Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi? Truyện Full

Chương 21: Thiên tầm náo loạn – Thị phi oan trái


Sau cuộc tán nhảm tại đỉnh Hoa Sơn, tui cứ ngỡ mọi chiện đã gọn gàng ngăn nắp, từ đây có thể dung dăng dung dẻ tiếu wái ngạo nhân, ko còn bị nhét vào 1 góc “tự sinh tự diệt”, sống kiếp lận đận lao đao “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Nào có ngờ đâu, tui tính ko bằng… gã tính, rốt cuộc đâu lại vào đấy. Sau 1 hồi í ới, réo gọi, tui được đáp lễ như thế này nè (bà con xem thử đi nào, có tức chết dùm tui ko chứ): “Xin lỗi nàng, ta bận giải quyết sự vụ trong bang, ko thể đi cùng nàng được.” 

Giọng tui trở nên ấm ức:”Lại chiện gì nữa? Lại đánh nhau nữa à?” 

Như sợ tui dài dòng, lôi thôi, gã liền ném 1 câu chém đinh chặt sắt: “Ko! Chỉ là chiện nội bộ trong bang. Có gì tí nữa nói sau nhé!” 

Hic hic, từ sau cái ngày Kẻ Xấu Xa từ xó xỉnh tăm tối nào đó nhảy ra ám thì hình như lương tâm bang hội của gã bỗng trỗi dậy, giống như “giác ngộ lý tưởng Xi Vưu” vậy. Gã ko còn tung tăng thọt wái, dung dẻ ngắm cảnh như thuở còn thiếu thời bé tí. Tui ngán ngẩm cái cảnh tung Bột Giặt tắm từng wái 1 nên ứ thèm cày cấy nữa, cứ ngồi ì ra giữa thành thị hít ra thở vào, tranh giành oxi với bàn dân thiên hạ. Ngắm người ta riết rồi cũng chán, tui đành way lại ngắm mình (he he). Vừa ngắm vừa ngó 1 hồi thì trôi tuột vào cái bảng Cừu Nhân lúc nào cũng hổng hay, bỗng thấy 3 chữ Hồng Thất Công vàng khè nhá nhá. Trùi ui, cứ muốn hét toáng lên “Areka, đây rồi, đây rồi”. 

Mém tí wên mất “con mồi” béo ngậy này rùi. Ta đang rảnh đến độ ko còn biết phải làm gì, phen này biết tay ta nghen, hỡi con mồi béo bở kia, he he.

: “Ê ê, chào tên giết người!” 

Hồng Thất Công tỏ vẻ khó chịu: “Lại là cô nữa à?” 

: “Ừ, ko phải ta, chẳng lẽ ma à?” 

Hồng Thất Công: “Sao cô cứ gọi tui hoài vậy?” 

: “Ai biểu ngươi dám oánh chết ta. Giờ ta đi theo ám ngươi là hợp tình hợp lý rồi.” 

Hồng Thất Công: “Cô làm ơn tha cho tui đi mà. Hễ nhìn thấy cô thì tui lại thấy mình thật tội lỗi!” 

Tui đâu có khùng! Làm sao “nhả” hắn ra dễ dàng đến thế. Hừ, tui làm sao chịu thua ngon ơ như vậy? Tên Cái Bang cà chớn này thật là wá wắt. Thục nữ trước mắt mà dám phũ phàng. Khinh thị ta wá! Ta quyết tâm phải đốn ngã ngươi đến tận gốc rễ, triệt tiêu đường sống còn của ngươi luôn. Coi ta ra tay nè! Phen này đừng hòng thoát khỏi màn lưới chằng chịt của ta nghen. Vậy là tui trổ hết tất cả tài năng tích trữ mấy chục năm trời, tui lôi cả triết học sâu sa đến tâm lý hiện đại, cổ kim đông tây, nói chung là tui biết cái gì thì đều lôi ra hết để “tra tấn” hắn. 

Hồng Thất Công phải thất điên bát đảo, xanh mét mặt mày, rên rỉ thê thảm: “Thôi thôi, cô cho tui xin đi. Đừng nói nữa mà.” 

: “Ko tha là ko tha! Im lặng nghe ta nói tiếp nè…” 


Hồng Thất Công ko nhịn được nữa, buột phải nộ khí xung thiên, hét toáng lên: “Cô phiền phức quá! Nhức đầu quá!”

