, hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm, ngẫu nhiên cũng nói chuyện như tụ họp gia đình cũng sẽ cùng nhau tham gia, cũng có quan hệ thân mật, nhưng tất cả tâm trí của cả hai đều dồn vào công việc, sau một ngày bận rộn, buổi tối chỉ muốn ngủ, số lần nói chuyện với nhau tự nhiên cũng rất ít.

Đây là hôn nhân của cô, không có cái gì là hài lòng hoặc không hài lòng, mỗi ngày đều trôi qua yên lặng như vậy, bên cạnh dư ra một người đàn ông cũng không có gì phiền phức, bóng đèn hư có người đổi, hoặc coi phim kinh dị, có người ngồi bên cạnh ngủ. Tổng hợp lại xem ra, cô phát hiện mình hoàn toàn thích hợp với cuộc sống sau hôn nhân này. Vậy tình yêu đâu? Cô không ghét anh, thỉnh thoảng có quan hệ thân mật cũng làm cô mặt đỏ tim đập, tình cảm yêu mến cũng giống như nguyên lý nước sôi, ban đầu nước lạnh rồi chầm chậm tăng nhiệt độ, có một ngày, chờ nước sôi, bọn họ có lẽ đã yêu đối phương sâu sắc...

Sau đó, cô cùng năm người đồng nghiệp lên tàu không ngừng nghỉ đi đến Đài Trung. Đài Trung có một đơn đặt hàng tiệc cưới, tổ chức tại tư gia, địa điểm mời khách là tại vườn hoa một khu nhà cao cấp ở Đài Trung, bên cạnh một casino Đài Trung.

Vừa đến phía sau hội trường, năm người lập tức phân ra mỗi người một việc, Khương Hiểu Nguyên điều chỉnh tai nghe, đem bộ đàm giắt ở thắt lưng. Cô mặc đồng phục “Hoa Dạng”, mặc một cái quần dài mới, mái tóc dài buộc cao, trên mặt trang điểm thích hợp, cả người toát lên vẻ chuyên nghiệp mà tự tin.

Cô trước tiên đi tìm đầu bếp, xác nhận thực đơn trong tiệc cưới, tiếp theo kiểm tra việc bố trí hôn lễ, thiết bị âm thanh cùng những hạng mục khác, trước khi bắt đầu hôn lễ, dù chỉ là một bông hoa trang trí, đều phải đặt ở vị trí thích hợp hoàn hảo nhất, không thể qua loa.

“Chị Hai, nếu sau này em kết hôn cũng muốn tôt chức hôn lễ như thế này!” Trợ lý Giai Giai vui vẻ kêu, mỗi lần cô cảm thấy hôn lễ lãng mạn thì đều sẽ nói như vậy.

Khương Hiểu Nguyên cũng rất vui vẻ. Hội trường hôn lễ lãng mạn này chính là do cô tổ chức, đương nhiên cũng bởi vì yêu thích mới có thể làm công việc thiết kế này. “Tôi cũng cảm thấy không tồi, chẳng qua em phải chuẩn bị tâm lý, quy mô lớn như thế này đài tệ không thể ít được.”

Chú rể cũng là người có mặt mũi trong giới thương nhân ở Đài Trung, tổ chức hôn lễ đương nhiên là không nhỏ.

“Giai Giai, diễn tập một lần nữa đi.”

Trước khi hôn lễ bắt đầu, Khương Hiểu Nguyên kiểm tra cẩn thận mọi thứ một lần nữa, chính bởi cô luôn cẩn thận, nhiệt tình, “Hoa Dạng” mới có thể trong ba năm ngắn ngủi danh tiếng lan rộng như vậy.

Khi hôn lễ sắp bắt đầu, Khương Hiểu Nguyên dặn dò chú ý các công việc còn lại, sau đó đến phòng bếp xác nhận thực đơn một lần nữa.

