Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi? Truyện Full

Chương 8: Giang hồ Rong chơi - Thỏa chí khách thơ


Tui đã rầm rập phi từng bước mạnh mẽ như hổ vượt rừng, cáo rượt thỏ với khí thế hừng hực lửa giận vì những dằn xé trong sự thất bại chữ Tín với bằng hữu để đáp xuống cổng thành Biện Kinh 1 cách oai phong lẫm lẫm. Tui đã dự định 5 nhân 5 sẽ xử đẹp cái Gã khốn kiếp kia ngay giữa trận tiền, dùng 4 móng ngựa đầy mạnh mẽ và oai hùng của con ngựa cấp 30 đang cưỡi, dẫm nát tên bang chủ Xi Vưu ra thành bình địa. Ai dè... trước mặt tui, cổng thành Biện Kinh hiển hiện ra như 1 tấn trò đời rối ren và tạp nhạp. 

Úi giời ơi, tui thấy cả đám Xi Vưu xúm vào nhảy múa, oánh nhau ầm ầm, người ngựa chen chen lấn lấn đến náo loạn cả mảnh đất... dài mấy trượng (mà 1 trượng = bao nhiêu vậy ta?). Tui chỉ đứng ngoài vòng phủ sóng để có vẻ là an toàn mà cũng phải bơm máu liên tục, nếu đứng gần cái đám hỗn loạn đó thêm chút nữa thì hồn Săn_Bán đã lìa khỏi xác, chứ làm sao kịp nhanh tay lẹ mắt mà bơm bơm rút rút chứ. Thiệt là 1 cảnh trái tai gai mắt giữa thanh thiên bạch nhật (dù giờ VN là hơn 8h đêm, nhưng cảnh trong game lúc nào cũng chói sáng. Ông mặt trời luôn làm việc cật lực, giơ tấm thân èo uột ra mà cày, ko được giây phút nghỉ ngơi, kể cũng tội ổng ghê). Giữa 1 đám tặc tử ko có kỉ cương, phép tắt đó, tui phải banh cả đôi mắt vốn tờ mờ để kiếm Gã.

... Gã đâu rồi trời, đâu rồi trời...

Ặc, quay đầu quay cổ tìm 1 hồi, bỗng như sét đánh ngang tai, điên tiết nhận ra Gã đang ngồi chễm chệ giữa cái đám hổ lốn đó, với tư thế ngồi cực kì là... ko biết phải chê thế nào.

Người ta ngồi, gã cũng ngồi. Thế mà ko hiểu sao, gã có tướng ngồi "gợi mở" và cà chớn đến thế. Người ta chỉ ngồi xếp bằng, ghép 2 chân vào nhau, rất chi có dáng dấp của nhà võ học. Còn gã thì... 1 chân xếp, 1 chân đứng, hớ hênh đến khiêu khích, ko còn ra thể thống gì, trông dáng ngồi có vẻ rất là phủ phê, ta đây... Trời ơi, giá mà lúc đó, tui chém gã được vài nhát thì thỏa tức biết bao.

Ngay trong giây phút dầu sôi lửa bỏng ấy, bỗng bavuong*bietco trong lốt votinhhiepnu thỏ thẻ hỏi khẽ: "Bạn của cậu theo phái nào vậy?"

Săn_Bán: "Tớ đâu có biết hắn theo phái nào. Và tớ cũng chưa hỏi hắn lần nào cả."

votinhhiepnu: "Cậu chỉ bạn của cậu cho tớ đi. Tớ sẽ biết được bạn ấy theo phái nào thôi."

Đấy đấy, cái tên kia kìa, cái tên đang ngồi kia kìa...


votinhhiepnu: "Hắn là Thiên Vương đấy"!

Săn_Bán: ":O!" (lúc đó rất chi là sửng sốt, hổng hiểu sao bạn điều tra được nhỉ? Tài ghê! Hay là bạn đi pm hỏi hắn? Mãi sau này, mới biết bạn đã sử dụng chức năng Tin Tức. Hic, cái gì bạn cũng biết, còn tui thì cái gì cũng ngờ ngờ nghệch nghệch. Tủi thân, tiếc phận ghê).