Dẫu có quyết tâm cao độ phải đốn ngã khúc gỗ này cho bằng được nhưng tự ái của tui vốn to bằng cái đình. Nghe hắn “khó chịu” như thế, lòng tự ái của cô hiệp nữ càng sôi sục mãnh liệt, thà thất bại keo này, chứ nhất quyết ko để lòng tự tôn bị bào mòn. Tui đành miễn cưỡng xuống giọng: “Sorry! Quấy rầy ngươi từ nãy đến giờ là lỗi của ta. Từ đây ta sẽ ko làm phiền ngươi nữa. Ngươi có thể an tâm!” 

Ngỡ đâu cái duyên vừa chớm nở sẽ bị vùi cho tắt lịm, ai dè, Hồng Thất Công cắn rứt lương tâm khi nỡ nặng lời với cô gái thùy mị, dịu dàng này hay sao á, hắn bỗng dưng quay ngoắt 360 độ: “Ấy, cô đừng có giận mà. Ý của tui ko phải như thế đâu. Nói chiện với cô khiến tui vui lắm, hay là chúng ta kết làm bằng hữu nghen”. 

Giời ạ, thời cơ đã đến, con nai vàng ngơ ngác đã rơi vào chiếc bẫy to đùng của tui, he he, phen này thành công vẻ vang, uy danh lừng lẫy rùi. Bao công lao “nếm mật nằm gai” của mình chỉ mong chờ giây phút vinh quang này. Thế là, tự dưng tui lụm được 1 hảo bằng hữu. Hắn cứ nằng nặc rủ rê, dụ khị tui wa chỗ hắn… lụm vàng. 

Hồng Thất Công: “Hảo bằng hữu qua chỗ ta chơi cho dzui”. 

: “Nghe ta hỏi nè, hảo bằng hữu có dzợ chưa zậy?” 

Hồng Thất Công: “Hic, ta có dzợ rồi, hảo bằng hữu à!” 

: “Ặc, có dzợ rồi, lại dám rủ ta wa bển chơi, hổng sợ dzợ ngươi tạt axit hả?” 

Hồng Thất Công: “Hảo bằng hữu cứ yên tâm, dzợ ta nghe lời ta lắm, ta chỉ cần hét 1 tiếng thì cô ấy im re liền hà. Wa bên ta chơi chút đi mà.” 

: “Ừ, wa thì wa, chỉ đường đi nào.” 

Tui vô cùng thành thật, ngây thơ vác cái thân yếu xìu chạy wa cánh đồng mà dzợ chồng Hồng Thất Công đang cày. Tui chưa kịp bù lu bù loa thì bỗng 1 cô Nga My cực kỳ quyến rũ, mặc chiếc áo sexy đỏ chát, trông rất… kích động, chạy nhào về phía tui… xỉa xói. 

Hồ Thị Anh Thư: “Ê, con kia, sao dám dụ chồng tao hả?” 

: “Cô nói cái gì? Tui ko hiểu!”, rồi liếc liếc Hồng Thất Công: “Hảo bằng hữu, Anh Thư là nương tử của hảo bằng hữu đó à?” 

Hồng Thất Công: “Ừ, vợ ta đó!”, rồi lại hét: “Anh Thư, ko được như vậy!” 

Hồ Thị Anh Thư càng khóc toáng lên, lăn xăn chạy wa… méc 1 cô Nga My khác: “Chị ơi chị ơi, em khổ quá, chồng em mê đứa bé Thúy Yên kia rồi.” 

: “Nè, ko có đâu, cô đừng có vu khống. Mà tui lớn rồi nghen, sao gọi tui là đứa bé chứ hả?” 

Hồ Thị Anh Thư cười mỉa mai: “Tự nhìn lại mình đi! Xẹp lép! Còn ko phải là đứa bé sao?” 

Úi giời ơi, tức chết đi được mà, chỉ vì tui mới 3x, còn cô ta 6x nên mặc được đồ sexy, chính vì thế… dám ỷ mình là con gái, là phụ nữ, rồi dè bỉu tui gầy còm & xẹp lép. 

Cô Nga My được Anh Thư gọi là chị cười ha hả: “Hồng Thất Công đào hoa quá ha! Nhưng đào hoa thì đào hoa, ko được bỏ vợ nghen chưa. Còn cái đứa bé Thúy Yên kia nữa, muốn giành chồng với người ta à?” 

