Cuối cùng, trong vùng bóng tối âm u lại lóe lên ánh sáng.
Lần này thì không heo hắt như lúc nãy, chứng tỏ không phải chỉ một ngọn đèn.
Và cho đến lúc tới gần mới thấy đó là một gian trại trướng màn rực rỡ.
Hùng Miêu Nhi thấp giọng:
- Cứ theo địa đồ, thì đây chưa phải là chỗ của Khoái Lạc Vương, nhưng sao lại có
màn trướng đẹp đẽ như thế?
Trầm Lãng mỉm cười:
- Anh lại làm cái công việc suy nghĩ nữa rồi.
Hùng Miêu Nhi cũng bật cười:
- Đúng như vậy… đã nghĩ không ra thì nghĩ làm quái gì cho mệt.
Trầm Lãng nói:
- Làm những chuyện mà không ai suy nghĩ được, nội bao nhiêu đó cũng đủ biết sự
lợi hại.
Ngay lúc đó chợt có một ánh đèn di động…
Hùng Miêu Nhi nói nhỏ:
- Có người rồi đấy nhé.
Trầm Lãng cười:
- Đã có người thì lại càng không cần phải suy nghĩ nhiều, tinh thần càng không
căng thẳng thì càng tốt hơn cả.
Ánh đuốc tới cách chừng hai trượng là đứng lại và ngọn đuốc đưa cao. Kẻ cầm
đuốc là một đại hán mặc áo gấm, vóc dáng khá cao lớn.
Hùng Miêu Nhi hỏi lớn:
- Có phải môn hạ của Khoái Lạc Vương đó không?
Gã đại hán áo gấm đáp:
- Vâng.
Hùng Miêu Nhi lại hỏi:
- Các hạ biết chúng ta là ai chứ?
Gã đại hán áo gấm đáp:
- Vâng.
Trầm Lãng mỉm cười:
- Đã thế chắc là Khoái Lạc Vương cho các hạ đến đón tiếp đấy chứ?
Gã đại hán áo gấm đáp:
- Vâng.
Và gã quay mình đi thẳng…
Gã đi không lẹ nhưng cũng không chậm lắm, xem chừng cũng có căn bản võ
công.
Hùng Miêu Nhi ghé sát Trầm Lãng:
- Anh thấy võ công của gã ra sao?
Trầm Lãng nói:
- Anh nói thử coi.
Hùng Miêu Nhi cười:
- Ba chiêu là hạ được.
Trầm Lãng cười:
- Có lẽ không đến ba chiêu.
Hùng Miêu Nhi cau mặt:
- Không hiểu môn hạ của Khoái Lạc Vương mà sao lại kém thế nhỉ? Chuyện này
lại thêm một chuyện suy nghĩ không ra.
Trầm Lãng cười:
- Thêm chuyện này nữa là tất cả mấy chuyện anh nghĩ không ra rồi?
Hùng Miêu Nhi gật gật thì thầm:
- Rồi sẽ có ngày… rồi tôi sẽ làm rõ ra tất cả…
Hùng Miêu Nhi định nói nữa, nhưng một gian trại khá lớn đã hiện ra trước mắt…
Gian trại rộng lớn mà lại cực kỳ hoa lệ, tất cả những rèm cửa đều được kết trân
châu mã não, cách khoảng lại điểm một hạt kim cương thật lớn. Dưới ánh đèn rực rỡ,
những viên ngọc dạ quang phản chiếu lung linh…
Nghĩ đến kẻ ngồi bên sau bức rèm quí giá ấy, và nhất là nghĩ đến truyền thuyết
về con người đó, Hùng Miêu Nhi chợt nghe mọc ốc cùng mình…
Nhưng “Con Mèo Hoang” lại tự nhủ: “Cho dù có giỏi, Khoái Lạc Vương cũng chỉ
là người chứ có phải thần thánh gì đâu mà sợ chứ.”