Giai Giai đi theo bên cạnh cô, cô ấy giống như miếng bọt biển, liều chết hấp thu học tập từ chị hai.

Dưới một bóng râm giữa hoa viên, một đôi nam nữ tựa sát vào nhau làm nụ cười rạng rỡ của Khương hiểu Nguyên trong nháy mắt cứng đờ.

Giai Giai kịp thời phản ứng trước, cô trợn mắt há mồm. “Chị, chị, chị Hai... kia, kia, không phải luật sư Tống sao?!”

Đúng vậy a, người đang dựa sát vào mỹ nhân, cao lớn tuấn tú kia chính là ông xã của cô, người có tên trong ô phối ngẫu trên chứng minh thư của cô - Tống Tử Ngôn.

Cô không khóc, nhưng Giai Giai dường như sắp khóc. “Sao lại như thế...” là ngoại tình sao? Nhưng bọn họ kết hôn đến nay nghiêm túc mà nói còn chưa tới ba tháng a!

“Im lặng.”

Khương hiểu Nguyên ngăn Giai Giai làm ồn, cô hướng bóng râm nhẹ nhàng đi tới, muốn cẩn thận nghe xem họ nói cái gì. Cô không xử sự giống những người vợ bình thường khác, lập tức xông lên tàn bạo đánh ghen với “tiểu tam”.

Bởi vì như vậy không phù hợp với nguyên tắc làm việc của cô, huống hồ đánh nhau cũng không thể giải quyết được vấn đề, và quan trọng nhất là, nhân vật chính hôm nay là người khác, không phải cô.

Sau khi thong thả đến gần, âm thanh nói chuyện của hai người càng rõ ràng -

“Em nhớ anh, Tử Ngôn, rất nhớ anh...”

“Tú Thanh, đừng như vậy, em như vậy làm sao tôi yên tâm rời đi?”

“Không cần, tất cả mọi người đều rời khỏi em, ngay cả anh cũng muốn rời khỏi em...”

“Tú Thanh...”

Đầu óc cô như sắp nổ tung, cô không biết rằng tiếng nói lạnh lùng trầm thấp của ông xã cô cũng có thể trở nên dịu dàng như vậy? Dịu dàng đến mức vắt ra nước!

Lúc này, chú rể đã đi tới, vỗ vai Tống Tử Ngôn, cái này Khương hiểu Nguyên cũng phải khâm phục ông trời thật khéo sắp xếp, khó trách người xưa thường nói: “Giấy không gói được lửa”, ai dự đoán được rằng ông xã cô hôm nay lại là một trong số khách dự hôn lễ! Hắn cùng Tiểu Tam cũng đúng lúc có mặt ở đây.

“Tú Thanh, Tú Viện tìm chị.”

Tú Viện là tên cô dâu. Chú rể đuổi “Tiểu Tam” đi rồi, chỉ còn hai người đàn ông mặt đối mặt.

“Anh dự định như thế nào với Tú Thanh?”

“Đáng ra anh phải nói tôi biết hiện giờ cô ấy không tốt.”

“Sau đí thì sao? Anh cùng bà xã hiện giờ ly hôn, sau đó vội vàng đến Mỹ cứu vãn hôn nhân không hạnh phúc của bạn gái trước sao? cho dù cô ấy là chị gái Tú Viện, tôi cũng không thể đem cuộc hôn nhân hiện tại của anh xem như trò đùa!”

Câu trả lời đơn giản của chú rể ngay lập tức giải thích rõ mối quan hệ của bọn họ.

“Nếu anh bảo vệ hôn nhân của tôi, thì không nên tìm “Hoa Dạng” cố vấn hôn lễ cho các người. Cô ấy rất thông minh, tôi với Tú Thanh có quan hệ, cô ấy có thể lập tức nhìn ra.”