Ông trời ơi, ông có mắt ko thế này? Ông nghĩ thế nào lại wăng tui vào hoàn cảnh trớ trêu này? Tui thế này mà đi giành chồng của người ta à? Có lầm lẫn ko đó? Vừa giận, vừa wê, vừa tức, vừa xấu hổ, tui ko nói ko rằng, nhấp thổ địa phù 1 phát, bốc về thành trong chớp mắt, kèm theo lời phán: “Hảo bằng hữu lo chăm vợ cho tốt đi. Ta về đây!” 

Mặc cho Hồng Thất Công giải thích tùm lum tà la, chồng lý do này chéo lý do nọ, tui cũng ko thèm nói gì. Đôi khi, giữ im lặng đúng lúc là cả 1 nghệ thuật chứ chả chơi. Ngồi ngắm cảnh trời trăng mây nước 1 chập thì bỗng nghe gã nhắn: “Chiện trong bang tạm giải quyết xong rồi.” 

Tui nhướng đôi mày lá dứa: “Xi Vưu xảy ra chiện gì vậy?” 

Gã chầm chậm giải thích: “Cũng ko có gì, chỉ là OngTrum đòi ta nhường chức bang chủ lại.” 

Tui cố lôi kéo: “OngTrum muốn làm bang chủ thì ngươi cứ cho hắn làm đi. Làm bang chủ thì có gì hay ho cơ chứ? Ngươi thích làm bang chủ lắm hả?” 

Gã im lặng 1 lúc, rồi từ tốn: “Vấn đề ko phải là ta thích hay ko. Mà cho dù, ta có nhường chức thì cũng chưa đến lượt OngTrum lên làm bang chủ.” 

Tui cố gặng hỏi: “Thế thì ai xứng đáng?” 

Ko chần chừ, gã phán: “daobatkhadao có thể làm bang chủ!” 

Tui buông lời huề vốn: “Thế à?” 

Gã nhanh chóng kết thúc câu chuyện: “Trễ rồi! Nàng về nghỉ đi! Ta cũng về đây!” 

Theo thông lệ cố hữu, tui và gã thường thoát game cùng lúc, nhưng chẳng hiểu sao, hôm ấy tui thấy buồn buồn trong lòng, lại muốn thử cảm giác hóa thân thành 1 kẻ mạnh ra làm sao. Thế là… liền vào acc gã để lủi thủi kéo Thúy Yên nhảy tưng tưng khắp động Xi Vưu. Thúy Yên ko hấp thu được bao nhiu kinh nghiệm thì đã té ngựa đến bầm dập mặt mày, trầy xước khắp người. Nản càng nản hơn! 

Trong lúc thê thảm ấy, ko biết tai bay vạ gió thế nào, tự nhiên có 1 tên lạ hoắc khóc lóc um sùm với Takiem: “Bang chủ ơi! Em bị vây đánh ở Thiên Tầm tháp, bang chủ cứu em với.”

Tự biết mình ko phải… bang chủ nên tui im re, giả vờ như ko hay ko biết cho an toàn. Tên kia càng khóc dữ hơn nữa: “Bang chủ đâu rồi? Bang chủ cứu em với bang chủ ơiiii”. 

Động lòng trắc ẩn, tui bèn an ủi: “Ta chỉ chơi dùm, chứ ta ko phải bang chủ, ngươi nhờ người khác giúp đi.” 

Kẻ lạ hoắc hét toáng lên: “Bang chủ thấy chết ko thèm cứu phải ko? Làm bang chủ như thế đó à…” 

Đại khái là hắn hết khóc lóc năn nỉ ỉ ôi, đến gầm gừ dọa nạt… khiến tui thấy hoảng quá, sợ làm mất hình tượng của vị bang chủ Xi Vưu, nên trong lúc thần trí mê muội, hổng hiểu sao tui lại nhận lời: “Được rồi! Ngươi cứ ở Thiên Tầm tháp đi, ta qua đó liền”. 