Suy nghĩ như thế, Hùng Miêu Nhi chợt nghe máu nóng rần rần, không đợi gã đại
hán vén rèm, cũng không đợi Trầm Lãng nói gì, hắn đã xốc tới quát lớn:
- Khoái Lạc Vương, có Hùng Miêu Nhi đến viếng thăm đây.
Tiếng của Hùng Miêu Nhi thật lớn, nhưng trong ngoài vẫn im rơ…
Phía trong trại, bốn trướng màn, những chiếc đèn bằng vàng sáng rực soi rõ từng
chiếc ghế bao da hổ, từng chiếc đôn nệm ánh chỉ vàng, tất cả đều như dội ánh trên
tấm thảm Ba Tư…
Trên mặt đá bằng đá quí, những thức ăn, bánh trái lạ mắt, bình vàng chén ngọc
đầy rượu ngào ngạt…
Nhưng người? Tại sao không có một ai?
Hùng Miêu Nhi quay phắt lại chụp lấy gã dại hán:
- Khoái Lạc Vương không có ở đây sao?
Gã đại hán áo gấm đáp:
- Vâng.
Hùng Miêu Nhi hỏi:
- Tại làm sao không tiếp chúng ta?
Gã đại hán áo gấm đáp:
- Vâng.
Hùng Miêu Nhi bèn trợn mắt:
- Hắn đi đâu?
Gã đại hán áo gấm đáp:
- Vâng.
Hùng Miêu Nhi giận dữ:
- Vâng, vâng… vâng cái gì? Ngươi biết có một tiếng đó thôi à?
Gã đại hán áo gấm đáp:
- Vâng.
Hùng Miêu Nhi giật mạnh áo gã:
- Ngươi nói một tiếng “Vâng” nữa ta sẽ vặn đứt cổ ngươi lập tức.
Gã đại hán áo gấm đáp:
- Vâng.
Hùng Miêu Nhi giận quá nhấc bỗng gã lên ném thẳng ra ngoài:
- Con heo.
Bị quăng ngang bức rèm, tiếng ngọc khua rổn rảng và trước khi rơi xuống đất, gã
đại hán áo gấm vẫn còn “Vâng” một tiếng nữa.
Trầm Lãng mỉm cười:
- Anh có vật chết hắn, hắn cũng chỉ nói một tiếng “Vâng” thôi.
Hùng Miêu Nhi cau mặt:
- Đã dụ mình tới đây, thế tại sao hắn lại đưa một cái tên ngơ ngơ ngẩn ngẩn như
thế?
Trầm Lãng nói:
- Cứ xem tình hình này thì nơi đây chắc chắn là nơi tiếp khách của Khoái Lạc
Vương.
Hùng Miêu Nhi nhứng mắt:
- Tiếp khách? Hắn xem mình là khách à?
Trầm Lãng cười:
- Hắn muốn mình ở đây nghỉ dưỡng sức một đêm…
Hùng Miêu Nhi rùn vai:
- Hắn mà lại tốt thế à?
Trầm Lãng cười:
- Hắn thị uy đấy chứ. Hắn muốn chứng tỏ rằng hắn xem mình chẳng vào đâu cả,
tinh thần mình có khỏe khoắn, sức lực mình có dồi dào hắn cũng bất cần.
Hùng Miêu Nhi hừ hừ trong cổ:
- Có ngày… có ngày rồi hắn sẽ ăn năn…
Liếc nhìn mâm rượu, Hùng Miêu Nhi cười lớn:
- Đã thế thì chúng ta ăn uống cho no nê rồi sẽ hay. Bằng vào danh vọng của hắn,
nhất định hắn không dám chơi cái vụ thuốc độc đâu.
Trầm Lãng hỏi:
- Nhưng nếu hắn làm cái việc mà anh nghĩ không ra thì sao?
Hùng Miêu Nhi cười ha hả:
- Yên lòng, anh cứ yên lòng… Cái gì khác thì không biết chứ trong rượu có độc
hay không thì Hùng Miêu Nhi này rành lắm. Bao năm vất vả giang hồ chỉ học được
một món hay ấy thôi mà.