““Hoa Dạng” là do Tú Viện mời đến, cô ấy cơ bản không biết người phụ trách “Hoa Dạng” chính là bà xã của anh, cho dù sau đó tôi biết Tú Viện chọn “Hoa Dạng”, tôi cũng không nói ra. Anh với Tú Thanh đã là chuyện quá khứ, đã kết hôn ba tháng, anh còn muốn như thế nào nữa?”

“Anh cho rằng tôi sẽ như thế nào?”

“Tình cũ còn kéo dài a bạn học, tôi rất rõ ràng, năm đó anh cùng Tú Thanh yêu nhau sâu đậm.”

Tống Tử Ngôn trầm mặc, nhìn theo phương hướng bạn gái cũ biến mất, vẻ mặt nặng nề.

Anh nghĩ như thế nào? Khương hiểu Nguyên rất muốn biết.

“Bạn học, anh nếu muốn rời đi trước, tôi sẽ thông cảm.”

Chú rể vỗ vỗ vai Tống Tử Ngôn, xoay người rời đi.

Khương Hiểu Nguyên đã hiểu, nội dung vở kịch này so với phim lúc tám giờ cẩu huyết giống nhau.

Sau đó thì sao?

Tống Tử Ngôn rời đi trung tâm vườn hoa, tiến vào bên trong.

Khương Hiểu Nguyên rời đi theo hướng ngược lại, đi được một lúc, cô lấy điện thoại di động ra, mở khóa bấm số điện thoại. Sau ba tiếng chuông lập tức có người nhận ---

“Tử Ngôn?” Cô ngọt ngào gọi.

Cô cảm nhận rõ ràng đầu bên kia di động quả nhiên cứng ngắc. Là vì cô ít khi làm nũng? Hay là vẫn lo lắng không yên?

“Đang làm việc sao?”

“Anh đang họp.”

“Họp” Quả nhiên là đàn ông, giỏi nhất là “che dấu việc ngoại tình”

“À, vậy anh chờ họp xong lại gọi cho em.”

“Không cần, có gì em cứ nói.”

“Ừ, em đang ở chỗ tổ chức lễ cưới, bọn Giai Giai muốn đi ăn cùng bạn học, em không muốn đi, anh có đi công tác gần chỗ này không?”

“Có.”

“Đêm nay cùng nhau ăn cơm được không?”

Anh do dự ít nhất ba giây. “Được.”

“Tốt, em khoảng năm giờ thì xong việc, lúc đó em sẽ gọi điện cho anh.”

“Ừ.”

Theo thường lệ trả lời “ừ”, bọn họ hẹn nữa tối gặp nhau.

Giai giai nhìn chị Hai ra vẻ im lặng, cô càng im lặng càng đáng sợ, bởi lẽ cá tính của cô không hay nhẫn nhục chịu đựng, vả lại, luật sư Tống thể hiện rõ đối với bạn gái trước tình cũ chưa dứt...

“Chị...”

“Làm việc.” Khương Hiểu Nguyên cầm lấy bộ đàm. “A Kiệt, tình huống bên cậu thế nào rồi?”

Khương Hiểu Nguyên bắt đầu làm việc, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhiệt tình không giảm, dường như cô chưa từng thấy ông xã thay lòng đổi dạ vậy.

Hôn lễ chính thức bắt đầu.

Khác với kiểu hôn lễ truyền thống trung Quốc, hôn lễ Phương Tây có vẻ tự do thoải mái hơn rất nhiều, tiệc cưới cuối cùng kết thúc trong không khí vui mừng, tiễn bước khách mời xong, cô dâu vui vẻ kéo tay Khương Hiểu Nguyên, xúc động cảm ơn sự giúp đỡ của “Hoa Dạng”. Tiểu tam đứng ở phía sau cô dâu, nàng tao nhã hiền thục, màu da trắng nõn, mái tóc thẳng đen nhánh, là kiểu mẫu đàn ông gặp đều yêu thích, hơn nữa đôi mắt ươn ướt như mới khóc nhàn nhạt có nét ưu sầu, dù ai thấy cũng muốn đem cô ta nâng niu trong lòng bàn tay.