Khổ đến nơi rồi, khổ đến nơi rồi! Đúng là thần khẩu hại xác phàm! Tự nhiên đặt mình vào thế kẹt. Đã đưa đầu vào rọ, làm sao rút ra đây? Mất uy tín của bang chủ Xi Vưu thì tui làm sao đền cho nổi? Dốc hết lòng can đảm bé xíu như trái ớt sim, tui lần lần mò đến Thiên Tầm tháp trong thân xác cục mịch của vị Thiên Vương suốt đời chạy chậm hơn rùa. Càng đến gần Thiên Tầm thì nhiệt độ cơ thể càng tăng, nỗi sợ hãi càng lớn dần, tim đập thình thịch, chân tay run lẩy bẩy. Trời đất ơi, có ai cứu con ko? Con đâu có biết đánh nhau, đâu có kỹ năng PK, làm sao oánh người ta cho được, chỉ sợ vừa mò vào Thiên Tầm thì bị người ta đánh cho dẹp mũi, dẫu có đi Thẩm Mỹ Viện cũng đừng hòng khôi phục lại vẻ "thanh xuân" ban đầu. Thà bé Thúy Yên bị người ta bụp cho bầm dập cũng ko sao, vì bé ấy yếu xíu, có bị "nhồi máu cơ tim" thì cũng là chiện thường ngày ở huyện. Còn đằng này lại là bang chủ Xi Vưu, Thiên Vương max chùy, nếu để hình tượng của gã bị người ta đập cho te tua thì còn gì mặt mũi gã, còn gì danh tiếng của Xi Vưu??? Do đó, áp lực mà tui phải gánh wá nặng nề, gây ra sự sợ hãi vô hình vô ảnh trong lòng. 

Vậy là, ma xui quỷ khiến, trong lúc “sức tàn lực kiệt”, tui bèn quay qua nhờ vả người chơi bên cạnh: 

- Anh ơi, anh ơi, anh giúp em đánh lộn với. 

- Đánh lộn? Em nói gì? 

- Ý em nói là đánh lộn trong game á. Anh làm ơn điều khiển con Thiên Vương này đến Thiên Tầm tháp đánh nhau dùm em. 

- Tưởng chiện gì? Chứ đánh nhau thì ok thôi. 

Tui nghĩ đơn giản là chỉ có 1 ai đó đập 1 vị huynh đệ Xi Vưu nên chỉ cần cho *Ta_kiem* đến đó wét vài chùy thì a lê hấp, mọi chuyện sẽ giải quyết xong xuôi. Ai có ngờ đâu, vừa chui vào Thiên Tầm thì 1 đám người bu lại hơn ruồi, hơn muỗi. Thiên Vương đánh cận chiến với kiểu 1 bụp 1 thì rất tuyệt cú mèo, nhưng bị rơi vào vòng "đánh hội đồng" thì... eo ơi, ko dám nói nữa luôn. Tui ko hề điều khiển Takiem xông vào đám lửa đạn đó, mà chỉ đứng 1 bên để tim nhảy điệu lambada, miệng hót bài ca: "Anh ơi, cẩn thận... coi chừng... ôi, coi chừng chết... trời ơi, máu tụt kia, nhanh nhanh... chết giờ... á á á... cẩn thận...". 

Anh bạn chơi dùm nghe tui rên rỉ thê thảm wá, chắc là điếc tai nên cố vỗ về: "Ko sao đâu mà, có gì thì Thổ Địa Phù, ko chết đâu mà sợ." 

: "Anh phải cẩn thận nghen. Đừng để Takiem chết nghen anh." 


Anh ta thổ địa phù mấy lượt thì rụng rời cả con chuột: "Đông quá em ơi, Thiên Vương đánh ko lại đâu." 

Trong tiếng khóc lóc ỉ ôi của tên huynh đệ Xi Vưu "đáng thương" kia: "Bang chủ chạy đâu rồi? Mau quay lại cứu em đi..." thì tự nhiên cái đầu óc chứa toàn mấy quyển Doreamon, đen đặc như cafe cốt của tui bỗng nghĩ đến việc "nhờ vả anh em Xi Vưu đến cứu nguy, đã là người trong bang, hễ ai gặp nạn thì ra tay cứu nguy là chiện thường tình cơ mà?". Thế là, tui nhờ anh bạn lên kênh bang hội reo rao: "Anh em Xi Vưu mau đến Thiên Tầm tháp cứu nguy!!!" 

Phải công nhận, dân Xi Vưu vừa có tình vừa có nghĩa lại... khoái trò đánh nhau. Vừa kêu réo mấy câu thì wá chừng người nhào đến. Lúc ấy, tui ngây thơ thánh thiện lắm lắm, nào để ý gì chiện bang hội, hay chiện sóng gió giang hồ, trong mắt tui lúc ấy chỉ có ngắm cảnh, lụm vàng và ăn hiếp Takiem. Có lẽ vì thế, trong 1 rừng huynh đệ Xi Vưu vó ngựa đẫm bụi trần ào ạt đổ bộ đến Thiên Tầm, tui ko hề nhớ rõ ai với ai, cũng ko biết những ai đã tham gia trận chiến đó, chỉ biết trên đầu họ mang 2 chữ Xi Vưu là an tâm để đồng tâm hiệp lực, đâm đầu vào khói lửa đạn bom. 