Trầm Lãng cười:
- Thảo nào đến nay anh vẫn chưa trúng độc.
Hùng Miêu Nhi vẫy tay và ngang nhiên ngồi vào tiệc. Cả một bàn đầy, chỉ mấy
phút sau hai người đả làm sạch bách, mấy bầu rượu cũng không còn một giọt.
Và sau khi nằm xuống, Hùng Miêu Nhi đã ngáy pho pho…
Trầm Lãng cũng ăn cũng uống nhưng ngủ thì không tài nào ngủ được.
Thấy Hùng Miêu Nhi ngủ một cách quá dễ dàng như thế, Trầm Lãng cũng bắt
thèm. Con người của hắn thật là vô tư y như một chú bé, khi gặp chuyện thì nôn nóng,
nhưng cứ đặt lưng xuống là ngủ thẳng cẳng.
Trầm Lãng cứ ngồi nhìn Hùng Miêu Nhi mà tâm trí cứ nghĩ mông lung…
Qua một lúc thật lâu, chợt nghe phía ngoài rèm có tiếng kêu nho nhỏ:
- Trầm công tử.
Tiếng kêu chưa dứt thì Trầm Lãng đã có mặt bên ngoài, gã đại hán áo gấm giật
mình thụt lui mấy bước …
Trầm Lãng mỉm cười:
- Có phải các hạ gọi tôi không?
Gã đại hán áo gấm khúm núm:
- Vâng, vâng
Trầm Lãng hỏi:
- Để làm gì?
Thiếu niên áo gấm sợ sệt, môi gã run run:
- Dạ… Vương gia của tôi muốn thỉnh một mình Trầm công tử…
Trầm Lãng bật cười:
- Thì ra ngoài cái tiếng “Vâng” ra, các hạ vẫn có nói được nhiều tiếng nữa mà.
Gã đại hán áo gấm cúi đầu:
- Chẳng hay công tử có bằng lòng theo lời mời của Vương gia tôi?
Trầm Lãng nói:
- Sao lại không?
Gã đại hán áo gấm lộ vẻ mừng:
- Đa tạ Trầm công tử… Tôi cứ sợ Trầm công tử nhất quyết cùng với vị Hùng…
Trầm Lãng cười:
- Nếu cùng đi với hắn rồi Vương gia các hạ không tiếp làm sao.
Gã đại hán cũng cười:
- Trầm công tử quả nhiên…
Rồi như cảm thấy mình nói hơi nhiều, gã đại hán áo gấm vội cúi đầu:
- Xin thỉnh Trầm công tử theo tôi…
Y như là khá tín nhiệm Khoái Lạc Vương, và tin rằng Hùng Miêu Nhi sẽ yên lành
ngủ nơi đây, Trầm Lãng bàn đi theo gã đại hán áo gấm.
Hai người đi một đỗi, lại có hai gã đại hán khiêng chiếc kiệu nhỏ đi ngay trước
mặt. Gã đại hán áo gấm quay lại cười nói với Trầm Lãng:
- Xin thỉnh Trầm công tử lên kiệu.
Trầm Lãng thót ngay lên kiệu không một thoáng đắn đo, hai gã đại hán nhắc kiệu
lên khiêng đi như chạy…
Quanh qua lộn lại một phút lâu, chợt nghe thiếng nhạc du dương thánh thót.
Trầm Lãng cứ ngồi im không hỏi mà cũng không hé rèm dòm xem gì cả
Tiếng nhạc càng lúc càng gần… Và chiếc kiệu đột nhiên dừng lại.
Nghe giọng một thiếu nữ hỏi:
- Có phải Trầm công tử đến đó không?
Gã đại hán áo gấm đáp:
- Phải
Người thiếu nữ nói:
- Được rồi, để kiệu cho chúng tôi khiêng vào. Các người kể như xong chuyện
Liền theo đó chiếc kiệu được khiêng lên.