Chú rể cảm ơn theo phép tắc, nét mặt có chút lạ đứng bên cạnh cô dâu.

Khương Hiểu Nguyên nhiệt tình tươi cười, đáp lại lời cảm ơn của mọi người, cũng cảm ơn khách hàng đã cho “Hoa Dạng” cơ hội phục vụ, cũng thay “Hoa Dạng” tuyên truyền.

“Chờ trở về sau tuần trăng mật, chúng tôi nhất định đến Đài Bắc mời Khương tiểu thư ăn cơm.”

Nếu khi đó chuyện chị gái cô ấy cùng ông xã cô lộ ra, còn có tâm trạng ăn cơm sao?

“Tốt, không thành vấn đề.” Khương Hiểu Nguyên đáp lại.

Đã xong, nên đi đến chỗ hẹn bữa tối với ông xã, cô đặc biệt tìm bạn giới thiệu nhà hàng ở Đài Trung, đồng thời nhắn tin hẹn anh địa điểm gặp mặt. Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, không yêu cầu anh tới đón, a, cô có thể là bà xã lý trí nhất trên toàn thế giới.

Nhờ A Kiệt đưa cô đến nhà hàng, cô rất cảm kích trước sự lo lắng của Giai Giai. “Chị Hai...”

Ngược lại là bọn A Kiệt ầm ĩ muốn luật sư Tống mời ăn cơm, nhưng Khương hiểu Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, cô vỗ vỗ vai A KIệt, trực tiếp đi vào nhà hàng. Ngoại trừ Giai Giai, ba người khác không hiểu ra sao.

“Chị Hai làm sao vậy? Mỗi lần một dự án kết thúc, cô ấy đều rất vui a?”

Giai Giai giọng than thở. “Mọi người đi ăn cơm trước đi, tôi ở đây chờ chị ấy.”

“Đừng đi, vợ chồng người ta ăn bữa tối lãng mạn dưới nến, cô còn ở đây canh giữ nha? Giai Giai, cô như vậy rất kỳ quái nha!”

“Đi đi, tôi không đói bụng, cho nên ở chỗ này chờ chị Hai là tốt rồi.” Ai biết được chị Hai cùng luật sư Tống sau khi nói chuyện sẽ xảy ra việc gì? Cô ở bên ngoài chờ đợi, ít nhất có thể đúng lúc an ủi trái tim bị tổn thương của chị Hai, chị ấy cũng thật thích cậy mạnh...

“Được rồi, các người đi ăn cơm trước, tôi gọi điện thoại, một lát nữa chúng ta còn phải về lại Đài Bắc a!”

“Chị Hai không cùng luật sư Tống quay lại Đài Bắc sao?”

Giai Giai trừng mắt liếc nhìn A Kiệt. “Hai vợ chồng bọn họ đi một mình cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.” Có phải chính vì hay đi một mình, mới làm cho tiểu tam có cơ hội chen vào?

Bọn A Kiệt đi ăn cơm, Giai giai bất an chời đợi ngoài nhà hàng.

Tiến vào nhà hàng, Khương Hiểu Nguyên bình tĩnh ngừng lại nhìn Tống Tử Ngôn đang ngồi chờ.

“Hôm nay thuận lợi không?”

“Ừ” Tống Tử Ngôn trực tiếp gọi món ăn, không hỏi qua ý kiến của bà xã. Khương Hiểu Nguyên khẽ cười. “Anh thật nôn nóng, làm em còn nghĩ lát nữa anh có hẹn.”

Tống Tử Ngôn ngẩn ra, nhanh chóng trở lại bình tĩnh. “Anh không có hẹn. chính là em từ trước đến giờ luôn gọi mấy món này.”