Trong giờ phút cực kỳ náo loạn đó, lòng dạ tui đìu hiu đến tội nghiệp. Cái chí quyết đập cho Gã 1 bài học nên thân đã bị phá sản ngay từ lúc nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng này. Gã dẫu sao cũng là bang chủ 1 bang, xung quanh đang bu lóc nhóc loi nhoi cả đống người. Chẳng lẽ, tui lại nhảy xuống ngựa, chém gã vài nhát, để cho bang chúng của gã thấy cái cảnh "có kẻ đang ám sát bang chủ", rùi bọn chúng... hất móng tay 1 cái thì coi như "đời em tàn theo dòng nước lũ" luôn. Tui càng ko ra tay được, càng nhịn thì càng tức... Tức quá ko biết làm sao, chỉ biết thẫn thờ im lặng để rồi chìm nghỉm giữa cảnh chém giết xô bồ chợ búa kia. Cũng đã đến giờ bavuong phải tạ từ, còn mỗi mình tui thế cô sức yếu giữa đám loạn quân này. Hic, nỗi uất ức này biết trút vào đâu? Chẳng lẽ tui phải ngậm đắng nuốt cay mà tiêu hóa cái cục tức bự tổ chảng này ư?

Ơn trời ko phụ lòng hảo nhân (hehe), Gã chợt cất giọng dịu dàng mà tui nghe sao mặn chát:

Gã: "Nhi ơi, đi ngắm cảnh nha".

: "Ừ, ừ, đi ngắm cảnh" (đây là cơ hội ngàn vàng, ta phải biết tận dụng để hành xác gã 1 phen. Dại gì bỏ qua để phải lẳng lặng nuốt hận 1 mình).

Gã: "Vậy Nhi đến Xa Phu, chọn nơi đến là Hoa Sơn. Chúng ta sẽ gặp tại đó nhé."

....

Tui lẩn thẩn gõ cửa nhà Xa Phu, lầm lũi chọn Hoa Sơn, với sự... ko hiểu & bất ngờ đang vây bám lấy tấm thân liễu yếu đào tơ của cô Ngũ Độc. Ko ngờ Gã đã giữ lời hứa dẫn đi ngắm cảnh. Tui cứ ngỡ gã hứa... lèo, nói cho có thế thôi, nên khi nhận lời tui cũng... lèo luôn. Có ai ngờ đâu, trông cái mặt gian gian như thía, ấy vậy mà cũng uy tín gớm. Mà thôi, gã sao kệ gã, miễn tui được thỏa mắt & thỏa lòng với những cảnh đẹp của sông núi Trung Hoa đầy huyễn hoặc là được rồi.

....

Wao, cảnh sắc đỉnh Hoa Sơn thực là êm ả và yên bình. Ánh mặt trời lung linh và dịu dàng, làm sáng rõ cả 1 vùng đồi núi...

: "Mặt trời này đẹp ghê!"

Gã: "Mặt trăng chứ, sao lại là mặt trời"?

: "Mặt trời rõ ràng. Mặt trăng sao có thể sáng như thế."

Gã: "Mặt trời sao lại màu trắng như vậy được. Rõ ràng là mặt trăng."

: "Mặt trăng cái búa á. Mặt trăng sao lại có mây trắng và trời xanh như thế này. Rành rành là mặt trời cơ mà."

Gã: "Chỉ có mặt trăng mới có màu trắng như thế này thôi."

: "Ngươi ko thấy bóng đèn điện, bình thường là cháy màu vàng, đến khi nóng quá thì chuyển sang màu trắng à? Mặt trời này sáng quá và nóng quá nên mới có màu trắng thôi."

Gã: "Ta vẫn cho rằng đó là mặt trăng."