Đi được một khoảng chợt nghe không khí ấm áp hơn lúc nãy và hơi hương sực
nức. Trầm Lãng vẫn ngồi yên. Y như nếu không có người thì nhất định không xuống
kiệu.
Nhưng ngay lúc đó có tiếng cười của người thiếu nữ:
- Trầm công tử ngủ rồi à?
Trầm Lãng làm thinh…
Kiệu đi thêm nữa, tiếng nhạc sát bên tai và giọng ca dìu dặt mang tính chất cung
phi…
Cuối cùng, Trầm Lãng được mời xuống kiệu.
Đây là một căn trại, nói trại hay lều cũng được, vì nó không phải là nhà, nó là
thứ được căng bằng vải, nhưng đúng ra thì phải gọi đây là một Hành Cung mới đúng.
Vì tất cả màn trướng và sự trần thiết đều hoàn toàn bằng nhung lụa ngọc vàng, y như
hành cung của một hoàng đế, và nếu hỏi sự thiết trần ấy ra sao, thì e rằng người chứng
kiến cũng không mô tả được …
Dưới ánh sáng của một rừng đèn hoa mắt, màu sắc rực rỡ của màn trướng và tua
ngọc tua vàng chấp chới lung linh… Những thứ đó đã là khó tả, thêm vào đó, còn một
thứ khác làm cho người thêm quáng mắt: một bầy thiếu nữ chập chờn như đàn bướm
muôn màu lượn giữa vườn hoa, người ta nhìn còn chưa hết bướm thì giờ đâu, tâm trí đâu
để phân biệt được hoa.
Ánh sáng giữa trướng màn sặc sỡ đã làm cho người ta chóa mắt, một đàn hai ba
mươi người đẹp nõn nà, da mỡn hồng đào dưới làn lụa mỏng manh, càng làm cho
người phàm mắt thịt tiêu hồn.
Từng lớp từng ngăn trướng lụa, mà sức mỏng của nó đã tạo thành một đám sa mù,
vóc thân người đẹp, những đường cong vặn vẹo, những cuộn tóc mây trời, nhừng ánh
mắt đen như huyền, trong như ngọc, sáng như những vì sao… những thứ đó như ẩn như
hiện, như rõ ràng, như mông lung trước mắt.
Những nàng tiên thu hồn cướp vía này, có số ngồi xiên xiên trên tay ghế nệm
nhung mươn mướt nhịp phách rung tơ, vẫn trong tư thế gối đầu trên đùi người đẹp,
người đội Vương miện nâng chén rượu đưa lên, bàn tay trắng nuốt nõn nà như bàn tay
con gái đeo chiếc nhẫn vàng nạm ngọc long lanh, người ấy cười sang sảng:
- Đã gặp là đã biết nhau, ngại gì không cùng vui một chén?
- Hay lắm.
Tiếng của Trầm Lãng chưa dứt thì một người đẹp đã uốn mình lượn tới sát bên,
hai tay dâng chén vàng, miệng cười như đóa hoa xuân và cất giọng tỉ tê như rên rỉ:
- Trầm công tử, xin mời.
Trầm Lãng mỉm cười, đón lấy chén rượu ngửa đầu uống cạn…
Người đội Vượng miện cười lớn:
- Hay, không sợ trong rượu có độc à?
Trầm Lãng cười:
- Có được một kẻ anh hùng mời mọc, có được người ngọc dâng chén tận tay, cho
dù rượu độc, Trầm Lãng này cũng vui mà uống cạn.
Người con gái dâng rượu tựa hẳn vào lòng Trầm Lãng, cất giọng như mật rót:
- Đa tạ.
Nàng lại cầm chén rượu lượn mình đi vào… nàng đi rồi nhưng mùi hương vẫn
còn như lưu luyến …
Người đội Vương miện lại cười:
- Hay, Trầm Lãng là một con người suốt đời cẩn thận, nhưng có lúc cũng không
kém hào hùng, thảo nào ái cơ của bản vương vừa thấy mặt đã nghe lòng xao xuyến.