Đó là bởi vì cô lười, cho nên quần áo, giày dép đều lựa chọn theo một kiểu, kem dưỡng da và đồ trang điểm cũng không thay đổi, thậm chí đồ dùng vệ sinh cũng vậy. Cô rất trung thành, không hay thay đổi, bao gồm cả việc anh có thay lòng đổi dạ hay không, có thể rời đi hay không, ông xã của cô cũng chỉ có một người là anh, cô không có khả năng chủ động tiến tới một cuộc hôn nhân khác. Chỉ là nếu Tống Tử Ngôn muốn chấm dứt, vậy thói quen trong cuộc sống của cô sẽ phải có thay đổi lớn, không thể xem phim kinh dị, bóng đèn hư phải tự mình đổi, quan trọng là cô phải chuyển đi đâu? Về nhà mẹ đẻ làm cho người lớn trong nhà mỗi ngày đều lo lắng? A, trên lầu công ty có căn phòng đang cho thuê, có lẽ cô có thể xem một chút...

“Đúng rồi, hôm nay anh họp ở ngoài sao? Lúc gọi điện hình như là đang ở bên ngoài.”

“Ừ.”

Bồi bàn đưa thức ăn tới.

“Hiện tại ngay cả luật sư cũng đi họp ở bên ngoài?”

“Ừ.”

“Công việc tốt lắm nha, “Hoa Dạng” ngoài cố vấn hôn lễ, gần đây còn phát triển bố trí hội trường, nếu có cơ hội, anh sẽ giúp em giới thiệu chứ?”

“Ừ.”

Câu trả lời của anh rất ít khi vượt quá hai chữ, là do tính anh lạnh lùng hay do lười cùng cô nói chuyện?

Cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, người đàn ông này đến cùng đối với hôn nhân của bọn họ như thế nào? Cho dù là đi xem mắt kết hôn, cố gắng làm bà xã đạt yêu cầu, còn anh? Anh có nghĩ tới phải làm đúng trách nhiệm của người chồng sao?

“Em cũng tò mò nội dung công tác hôm nay của anh?”

Anh buông dao nĩa. “Không phải mọi lần đều giống nhau?”

Cô cười. “Vậy cũng như mọi lần em hỏi anh công việc thuận lợi không anh đều trả lời “Ừ”, hoặc là “đều giống nhau”, em cũng không rõ nội dung công việc của anh, không phải công việc của luật sư đều là như vậy?”

“Ừ.”

Cô cúi đầu nhìn đĩa salad trên bàn, phát hiện hôm nay ăn không có khẩu vị, đồ ăn trên bàn cũng không biết ngon. “ Đúng rồi, chú rể hôm nay cũng là luật sư, anh ta rất lợi hại nghe nói có quan hệ rất tốt với giới thương nhân ở Đài Trung, họ Trương, Trương Cảnh Nghị, anh có quen không?”

“Ừ.”

“Thật sao?”

“Có gặp qua.”

Tránh né, có phải anh đang do dự hay không? Khương Hiểu Nguyên nhìn kĩ ông xã. “À, đúng rồi, phu nhân của luật sư Trương rất đẹp, hôm nay phù dâu cũng rất xinh đẹp, nghe nói là chị gái cô dâu.”

Anh lần thứ hai buông dao nĩa. “Em muốn nói với anh cái gì?”

Cô muốn ngả bài nhưng không có đầy đủ chứng cứ, cô không muốn mình như chó điên cắn bậy, nhưng sự nghi ngờ cùng lo lắng lại không ngừng cắn chặt lòng cô. “Em muốn nói gì? Em có ý gì? Em chỉ muốn chia sẻ công việc với anh.”

Trong lời nói của bà xã hình như có điều gì đó, chẳng qua cô là người ngay thẳng, cơ bản không kiềm chế được, hoặc có thể do anh nghĩ nhiều.