: "Gru, ta nói đó là mặt trời. Sao ngươi dám cãi ta hả"?

Gã: "Ngươi cãi ta thì có. Ta có cãi ngươi đâu."

: "Rõ ràng ngươi cãi ta, giờ còn chối hả?"

Cuộc chiến giữa mặt trời và mặt trăng cứ thế mà tiếp diễn. Hic, cảnh sắc thơ mộng đến thế lại bị biến thành 1 cuộc cãi vã ko đầu ko đuôi, ko ra thể thống nào cả. Rốt cuộc, cuộc chiến giữa mặt trời và mặt trăng vẫn chưa ngã ngủ, ai ai cũng giành phần đúng về mình, ko ai chịu... phục ai. Không biết lúc đó, ông mặt trời trên cao kia, có đang cười rầm rầm cho sự khờ ngốc của cái tên dám vu khống ông là mặt trăng ko vậy ta?

Gã: "Có 1 nơi này đẹp lắm. Nhưng phải có khinh công mới đến đó được. Nhi kiểm tra xem Săn_Bán đã học khinh công chưa?"

Lọc cọc nhấn F5 để kiếm tra những môn võ mà Săn_Bán từng khổ luyện, để rồi:

: "Hic, chưa học khinh công."

Gã: "Tiếc quá, đế hôm sau, ta sẽ luyện khinh công cho Săn_Bán, rồi dẫn Nhi đến đó nhé."

....


Gru, trên đời này, tui rất ghét những kẻ cố tình "khơi nguồn" hiếu kì của người ta, rồi lại im tịt. Tự nhiên khơi hứng ngắm cảnh của tui lên, rồi lại dập tắt là sao? Muốn bị... chửi chết hả. Nhưng mà thôi, mình đang dụ dỗ gã dẫn mình đi thỏa chí hồn thơ, cần phải nhẹ nhàng & dịu dàng, chứ cứ hung hăng như thường ngày, ko chừng gã trở chứng, ko thèm dẫn đi nữa, thế là thiệt thòi về phần mình rồi.

Rất chi là dịu dàng, cất giọng thỏ thẻ:

: "Ngươi còn cái nick nào biết khinh công, cho ta mượn tạm để ngắm cảnh đi."

Gã: "Vậy Nhi dùng nick của bà xã ta nha."

....

Thoát cái lốt Ngũ Độc để vào lốt của cô Nga Mi với bộ trang phục đỏ chót mà dân giang hồ thường đặt cho cái tên mỹ miều "đồ sexy". Tui lầm lũi cưỡi con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đến cổng Thành Đô để gã dẫn lên Thanh Thành sơn... ngắm cảnh. Vốn cưỡi ngựa rùa đã quen, nay bỗng vèo 1 cái cưỡi ngựa thỏ, nên khả năng điều khiển ngựa của tui bị mất thăng bằng trầm trọng, đường xá ko đi, cứ mãi đâm đầu vào những hàng cây hai bên vệ đường, chắc Chiếu Dạ cũng 1 phen sứt đầu mẻ trán vì tài cưỡi ngựa phi thường của con nhỏ này rồi.

Những người chơi bên cạnh ngó thấy tui cưỡi Chiếu Dạ sáng lòa, vội dán mắt vào màn hình mà trầm trồ: "Nga Mi 103 luôn. Chơi giỏi ghê."

Tui đành bẽn lẽn: "Ko phải của em đâu. Em mượn thôi."

Rốt cuộc cũng đến được Thanh Thành sơn. Nơi này rất tuyệt vời, phải nói là trên cả tuyệt vời... Tui đến đây để rồi nặng tình với nơi này. Và cứ như đã thành thông lệ, hễ đến đây là lại có chuyện chẳng vui... đến đây để ghi nhận thêm sự cô độc và chia ly...

Thanh Thành sơn, không biết chừng nào mới hóa giải nổi lời nguyền đối với tui? Rất thích đỉnh núi này, thế nhưng... không thích cái cảm giác chia ly tí nào...