Trầm Lãng mỉm cười:
- Không dám.
Người đội Vương miện lại cười lớn hơn nữa và vùng ngồi dậy.
Dưới ánh đèn bên trướng mơ hồ, Trầm Lãng liếc thấy người ấy có đôi mày thật
rậm và dài, ánh mắt sáng quắc lạnh lùng, giữa khoản đôi mày có vết sẹo ngăn ngắn
càng làm tăng thêm vẻ sát khí…
Hắn chớp đôi mắt trắng xanh như ngọc bích nhìn vào mặt Trầm Lãng như muốn
thu hồn…
Trầm Lãng cũng quắc mắt nhìn lại. Tia mắt của hắn chạy từ đôi mày rậm xuống
đến chòm râu suông đuột dưới cằm người đối diện… Rõ ràng kẻ ấy là Khoái Lạc Vương.
Giọng cười của Khoái Lạc Vương tắt hẳn và thay vào bằng giọng nói lạnh lùng:
- Nhưng bây giờ thì Trầm Lãng đã lầm.
Trầm Lãng nhứng mắt:
- Lầm sao?
Khoái Lạc Vương nói:
- Trong rượu vừa rồi có độc.
Trầm Lãng hơi rúng động, nhưng vẫn giữ vẻ tự nhiên:
- Có độc à?
Khoái Lạc Vương lạnh lùng:
- Chẳng những có độc, mà chất độc lại cực mạnh, khắp trong thiên hạ trừ nơi
này ra không đâu còn có thuốc giải, chỉ trong vòng một giờ chất độc sẽ phát tác, người
trúng độc sẽ chết ngay.
Trầm Lãng nói:
- Ta lấy lễ quân tử đãi người, không dè người lại lấy dạ tiểu nhân.
Khoái Lạc Vương cười sằng sặc:
- Dùng tâm kế để theo dõi bản Vương, tự nhiên mục đích tìm kiếm đó là để đặt
bản Vương vào tử địa. Vậy thì tại sao bản Vương lại không ra tay trước chứ.
Trầm Lãng hỏi:
- Giết ta bằng cách đó ngươi không sợ anh hùng thiên hạ chê cười hay sao?
Khoái Lạc Vương nhứng mắt:
- Ai biết? Trừ ta ra, không có người đàn ông nào ở đây cả. Và ta nói cho ngươi
biết chắc mà dọn mình, nếu ngươi không sắp chết thì cũng sẽ chắc chắn phải chết sau
này.
Trầm Lãng nói:
- Chết tới trước mắt thì lo toan làm gì vô ích.
Khoái Lạc Vương hỏi:
- Tại sao ngươi không liều chết giao đấu với ta?
Trầm Lãng lại cười:
- Đã chết đến nơi rồi, giết ngươi đâu có ích gì?
Trầm Lãng cuối xuống hun lên má cô gái và cười:
- Có phải thế không nhỉ?
Ánh mắt Khoái Lạc Vương trừng trừng không chớp. Hắn gặp không biết bao nhiêu
hạng người, cũng có lắm người có tính tình kỳ dị, nhưng chưa bao giờ gặp một người
nào như Trầm Lãng cả.
Trầm Lãng cười rất là cởi mở, cô gái có lẽ bị nhột cũng cười hăng hắc …
Và rất nhiều lần Trầm Lãng kê miệng sát vào tai cô gái thì thầm, nhưng không ai
nghe được hắn nói những gì…
Khoái Lạc Vương vỗ bàn thét lớn:
- Trầm Lãng, ngươi hãy nghe.
Trầm Lãng nhướng mắt:
- Chuyện chi nữa đó?
Khoái Lạc Vương móc ra một cái hộp nhỏ, nói lớn:
- Ngươi hãy xem, đây là thuốc giải độc.
Không ngó lại, Trầm Lãng hỏi lơ là:
- Rồi sao?
Khoái Lạc Vương hỏi:
- Ngươi không cần à?