Tú Thanh hẹn anh tối nay gặp mặt. Ban ngày gặp nhau quá vội, anh biết cô hôn nhân không suôn sẻ, rốt cuộc hôn nhân của cô xảy ra chuyện gì? Anh vẫn phải gặp Tú Thanh nói chuyện.

Tống Tử Ngôn đứng dậy. “Anh có việc đi trước, tiền ăn anh đã thanh toán, em từ từ ăn.”

“Đi công tác mà vẫn phải làm thêm sao?”

Tống Tử Ngôn chưa kịp “Ừ” một tiếng, đã xoay người rời đi.

Khương Hiểu Nguyên cúi đầu, nhìn nhẫn cưới kim cương đang đeo, tỏa sáng lấp lánh chói mắt.

Không! Dù thế nào thì cô cũng muốn biết rõ ràng, cho dù muốn kết thúc, cũng không nên làm cho mình uất ức.

Cô đứng dậy, đuổi theo hướng anh rời đi, chỉ thấy chiếc xe BMW 745 màu đen của anh chạy nhanh qua, cô không kịp ngăn cản, không nghĩ tới một chiếc taxi lập tức đậu lại trước mặt.

“Chị Hai, lên xe, mau!”

“Giai Giai?!”

Khương Hiểu Nguyên lập tức lên xe, có chút ngỡ ngàng. Rốt cuộc là sao? Cô lại theo dõi xe của hắn...

Lái xe tắc xi chắc chắn là thường gặp tình huống tương tự, thật thành thạo theo sau mà vẫn không khiến Tống Tử Ngôn chú ý, còn có thể theo sát phía sau chiếc BMW 745 của anh.

Hai chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại phía trước một căn nhà hiện đại.

“Các người bây giờ đừng nên xuống xe, nếu không rất dễ bị hắn phát hiện.” Lái xe cho hai người lời khuyên.

Khương Hiểu Nguyên cùng Giai Giai dò xét nét mặt lẫn nhau, mắt trợn tròn.

Hình ảnh tiếp theo lại càng đặc sắc. Một người phụ nữ chạy ra từ căn nhà, giống như kịch bản sân khấu nhào vào ôm ấp của người đàn ông. Giai Giai giọng nói thất vọng. “Chị hai...”

Hai người kia ôm nhau nói nhỏ gì đó, sau đó cùng đi vào căn nhà kia.

“Được rồi, giờ các người có thể xuống xe, nhưng mà muốn bắt gian tại trận phải chờ một chút nữa, bọn họ chưa cởi quần áo, các người không thể làm gì được, hơn nữa sẽ làm họ có lý do báo cảnh sát.”

Tài xế taxi phóng khoáng truyền đạt kinh nghiệm.

Giai Giai lòng đầy căm phẫn. “Chị hai, chúng ta đi vào!”

Khương Hiểu Nguyên níu tay Giai Giai lại, vẻ mặt tỉnh táo dị thường. “Chúng ta trở về đi.”

Giai Giai thật sự tức điên lên. “Chị hai, thế nào có thể trở về?! Phải làm cho người đàn bà đó đẹp mặt chứ!”

Điều này ngay cả lái xe tắc xi cũng nhìn không vừa mắt. “Ai da, bây giờ vợ lớn đều không có can đảm giống cô, khó trách tiểu tam ngày càng nhiều!”

Khương hiểu Nguyên xoa xoa ấn đường. Một ngày mệt mỏi sớm làm cô toàn thân rã rời, nếu bây giờ thật sự phải đi “bắt gian”, cô cũng không có sức lực cãi nhau, càng không thể đánh lại tiểu tam. “Giai Giai, tôi không làm được, dựa vào tính cách của anh ấy, trước khi không chia tay với tôi, giữa họ cũng sẽ không phát sinh quan hệ.”

“Chia tay?!” Giai Giai kêu to.