Thế trận lúc này đã xoay chiều, với khí thế mạnh mẽ, hoành tráng của Xi Vưu, chỉ trong chớp mắt, đối phương hoặc có kẻ phơi xác tại hiện trường, hoặc có kẻ co giò lên cổ phù cho lẹ... 

Quân địch đã rút lui, tui mừng rỡ hơn lụm được vàng, coi như cuộc căng thẳng tinh thần đã được giải quyết êm đẹp, lá gan cóc tía của tui đã bình an chui vào 1 xó…coi truyện tranh, tui bèn rối rít: "Cảm ơn anh nhìu nha! Em có thể tự điều khiển Thiên Vương được rồi." 

Chỉ vừa an toạ, chưa kịp ực miếng nước, gậm miếng bánh thì góc trái màn hình đã có 1 đống chữ nhào ra nhảy điệu cha cha cha như phẹt cả lửa. 

Săn_Bán: "Ai đấy? Ngươi là ai đấy? Sao ko trả lời hả???" 

Săn_Bán: "Ai đấy? Ngươi là ai đấy? Sao ko trả lời hả???" 

Săn_Bán: "Ai đấy? Ngươi là ai đấy? Sao ko trả lời hả???" 

*Ta_kiem*: "Ngươi... ngươi là ai?" 

Săn_Bán: "Câu đó phải để ta hỏi. Ngươi là ai hả? Sao vào nick này?" 

*Ta_kiem*: "Ta... ta là votinhhiepnu. Ngươi... ngươi ko phải Takiem. Ngươi là Kẻ Xấu Xa kia phải ko?" 

Săn_Bán: "Hừ, thì ra là con bé Thúy Yên. Vậy mà ta cứ tưởng Takiem bị hack. Sao giờ này còn chơi hả? Có chịu thoát ra ko thì bảo?" 

Mọi người có hiểu tâm trạng của tui lúc đó ko nhỉ? Chắc là ko ai hiểu đâu. Có thể hình dung tình cảnh tui lúc đó cứ y như 1 đứa trẻ đang mò xuống bếp ăn vụng, bỗng bị bắt quả tang tại trận, hết đường chối cãi, khiến đứa bé đó vô cùng lo sợ, ko biết mình phải nhận lãnh hậu wả gì (sẽ bị cấm cung, bị cắt tiền quà vặt hay bị... đánh đòn). Tui còn thê thảm hơn đứa bé đó gấp rất rất nhìu lần. 

Đứa bé đó bất wá chỉ sợ...bị phạt! Còn tui tuy ko sợ bị Kẻ Xấu Xa la mắng, dọa nạt, nhưng rất thẹn và xấu hổ vì nhận rõ mình đang... sai tè le, sai ơi là sai, và với cái tội này, dù bị người ta chửi te tát cỡ nào thì mình cũng gắng cắn răng mà nghe. 

Nếu Săn_Bắn lúc đó là gã thì tui ko sợ, ko thẹn vì chính gã đưa acc & pass cho tui, vì vậy, tui có vào chơi cũng vì sự "cổ vũ" của gã. Nhưng acc ko chỉ thuộc sở hữu của 1 mình gã, còn có phần ko nhỏ của Kẻ Xấu Xa. Chẳng khác nào, tui đang chơi gian, chơi trộm acc, ko hề có sự đồng ý của chủ nhân, lại ngang nhiên vào acc chơi ngon lành. Hì, giống như mình là 1 kẻ nửa đêm mò vào nhà người ta ăn trộm, và oái ăm thay, chủ nhà còn thức trắng, bèn suỵt chó ra bao vây và bắt mình tại trận, hết đường chối cãi. Mang trong lòng sự bẽ bàng bị bắt quả tang khi mình lỡ làm "việc xấu" cùng nỗi lo lắng về tội lỗi do mình gây ra, tui đã thoát khỏi vỏ bọc Thiên Vương với lời nhắn nhủ đến Kẻ Xấu Xa: "Mọi việc đều là lỗi của ta, ko liên quan gì đến Takiem, ngươi có trách có mắng thì cứ tìm ta, đừng gây khó dễ với Takiem..."