Trầm Lãng nói:
- Cần thì cũng cần chứ, nhưng ngươi không trao thì cần cũng mất công.
Khoái Lạc Vương nói:
- Nếu ngươi cần thì cũng có cách.
Trầm Lãng hỏi:
- Cách gì?
Khoái Lạc Vương nói:
- Có lẽ ngươi biết bản Vương rất thích đánh cuộc.
Trầm Lãng gật gật đầu:
- Có nghe.
Khoái Lạc Vương nói:
- Hay lắm, vậy ngươi hãy cùng bản Vương đánh cuộc, nếu ngươi thắng cuộc thì
thuốc giải này sẽ thuộc về ngươi.
Trầm Lãng cười:
- Ý ấy cũng hay, nhưng đánh cuộc như thế nào?
Khoái Lạc Vương nói:
- Lấy tính mạng của bản Vương đánh cuộc với tính mạng của ngươi.
Trầm Lãng nhún vai:
- Tính mạng của ta đã ở trong tay ngươi rồi, còn bày đặt chuyện đánh cuộc làm
chi?
Khoái Lạc Vương cười lớn:
- Cứ xem cái gia tài của bản Vương thì chuyện đánh cuộc với người khác đâu có
phải vì muốn được thêm của nữa? Nhưng đánh cuộc là cái phiền hà, đánh cuộc có
nhiều kích thích lắm.
Trầm Lãng cũng cười:
- Được lắm, vậy bắt đầu đi.
Vẻ mặt Khoái Lạc Vương xem chừng phấn chí lắm, hắn vỗ tay gọi lớn:
- Kiếm.
Một thanh kiếm cán nạm ngọc bích, sắc thép xanh rờn, Trầm Lãng tiếp lấy xem
qua bất giác gật gù:
- Quả là thanh kiếm báu, có thể chém sắc như chém bùn.
Khoái Lạc Vương cười lớn:
- Ngươi cũng là hạng biết vật quí đấy.
Giữa tiếng cười Khoái Lạc Vương vùng rắn giọng:
- Bản Vương ngồi nơi đây tuyệt đối không đánh trả, ngươi cứ cầm kiếm đâm tới,
trong vòng ba kiếm nếu đâm chết được ta thì chẳng những ngươi được thuốc giải, mà
tất cả những gì ở đây cũng đều thuộc về ngươI hết.
Trầm Lãng hỏi:
- Nếu còn đâm không trúng?
Khoái Lạc Vương lạnh lùng:
- Nếu đâm không trúng thì ngươi cứ ngồi chờ chết.
Trầm Lãng cười:
- Hay, đánh cuộc như thế cũng hay.
Khoái Lạc Vương vỗ tay:
- Lui ra.
Tay phải cầm kiếm, tay trái búng nhẹ lên thanh kiếm lầm thầm:
- Bửu kiếm đừng phụ lòng ta nhé.
Và hắn bước tới từng bước một…
Khoái Lạc Vương quả nhiên ngồi yên một chổ, đôi mắt xanh rờn phóng ra những
tia lạnh lùng như điện, đăm đăm vào mặt Trầm Lãng …
Trầm Lãng lại lấy ngón tay búng thanh kiếm, tiếng khua dội boong boong.
Và giống y như con người, thanh kiếm phóng ra một nhát cực kỳ uyển chuyển,
kiếm pháp thật đẹp lạ lùng…
Thanh kiếm theo tay đi tới rít vào không khí, đã đi phát tiếng động re re…
Thật là kinh khủng, Khoái Lạc Vương quả nhiên không đỡ, mà cũng không tránh
né, ưỡn ngực ngồi yên…
Không lẽ hắn điên mà bày trò tự tử?
Mũi kiếm đâm ra thế đi như nước đỗ, như mũi tên thoát ra khỏi dây cung, cho dù
có muốn cũng không dừng lại được…
Mũi kiếm đi ngay vào giữa ngực Khoái Lạc Vương…
- o O o -