“Nếu anh ấy thật sự thích cô ta, chắc chắn sẽ tìm tôi ly hôn.”

“Nhưng rõ ràng đây là luật sư Tống có lỗi! Chị Hai, em không tin không tìm được luật sư giỏi hơn luật sư Tống, chúng ta sẽ kiện người đàn bà kia phá hoại gia đình!”

“Phá hoại gia đình”?

Hóa ra hôn nhân của cô đã phát triển đến mức ly kì giống phim truyền hình?

“Quay về Đài Bắc đi.”

Giai Giai thật sự không nỡ. “Chị Hai?”

“Anh lái xe, xin đưa chúng tôi trở lại nhà hàng lúc nãy, cảm ơn.”

Khương Hiểu Nguyên dọc đường luôn trầm mặc.

Rất nhiều chuyện cũ của hai người liên tục xuất hiện trong đầu, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cảm nhận của mình lúc hai người mới quen nhau, nhớ tới lời đề nghị khi đó của cô: “Nếu tương lai thật sự tìm được người yêu chân chính của mình...” Khi đó, hắn chỉ cười nhạt.

Hôn nhân của bọn họ không được xây dựng trên nền tảng vững chắc của tình yêu, một lần động đất nhỏ, bất ngờ chẳng kịp hét lên đã sụp đổ. Nhưng cô muốn biết rõ suy nghĩ của người đàn ông này đối với mình như thế nào? Chẳng lẽ chỉ vì một người bạn gái cũ cũng có thể kết thúc hôn nhân của họ? Khi anh đeo nhẫn cưới cho cô chẳng lẽ không nghĩ đến lời thề cả đời bên nhau?

Bọn A Kiệt ăn cơm trở về, đoàn người im lặng lái xe về Đài Bắc, ngay cả A kiệt hay nói đùa cũng cảm nhận được không khí căng thẳng, mọi người trong xe không có như mọi khi vui sướng vì hoàn thành công việc, chỉ có một không khí nặng nề vô hình đè ép làm người ta không thở nổi.

“A Kiệt.”

“Vâng, chị hai!”

“Tìm chỗ ngừng xe nột chút, tôi thật đói bụng.”

“Được.”

Bọn họ mua rất nhiều MacDonald về xe ăn, nhàn rỗi nói chuyện công việc, xe quay về công ty đúng mười giờ tối.

“Chị hai, chúng ta đi ăn đêm nha?” A Kiệt đề nghị.

“Mọi người đi đi, tôi hơi mệt.”

Khương Hiểu Nguyên đổi sang lái xe của mình về nhà.

Tại nhà.

Nghiêm túc mà nói, đây là nhà của Tống Tử Ngôn, ba tháng này cô chẳng qua chỉ là khách trọ, phòng vẫn giữ lại cách bài trí cùng màu sắc anh thích. Đồ của cô từ trước đến nay không nhiều lắm, chỉ có phòng thay quần áo, bàn trang điểm, phòng tắm mới có chút gì đó nữ tính.

Cô thở dài, nhìn phòng khách cô đơn lạnh lẽo. Thu nhập của văn phòng luật sư làm chất lượng cuộc sống của họ đạt mức tốt nhất, ở trong khu nhà cao cấp đường Tín Nghĩa, mời nhà thiết kế trang trí phòng ở, đồ dùng trong nhà đều thuộc loại có thương hiệu nổi tiếng, có dì giúp việc dọn dẹp nhà cửa, cho dù không có nàng làm cơm, chỉ cần một cuộc điện thoại, sẽ có người chuẩn bị thức ăn chu đáo rồi đem tới, cuộc sống như thế tuyệt đối khiến nhiều người hâm mộ.

Nhưng tình yêu đặt ở đâu? Hôn nhân không tình yêu? Người lớn đều nói đi xem mắt tốt lắm, lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, tình yêu có thể bồi dưỡng sau khi cưới, nhưng mọi người cũng không nghĩ tới, cô và Tống Tử Ngôn đều tập trung vào sự nghiệp, công việc bận rộn đến nỗi đem người kia xem như đối tượng được lên kế hoạch trong cuộc đời, chỉ là thêm một người bên cạnh, trong giấy chúng minh lại thêm một cái tên, sau khi kết hôn bọn họ chưa khi nào cố gắng bồi dưỡng tình cảm, cho nên từ khi bắt đầu đến bây giờ, hai người nói chuyện với nhau không nhiều lắm, anh lại càng ít nói, cho dù cô cố gắng tìm đề tài tán gẫu, phản ứng của anh cũng không nhiệt tình, nhưng cũng không đến nỗi thờ ơ, chính là vô vị.

Cô cúi đầu, tháo nhẫn cưới xuống.

Thời gian trước đi Cao hùng làm việc vài ngày, ánh mặt trời Cao hùng làm da cô có vài chỗ ngâm đen. Có lẽ cô nên nhận một dự án nữa ở Cao Hùng, lại đi Cao Hùng hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, phơi nắng cho làn da đều màu, tốt nhất là phơi đến khi trong lòng không còn khó chịu nữa.

Cô đứng dậy, đi trở về phòng ngủ, tắm rửa rồi đi ngủ, cố ý quên đi chiếc nhẫn cưới đang đặt trong phòng khách.

Tắm xong, nằm trên giường, rõ ràng thân thể mệt mỏi gần chết, thế nhưng một chút buồn ngủ cũng không có. Cô nằm im, suy nghĩ lung tung trong đầu vẫn quanh quẩn việc kia, cho đến bốn giờ sáng, trong khi nửa mơ nửa tỉnh, cô nghe thấy âm thanh mở cửa, lập tức bừng tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cô ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của anh. Cô nghe thấy anh đặt một vật kim loại gì đó lên bàn trang điểm. nhẫn cưới sao? Anh không cần cuộc hôn nhân này, cho dù cô để nhẫn cưới ở chỗ nào thì sao chứ?!

Cô thừa nhận mình đang giận.

Sau đó là âm thanh anh đi vào phòng tắm.

Cô mở mắt ra.

Không ngờ đúng lúc anh ngoảnh mặt lại, đã thấy cô. “Anh đánh thức em sao?

“Ừ.”

“Em để quên nhẫn ở phòng khách, anh đem nó đặt ở trên bàn trang điểm.”

“Ừ.”

Hừ! Không phải chỉ có mình anh mới biết “ừ” rồi lại “ừ”. Có lẽ do áy náy, người đàn ông này lại có thể hỏi: “Em có khỏe không?”

Khương Hiểu Nguyên trợn mắt nhìn ông xã còn xa lạ hơn so với bạn bè bình thường, lạnh lùng hỏi lại: “Anh cho rằng em “rất khỏe” sao?”

Tống Tử Ngôn híp mắt, chỉ cho là cô bị đánh thức nên tức giận. “Lần sau về trễ, anh sẽ ngủ ở phòng khách.”

Luật sư bao giờ cũng nghĩ nhanh đến biện pháp dàn xếp.

Cô cười ngọt ngào. “Sao không trực tiếp ở lại Đài Trung một đêm rồi hãy về.” Cô lạnh giọng nói.

Tống Tử Ngôn im lặng không nói lời nào. Ở nhà hàng anh biết bà xã không vui khi anh rồi đi, cho nên nói chuyện cùng Tú Thanh xong, anh lập tức chạy như bay về Đài Bắc.

Nếu biết về đến nhà phải đối mặt loại tình huống không thoải mái này, anh sẽ cho xe chạy chậm một chút...

Anh quay đầu đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Cô trừng mắt nhìn chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, đôi mắt bỗng cảm thấy ươn ướt.

“Nên làm gì bây giờ...”

Cô nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi thấm vào tóc.